Vân Thủy Dạng khóc vô cùng thương tâm, chẳng khác nào anh ăn hiếp cô. Cận Kỳ Ngôn có chút dở khóc dở cười. Nhìn thấy cô đang ôm chặt mình, ánh mắt thâm trầm của Cận Kỳ Ngôn càng trở nên tối tăm. Cô gái này đúng là đáng ghét, nhưng trên người cô lại tản ra mùi thơm của thảo mộc, rất dễ chịu. Cho dù anh rất ghê tởm Vân Thủy Dạng, nhưng không thể không nói, cô có cặp mắt vô cùng câu hồn, đôi môi anh đào đỏ thắm, nhìn thấy chỉ muốn cắn mà thôi. Cô ôm chặt anh, cảm giác lại rất chân thật. Cô đích thực là một mỹ nhân, tràn đầy sức sống thanh xuân, tuyệt đối có thể thu hút ánh mắt đàn ông. Cận Kỳ Ngôn có chút tự hào. Anh không bị Vân Thủy Dạng ảnh hưởng. Cô đẹp, nhưng không đáng lọt vào mắt của anh. “Vân Thủy Dạng, cô có thể buông tôi ra được không? Thang máy dừng lại rồi.” “Huhu, Cận Kỳ Ngôn, tôi sợ lắm…” Vân Thủy Dạng vừa khóc vừa ôm chặt lấy Cận Kỳ Ngôn. Mỗi một giọt nước mắt rơi xuống của cô đều thấm ướt áo sơ mi trắng của Cận Kỳ Ngôn. Thậm chí, nước mắt nóng hổi của cô còn xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng mà in dấu trên lồng ngực của anh. Đẩy hay không đẩy? Cận Kỳ Ngôn do dự mất ba giây. Anh cau chặt chân mày, sau đó để cho Vân Thủy Dạng tiếp tục ôm, còn mình thì di chuyển về phía trước mấy bước, ấn vào nút khẩn cấp. “Có người ở đây không? Có hai người đang bị nhốt trong thang máy, tầng 25.” Lập tức có người đáp lại Cận Kỳ Ngôn. “Thành thật xin lỗi, chúng tôi biết thang máy phát sinh trục trặc, đã sắp xếp nhân viên đến sửa chữa. Hai người cố duy trì bình tĩnh, đừng hoảng hốt. Tiên sinh, làm phiền anh trấn an vị tiểu thư kia. Chúng tôi không biết phải mất bao lâu mới sửa chữa được. Xin hai người giữ sức khỏe. Khóc nhiều như vậy, tôi sợ vị tiểu thư kia sẽ bị mệt.” Chân mày Cận Kỳ Ngôn lại càng cau chặt hơn: “Tôi biết rồi. Chúng tôi sẽ bình tĩnh chờ người đến cứu. Thang máy đã xuất hiện hai lần tuột xuống, mọi người kiểm tra cẩn thận một chút.” “Chúng tôi rõ rồi. Hai người yên tâm, chúng tôi sẽ giữ liên lạc với hai người.” Cô gái này làm bằng nước sao? Tại sao đến giờ mà vẫn còn khóc? “Vân Thủy Dạng, cô cũng nghe nhân viên người ta nói rồi đấy, đừng khóc nữa. Nếu cứ khóc mãi như vậy, cô sẽ chết vì thiếu dưỡng khí đấy.” “Huhu, tầng 25 cao lắm. Nếu rơi xuống, bã cũng không còn. Tôi không bình tĩnh được.” Cô lại khóc, còn khóc to hơn lúc trước. Cận Kỳ Ngôn thật không biết nói làm sao. Để cho Vân Thủy Dạng ôm đã là giới hạn cuối cùng của anh, còn bảo anh đi dỗ cô? Một lát sau, Cận Kỳ Ngôn nheo mắt lại. “Tiên sinh, nhờ anh khuyên vị tiểu thư kia đừng khóc nữa.” Nhân viên công tác vẫn luôn chú ý đến tình huống trong thang máy, thấy Vân Thủy Dạng còn đang khóc, liền gấp lên. “Để tôi thử trấn an tâm trạng của cô ấy một chút.” Anh cau chặt hai hàng lông mày, Cận Kỳ Ngôn chậm rãi giơ hai tay lên cao. Mấy giây sau, anh ôm Vân Thủy Dạng thật chặt, mặt của anh cũng dát sát mặt của cô. Hoàn toàn không giống vẻ ngoài lạnh lùng của anh, giọng nói của Cận Kỳ Ngôn rất nhẹ nhàng. “Đừng khóc nữa, có tôi ở đây rồi, cô sẽ không có việc gì đâu. Chúng ta nhất định sẽ an toàn ra ngoài.” Giọng nói của Cận Kỳ Ngôn êm như tiếng đàn Cello. Lập tức, Vân Thủy Dạng giống như bị mê hoặc, dần dần không còn khóc nữa. Trong lồng ngực ấm áp của anh, cô có cảm giác an toàn. Không còn tiếng khóc, trong thang máy cũng trở nên yên tĩnh. Không bao lâu sau, cánh cửa đột nhiên mở ra. Nghe nói có người bị nhốt trong thang máy, người vây xem bên ngoài không ít. Sau khi thấy có một nam một nữ ôm nhau, lập tức có người dùng điện thoại chụp lại.