Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?
Chương 15 : Phụ Chương : Xi Vưu Bang – Chữ duyên chưa trọn, chữ nợ nặng vai
Viết cho các bạn đồng đạo của tôi
Có nhiều lúc tôi ngẩn người tự hỏi mình vì sao lại cứ phải thấp tha, thấp thỏm lo lắng cho Xi Vưu? Vì sao nhảy cẩng lên như một thằng hâm khi Xi Vưu giành chiến thắng? Vì sao thẩn thờ, mất cả trí, điên tiết, cáu gắt với tất cả những người xung quanh khi Xi Vưu thất bại? Vì sao… Lắm lắm cái vì sao mà quanh đi quẩn lại cũng chẳng thể tìm đâu câu trả lời để tự thỏa mãn mình. Nhưng sâu thẳm trong con người mình, nơi rung động của trái tim được quyền phán quyết thì tôi vẫn hiểu ở Xi Vưu tôi có những người bạn ảo mà thực, hung hăng mà mềm yếu, bất cần nhưng sâu nặng, hờ hững nhưng lo lắng. Tất cả họ và cả bản thân tôi đã đến, đã đi, đã trở về, đã gắn bó mãi mãi cùng Xi Vưu chỉ bằng 2 chữ DUYÊN và NỢ.
Động khẩu Xi Vưu và mối duyên kỳ ngộ
Thấm thoát đã nửa năm có dư rồi phải không *Ta_kiem*, thien_su_xanh, daobatkhadao, gà_rừng, masieu99, caibangdanang, Thien_Nhan, OngTrum, Tai Hoang Dao,…? Nửa năm từ cái ngày mà nguyên cả nhóm PT ở cái khúc eo gần cổng vào Xi Vưu Động Khẩu chợt thắc mắc vì sao ta ngày nào cũng luyện ở đây, ngày nào cũng chia nhau từng con điểm kinh nghiệm ít ỏi, chia nhau từng món đồ, sống chết cùng nhau giành đất luyện công,… mà mỗi đứa… một phương trời. Ai cũng có thêm một dòng chữ bang phái phía trên tên char mình mà chẳng hề giống nhau!?
Cái ngày xuất hiện mối thắc mắc ấy cũng chính là ngày Xi Vưu bang hội khai thiên lập địa với 16 con người. Đó cũng là ngày mà mối duyên kỳ ngộ của 16 anh em khai bang đơm hoa kết trái. Đó cũng là cái ngày mà cả quần hùng võ lâm Tung Sơn bắt đầu một trận hào kiếp kinh thiên động địa.
Xi Vưu – Hỏa Long: Cuộc chiến không bao giờ quên!
“Ta vốn chảnh nên Xi Vưu của ta cũng phải chảnh chứ <img class=inline alt="" src="https://static./chapter-image/vo-lam-truyen-ky-don-thuan-chi-la-tro-choi/10.gif" data-pagespeed-url-hash=1492545461 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>!”. Câu nói đùa của *Ta_kiem* với ai đấy tất nhiên là điều không ngoa. Xi Vưu bang ra đời với quy định nghe cũng biết là chảnh “chỉ tuyển người từ 8x trở lên, không thèm Công thành chiến, đi giết thuê… kiếm tiền, chiếm Xi Vưu động khẩu làm lãnh địa, ai gây chiến giết không tha,…”, toàn những điều… hổng giống ai. Chảnh vì ngày ấy, ở Tung Sơn nhân tài 8x, 9x như lá mùa thu và hầu hết đều được các bang hội khác trải thảm… hoa hồng đón đi cả rồi. Chảnh vì Xi Vưu động khẩu ngày ấy tụ hội không ít cao thủ của các bang hội khác.
Hệ quả của cái chảnh ấy là ở tuần đầu lập bang quân số Xi Vưu chỉ tròm trèm 20 nhân mạng. Tuy thế, ấy là những tinh hoa, những con người xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, xem tình bằng hữu nặng như… dãy Trường Sơn. Cũng vì cái chảnh ấy mà vào một ngày trời ảm đạm, động Xi Vưu vốn tối om ỏm càng trở nên đen ngòm hàm chứa bao sự chết chóc đã tạc vào lịch sử mình một thiên anh hùng ca bi tráng.
