Edit: Gà Tây Vân Thủy Dạng rất muốn không quan tâm người đàn ông bên cạnh, nhưng cô làm không được. Đứng một hồi, không hiểu tại sao cô lại có cảm giác lạnh thấu xương. Lông mi thật dài lại rung lên nhè nhẹ. Vân Thủy Dạng bắt đầu liếc trộm người đàn ông bên cạnh. Từ lúc cô xuất hiện, người đàn ông đang chờ thang máy vẫn không liếc nhìn cô một lần. Cô cảm giác có chút không ổn. Nếu là Cận Kỳ Hạo, cô phá hỏng xe của anh ta, lại chạy đi như vậy, lần này gặp lại, anh ta chắc chắn sẽ nhìn cô một cái, hoặc sẽ nói câu gì đó. Nhưng người đàn ông trước mặt lại không nhìn cô, trên người chỉ tản ra cảm giác lạnh lẽo như sương lạnh ngàn năm. Anh ta chính là Cận Kỳ Ngôn. Đã có phán đoán, đồng tử Vân Thủy Dạng co rụt lại. Ánh mắt đẹp hơi nheo, sau đó tầm mắt của cô hoàn toàn rơi vào người đàn ông bên cạnh. “Này, anh chính là tên khốn kiếp Cận Kỳ Ngôn?” Nhìn thấy Vân Thủy Dạng, Cận Kỳ Ngôn đã không muốn để ý. Anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô. Bây giờ, nghe cô ăn nói lỗ mãng như vậy, anh lại càng không có cảm tình tốt với cô. Cô gái này giống như âm hồn bất tán. Anh đi đến đâu, cô ta cũng theo đến đó. Cận Kỳ Ngôn mím chặt môi, gương mặt thể hiện thái độ không vui. Không thèm để mắt đến Vân Thủy Dạng, cửa thang máy vừa mở ra, đôi chân dài của Cận Kỳ Ngôn đã bước vào bên trong. Không đợi Vân Thủy Dạng bước vào cùng, anh đã đưa tay nhấn nút đóng lại. Không hề suy nghĩ, Vân Thủy Dạng bước theo Cận Kỳ Ngôn vào trong thang máy. Cô vừa mới bước vào, vừa hay cửa thang máy cũng đóng lại. “Bây giờ tôi có thể khẳng định, anh chính là tên rác rưởi Cận Kỳ Ngôn. Tên khốn kiếp kia, anh bỏ mặc tôi trong mưa, hại tôi bị cảm mạo, phát sốt mấy ngày trời. Anh mau xin lỗi tôi ngay. Nếu không, tôi sẽ không khách sáo với anh.” Vân Thủy Dạng hung dữ cảnh cáo một câu. “Bị cảm? Phát sốt? Đáng đời! Đừng tưởng tôi tốt thì có thể lợi dụng tôi. Cận Kỳ Ngôn tôi cũng không phải là người để cho cô sử dụng đâu. Để cô đứng trong mưa đã là nhân nhượng cô lắm rồi. Cô gái kia, cô cũng nên biết tự thỏa mãn. Đúng rồi, về sau gặp mặt, cô có thể làm như không biết được không? Tôi chẳng muốn quen biết cô.” Đã bỏ mặc cô trong mưa lại còn tỏ ra cao thượng? A, anh ta đang nói cái quỷ gì vậy? Nói mấy chuyện hoang đường như thế, anh ta còn có lương tâm hay không? Cô bị bắt nạt, lại còn bảo cô phải biết tự thỏa mãn? Dù gì Vân Thủy Dạng cũng nuốt không trôi cục tức này. “Ghê tởm!” Không chỉ mắng Cận Kỳ Ngôn một câu, Vân Thủy Dạng còn dùng túi của mình để đánh anh. “Hình như tôi không phát uy, anh còn tưởng tôi là con mèo bệnh? Này, bây giờ tôi sẽ cho anh nếm thử sự lợi hại của tôi. Thù này không báo, tôi không còn tên Vân Thủy Dạng.” Cận Kỳ Ngôn bị đánh bất ngờ. Khi anh kịp phản ứng, túi xách của Vân Thủy Dạng đã đập vào mặt anh. Nhất thời, lửa giận trong người Cận Kỳ Ngôn bốc lên. Anh gầm to: “Vân Thủy Dạng, cô bị điên rồi sao? Ở đây là thang máy, cô còn đùa giỡn như vậy? Cô không muốn sống nữa hả? Thang máy đã lên đến tầng 30. Vân Thủy Dạng kích động như thế lập tức tạo ra cảm giác lung lay, rất nguy hiểm. Mặc dù Cận Kỳ Ngôn rất tức giận, nhưng anh cũng cố kềm chế. Vân Thủy Dạng đánh anh, anh cũng chỉ dùng tay để đỡ. “Bảo tôi dừng tay? Đừng có mà nằm mơ. Hôm nay, tôi nhất định sẽ dạy cho anh một bài học.” Vân Thủy Dạng tức giận đến nỗi cả gương mặt đỏ bừng. Cô vốn dĩ đã không còn tỉnh táo nữa. Đột nhiên thang máy lắc lư. Đèn bên trong vụt tắt. Thang máy như bị mất kiểm soát, rơi xuống một tầng lầu, sau đó thì dừng lại.