Chuyện Weibo, Hạ Hương Trừng cũng biết, vì cô cũng có theo dõi tài khoản của Ôn Lương Dụ. Cô rất ngạc nhiên vì sao Ôn Lương Dụ lại tìm Vân Thủy Dạng! Vân Thủy Dạng biết anh ta sao? Bọn họ có quan hệ gì? Đầu tiên, Hạ Hương Trừng gọi điện cho Vân Thủy Dạng. Đáng tiếc, cô không gọi được, vì điện thoại của Vân Thủy Dạng đang ở trạng thái khóa máy. Hạ Hương Trừng liền qua nhà họ Vân tìm. Cũng không gặp được, nghe người hầu nói Vân Thủy Dạng đã ra nước ngoài. "Hay cho một Vân Thủy Dạng, đi cũng không báo với mình một tiếng, đồ không tim không phổi! Cô thất tình, hại tôi lo lắng cho cô gần chết, còn cô thì không nói lời nào đã bay ra nước ngoài, đi chơi một mình." Hạ Hương Trừng oán hận, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, đành gác lại chuyện Weibo. ~~~~~~ ~~~~~~ Đêm hôm đó, Vân Thủy Dạng bị đuổi ra khỏi quán bar, tuy trong lòng rất tức giận, nhưng mà, sau khi về nhà, cô liền ngủ say như chết. Sáng sớm, cô bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức. Nhìn nhắc nhở trên điện thoại, cô mới nhớ mình có một chuyến bay đến Ý vào hôm nay. Mới vội vàng đến sân bay. Lên máy bay, thắt chặt dây an toàn, lại tiếp tục ngủ. Đêm đó trong quán bar đã xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không nhớ rõ, cô chỉ nhớ mình bị một tên đàn ông thối đuổi ra khỏi quán bar. Tên đàn ông thối nói với quản lý muốn ném cô ra ngoài, lúc ấy cô còn tranh luận với anh ta mấy câu. Ui da da..Rốt cuộc tên đàn ông thối kia có dáng vẻ như thế nào, Vân Thủy Dạng không hề có một chút ấn tượng nào cả. Tên đó hung dữ như vậy, nhân phẩm kém như vậy... Chắc là lớn lên giống Trư Bát Giới, chắc chắn là vô cùng xấu trai! May mắn Vân Thủy Dạng không nhớ người kia có hình dạng gì, nếu không, có lẽ cô sẽ buồn nôn chết mất! ~~~~~~ ~~~~~~ Chơi hai ngày ở nước Ý, Vân Thủy Dạng mới khởi động điện thoại. Chỉ trong chốc lát, cô nhận được rất nhiều tin nhắn của Hạ Hương Trừng, còn có tin nhắn của Âu Lập Dương. Cái tên tồi bại kia, hừ... Cô không thèm để ý anh ta, nói xin lỗi cũng vô ích. Khi anh ta lăn trên giường với người phụ nữ khác có nghĩ đến cảm nhận của cô không? Bây giờ mới nhận sai với cô, mới nói hối hận, muộn rồi! Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho tên khốn kiếp Âu Lập Dương kia, anh ta cứ ôm cô Lam tiểu thư của anh ta đi! Bây giờ cô chơi rất vui, cô muốn quên hết tất cả về tên Âu Lập Dương kia. Cho nên, tin nhắn của Âu Lập Dương, Vân Thủy Dạng không xem, mà xóa hết. Hạ Hương Trừng nhắn chuyện trên Weibo cho cô biết, Vân Thủy Dạng cũng cảm thấy khó hiểu, bèn gọi cho Hạ Hương Trừng. Hạ Hương Trừng tiếp máy, vừa buồn bực vừa u oán nói: "Vân đại tiểu thư, đi chơi nước ngoài vui không? Còn nhớ người bạn này không? Tắt máy, không nói một lời, mất tích luôn, cậu không biết mình rất lo lắng cho cậu sao?" "Ôi… Hương Trừng, xin lỗi nha! Mình không cố ý tắt máy, mình sợ Âu Lập Dương làm phiền. Bây giờ mình đang ở Ý, đang đi đến Giáo Đường. Mình chụp cho cậu mấy tấm hình, còn mua rất nhiều quà, ha ha... Không nên tức giận... Không nên tức giận…" "Muốn mình không giận, được thôi, cậu hãy thành thật khai báo chuyện Weibo. Cậu có quan hệ gì với Ôn Lương Dụ, sao anh ta lại muốn biết cậu là ai?"