Như thường lệ, 12 giờ trưa hôm ấy tôi bước vào phòng làm việc, bật comp lên với thao tác đầu tiên là… online VLTK. Bỗng một tin nhắn ập đến: “Lên Xi Vưu gấp cùng anh em chiến đấu với Hỏa_Long bang”. Không kịp mua máu Tống Kim, cái thằng Thiên Nhẫn 8x vốn chỉ đánh boss không thể đánh người như tôi đã lao đến Xa phu với 1 suy nghĩ duy nhất: Xi Vưu thẳng tiến!
Bang Hỏa-Long với quân số non trăm người đã cùng Xi Vưu bang tròm trèm 20 nhân mạng đã bước vào cuộc chiến mà đến bây giờ tôi cũng chưa thể hiểu được nguyên nhân. Chênh lệch lực lượng quá lớn nhưng 20 anh em Xi Vưu chúng tôi đã đánh như chưa bao giờ được đánh. Đánh từ 12 giờ trưa đến tận 6 giờ chiều. Đánh cho Hỏa-Long tan tác. Đánh cho danh tiếng Hỏa-Long vừa gầy dựng đã tan thành mây khói. Đánh cho Xi Vưu động khẩu đang tối om om bỗng nhiên sáng bừng bằng đủ loại võ công. Đánh cho danh tiếng Xi Vưu bang trở nên vang vọng khắp Tung Sơn. Đánh cho bang chủ DocCoKiem của Hỏa-Long tháo chạy khỏi Xi Vưu động để ẩn nấp bên Yến Tử động trông nhờ viện binh. Không có ngôn từ nào để nói đủ, nói đúng về cuộc chiến hôm ấy bởi nó đã vượt quá mọi khuôn bậc từ vựng tiếng Việt mà bản thân tôi biết.
Hôm ấy, 20 anh em Xi Vưu kẻ ít thì mất 20, 30% điểm kinh nghiệm, người nhiều như tôi thì đang + bỗng nhiên trở thành –50%. Lần đầu tiên và cũng là duy nhất đến thời điểm này tôi “được” âm điểm kinh nghiệm đấy chứ! Phí công sức bấy lâu nhưng trên khung hình chỉ có nụ cười chiến thắng. Ai ai cũng hiểu rằng, từ cuộc chiến này Xi Vưu bang sẽ bước sang một trang mới trong lịch sử.
Đứng trên đỉnh vinh quang
Thông tin về Xi Vưu bang tràn ngập Tung Sơn. Anh hùng hào kiệt khắp nơi ập đến. Bang chủ *Ta_kiem* rối tinh rối mù, anh em tôi cũng chẳng biết giải quyết ra sao. Mọi quy tắc bang hội từ ngày khai thiêng lập địa đều bị xóa mờ. Tất cả dường như đều bị lú lẫn, bị mộng du, bị cái danh tiếng kia thui chột mắt mình.
Quân số Xi Vưu tăng vùn vụt, lên hơn 300 người, toàn là cao thủ và tất cả đều hiếu chiến. Đi đâu cũng nghe chuyện bang chúng Xi Vưu tàn sát đồng đạo từ động 3x đến động 9x. Tiếng ai oán của đồng đạo vang vọng khắp Tung Sơn. Xi Vưu ta tàn ác quá, lộng hành quá, giang hồ nhưng không hiệp nghĩa. Xi Vưu đứng trên đỉnh vinh quang gắn liền với sự khiếp sợ của kẻ yếu nhiều hơn là sự kính trọng, tôn vinh.
Khi đủ đẳng cấp 18, Xi Vưu bang lập tức đăng ký Lôi Đài để tham gia Công thành Biện Kinh. Chỉ cần 5 phút để trở thành người chiến thắng Lôi Đài và cũng chỉ cần 5 phút ở ngày hôm sau, Xi Vưu chính thức bước lên đỉnh cao nhất của danh vọng khi làm chủ thành Biện Kinh trù phú. Đang bị huyễn hoặc bởi vinh quang, thành công ấy như giáng thêm đòn chí mạng để sớm đưa Xi Vưu trở về với… mái nhà xưa vốn là những bức tường đá rêu phong.
