Trong lòng Âu Lập Dương lập tức xuất hiện một dấu chấm hỏi thật lớn. Nghe Hạ Hương Trừng nói, anh ta lại càng cảm thấy tình huống hôm đó rất đáng ngờ. “Hạ Hương Trừng, đừng có mà lừa tôi, cũng đừng lấy cớ với tôi. Thứ sáu tuần sau, cô nhất định phải hẹn Vân Thủy Dạng cho bằng được.” “Tôi sẽ cố gắng. Nếu Thủy Thủy không chịu, tôi cũng bó tay.” Hạ Hương Trừng ghét nhất là bị người ta uy hiếp, trong lòng lập tức dâng lên ngọn lửa giận. Nhưng lại không cách nào phản bác. Bởi vì cô cần công việc này. “Hạ Hương Trừng, cô là người thông minh, cô nhất định sẽ nghĩ được biện pháp hẹn Vân Thủy Dạng ra ngoài. Tôi chờ tin tức tốt của cô.” Nói xong, Âu Lập Dương cúp máy. Khóe miệng của anh ta nhếch lên, ánh mắt lại càng âm trầm. Anh ta đã nói, Vân Thủy Dạng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta được đâu. Cận Kỳ Ngôn không phải là chỗ dựa của cô, đúng là không còn gì tốt hơn. Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, một lát sau, Tiêu Mạch Nhiên quyết định xóa tấm ảnh nam nữ ôm nhau trong thang máy. Không nhìn thấy rõ mặt đôi nam nữ đó, nhưng cô biết rất rõ, người đàn ông kia chính là Cận Kỳ Ngôn. Thoáng khôi phục lại bình thường, giống như chưa từng nhìn thấy tấm ảnh đó, Tiêu Mạch Nhiên gọi một cuộc điện thoại đường dài. “Alo, anh đang bận sao? Em có quấy rầy anh hay không?” Nghe được giọng nói ngọt ngào của Tiêu Mạch Nhiên, bất giác, giọng nói của Cận Kỳ Ngôn trở nên rất ôn hòa nhẹ nhàng. “Cũng không bận lắm. Bây giờ anh đang rảnh.” Nói xong, khóe miệng Cận Kỳ Ngôn nhếch lên, cảm giác cả người thay đổi hoàn toàn. Gương mặt lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa không ít, khiến cho gương mặt đẹp trai lại càng gợi cảm mê người. “Xin lỗi, anh bay đến Milan, em lại ở Paris trình diễn thời trang. Nếu không phải anh xảy ra chuyện, chúng ta đã gặp nhau ở Paris rồi.” “Em đừng xin lỗi như vậy, cũng không phải lỗi của em mà. Nếu rảnh, anh sẽ bay đến đó thăm em. Anh đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho em rồi.” “Em hy vọng anh có thể đến thăm em. Em muốn cùng anh đón sinh nhật.” Không nghĩ ngợi, Cận Kỳ Ngôn đồng ý ngay. “Được, anh sẽ đến Milan dự sinh nhật với em.” “Thật sao? Quá tốt rồi. Em chờ anh nhé.” “Ừm, là thật.” “Cận Kỳ Ngôn, anh là Cơ trưởng đẹp trai và vô cùng quyến rũ. Có anh tham dự buổi sinh nhật của em, em rất vui. Em hy vọng ngày đó đến thật nhanh. Em không thể chờ đợi được mà muốn gặp anh. Lần trước không gặp được anh, đúng là đáng tiếc. Được rồi, em cúp máy đây. Nếu em đến trễ, giáo sư sẽ khiển trách.” “Em mau đi học đi, anh sẽ không để cho em thất vọng đâu. Hôm sinh nhật em, anh nhất định sẽ xuất hiện.” “Vâng, tạm biệt anh.” Tiêu Mạch Nhiên cúp điện thoại. Thật lâu sau, Cận Kỳ Ngôn vẫn cầm điện thoại. Bất giác, anh nhớ đến sợi dây chuyền mặt thiên sứ kia. Nếu không phải bị Vân Thủy Dạng mua trước, anh đã mua nó làm quà sinh nhật cho Tiêu Mạch Nhiên rồi. Anh biết cô rất thích sợi dây chuyền đó. Liếc mắt nhìn lịch công tác trên bàn, sau đó Cận Kỳ Ngôn mua vé máy bay thứ sáu tuần sau bay đến Milan. “Nghe nói hôm nay anh bị nhốt trong thang máy, lại còn ôm một cô gái. Em cũng biết hôm nay Vân Thủy Dạng sẽ đến phỏng vấn. Nếu sau này cô ấy đi làm chung với anh, anh nhất định sẽ rất vui.” Ôn Lương Dụ đột nhiên xuất hiện tại phòng Tổng giám đốc. Cậu ta không hề sợ trêu chọc Cận Kỳ Ngôn sẽ bị giết chết.