"Cô rất ghét Cận Kỳ Ngôn? Cô hận không thể băm anh ta thành tám mảnh?"
"Nói nhảm! Khốn nạn cặn bã như vậy, ngoại trừ anh ra thì còn ai vào đây nữa?!"
Đôi mắt thâm trầm của Cận Kỳ Hạo thấy được bên trong đôi mắt trong veo của Vân Thuỷ Dạng đã lóe lên ánh lửa, thế nhưng, anh ta rất khinh thường!
"Người phụ nữ đáng chết, nghe cho rõ, tôi không phải tên Cận Kỳ Ngôn, tôi tên Cận Kỳ Hạo! Tôi không biết cô là ai, tôi cũng không muốn biết cô, đừng tưởng rằng dùng loại thủ đoạn dùa bỡn này thì tôi sẽ có hứng thú với cô, đồ thần kinh!"
"Anh... Anh anh anh... Anh không phải Cận Kỳ Ngôn? Thế nhưng mà, anh và anh ta lại có hình dáng giống nhau như thế."
Trong chốc lát, Vân Thuỷ Dạng mơ hồ, cô khó có thể tin, nháy mắt mấy cái.
"Tôi là anh trai Cận Kỳ Ngôn, tôi tên Cận Kỳ Hạo! Người phụ nữ này, cô đáng yêu thật không bình thường!"
Nói xong, Cận Kỳ Hạo nhìn Vân Thuỷ Dạng có chút khác biệt.
"Anh... Anh thật không phải là Cận Kỳ Ngôn?" Không chớp mắt, Vân Thuỷ Dạng cắn chặt môi dưới.
Cận Kỳ Hạo không trả lời lại Vân Thuỷ Dạng, anh ta gọi người tính tiền.
Nhân viên phục vụ đưa khăn lông tới, anh ta nói cảm ơn, căn bản không hề chạm qua.
"Anh tên Cận Kỳ Hạo, ách... Cái kia cái kia... Thật xin lỗi... Cái kia... Dội nước làm ướt anh, thật… vô cùng xin lỗi. Nếu không, anh cởi quần áo ra, tôi giúp anh giặt sạch?"
Vân Thuỷ Dạng thấy được, âu phục Cận Kỳ Hạo mặc chính là đồ thủ công đặt may, rất đắt!
Nhầm người, là cô không đúng, cô chỉ có thể tranh thủ giảm sai lầm và tổn thất xuống đến thấp nhất, hay là đền bù thật tốt.
Cận Kỳ Hạo không để ý tới Vân Thuỷ Dạng, anh căn bản không muốn nhìn thấy cô.
Nhìn thấy Cận Kỳ Hạo khuôn mặt còn có rất nhiều nước đọng, quần áo của anh ta đều ướt sũng, nhất là nơi đó ở quần, ướt đến thật đúng là dở khóc dở cười, thật dễ khiến cho người khác hiểu lầm.
Ngoài áy náy ra, Vân Thuỷ Dạng còn lấy khăn tay ra muốn giúp anh ta lau nước trên mặt đi.
Tay Vân Thuỷ Dạng mới đụng tới một bên khuôn mặt Cận Kỳ Hạo, theo phản xạ, Cận Kỳ Hạo bắt được tay của cô.
Ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhìn chằm chằm vào Vân Thuỷ Dạng: “Tôi tự làm, không phiền cô!"
"Ha ha ha... Thật xin lỗi, sẽ không còn có lần sau. Lần sau gặp được anh, tôi nhất định nhìn rõ ràng mới hạ thủ."
Người đàn ông này, ra tay cũng thật sự là hung ác, bị anh ta nắm như thế, xương tay của cô rất đau!
Bỗng nhiên, Vân Thuỷ Dạng dùng sức đánh vào tay mình.
Vô cùng lúng túng cười ngây ngô, đột nhiên, Vân Thuỷ Dạng quát to một tiếng.
"A... Xong rồi!"
Không để ý tới quà tặng, cho dù là Vân Thuỷ Dạng nhìn thấy Hạ Hương Trừng tới, cô cũng chưa kịp chào hỏi cô ấy, lập tức đã chạy vào trong thang máy.
"Thuỷ Thuỷ, cậu muốn đi đâu?" Nhìn Vân Thuỷ Dạng đi vội vã như vậy, Hạ Hương Trừng hỏi.
"Hương Trừng, mình ngồi ở bàn số 25, cậu đợi mình, mình xuống dưới làm ít chuyện, sẽ quay lại nhanh thôi."
Đã vào tới cửa, Hạ Hương Trừng cũng chỉ đành đi về phía bàn ăn số 25, cô đợi Vân Thuỷ Dạng quay lại.
Ngay tại chỗ cô ngồi cách đó không xa, cô thấy Cận Kỳ Hạo.
Anh ta ngồi ở một bàn ăn vô cùng chật vật, ngay cả chính anh ta cũng rất chật vật.
Hôm nay trời không mưa, vậy mà toàn thân anh ta ướt đãm, vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?
Vì chuyện gì mà Thuỷ Thuỷ đi vội vã như vậy?
Không đợi Hạ Hương Trừng nghĩ ra nguyên nhân, thanh toán xong, Cận Kỳ Hạo cũng đi.
~~~~~~~~~
Lén nhìn một chỗ, nhìn chiếc xe Ferrari đắt tiền kia, Vân Thuỷ Dạng dở khóc dở cười!
A a a... Ông trời hãy đánh cho cô một phát đi, cô không còn mặt mũi nào gặp chủ nhân chiếc xe này nữa.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
23 chương
6 chương
10 chương
81 chương
830 chương
10 chương
29 chương
31 chương