Hình như ai đó từng nói, bên cạnh đỉnh vinh quang thường là vực thẳm bóng tối, chỉ bằng một cú trợt chân thì tất cả sẽ về 0.
Những ngày u ám!
Lên nhanh thì xuống cũng nhanh! Xi Vưu bang là như thế. Sau một tuần làm vua, Xi Vưu nhanh chóng thất bại trong cuộc chiến thủ thành Biện Kinh. Cái danh tiếng được xây bằng máu, dựng bằng sự đau khổ từ người khác của Xi Vưu bang đã góp phần giúp cả Tung Sơn trở nên đoàn kết hơn. Tất cả những tinh tú của Tung Sơn quy tụ lại để tấn công Biện Kinh, thế mạnh ấy tất nhiên làm Xi Vưu bang thất thủ. Một tuần sau, Xi Vưu lại thất thủ trong cuộc chiến Lôi Đài, sự gắng gượng cho việc trở lại xem như tắt ngấm.
Tin thất trận báo về, vẻ ai oán ngập tràn trên tần số bang hội. Những người uất giận thì trút tất cả ở cổng thành Biện Kinh. Những người khác thì ỉ ôi than vãn cho một ngày suy tàn. Một số thì tung tăng đây đó giết người cho bớt… stress. Quen với chiến thắng rồi nên để ngậm nhắm thất bại cũng là điều khó khăn. Nội bộ nháo nhào, bang chủ *Ta_kiem* lụy tình bỏ đi Hoa Sơn ngắm cảnh hưởng khoái lạc trần gian, Xi Vưu rơi tự do từ đỉnh cao danh vọng.
Ai đến Xi Vưu bang dễ dàng thì cũng sẽ dễ dàng vì thế ra đi. Sự vớt vát chiếm lấy Lâm An sau đó của Xi Vưu cũng chỉ là hư ảo. Những cuộc đấu bên ngoài với Trúc Lâm, Huynh Đệ khiến anh em Xi Vưu bang lụn bại ý chí phản kháng vì luôn phải đối đầu với một nhóm cao thủ của 5, 6 bang khác. Cứ nghe Xi Vưu bang đánh nhau ở đâu là quần hùng Tung Sơn kéo đến đấy để tàn sát. Chữ Xi Vưu bang trên đầu char lúc ấy giống như là một bản án tử hình chỉ chờ giờ phán quyết.
"Anh em đến xxx cứu với, bị đồ sát nè?". Câu hỏi ấy tràn ngập trên tần số bang hội Xi Vưu và tất cả đều rơi vào hư không. Sự khiếp hãi lan tràn và quân số Xi Vưu không còn phân nửa, cao thủ buồn bã ra đi. Trưởng lão như thanlangtu hôm nay ra đi nhưng chỉ ngày sau đã vui vầy cùng kẻ khác trở bổng quay về đánh anh em, chữ duyên không trọn nhưng chữ oán đã vun đầy rồi phải không?
Xi Vưu bang bắt đầu lặng lẽ theo cái lặng lẽ của *Ta_kiem*. Anh em chú tâm luyện công hơn là lo chuyện “bao đồng” của bang hội. Thanh thế Xi Vưu giảm dần, nghe đến tên Xi Vưu vẫn chỉ là những cái lắc đầu ngao ngán. Hơn 100 người ở lại với nhau lúc đấy có phải vì một chữ tình không? Hay là vì cái nợ đèo bồng với Xi Vưu vẫn còn quấn lấy đôi chân?
Cho một ngày Xi Vưu bang trở lại
Ngày lên đường đi dọc đất nước từ Hà Nội đến TPHCM, tôi ấp ủ trong mình một mơ ước, một sứ mạng là được gặp anh em Xi Vưu bang khắp nơi bằng xương, bằng thịt, được thỏa thích gọi nhau là bằng hữu. Đêm đầu tiên ở Hà thành, tôi gặp Duong_Dai_Ca và đã say khướt nhưng cũng còn kịp nhắn gửi lời hỏi thăm của anh em miền Nam, của daobatkhadao, của Minimax, của langtudamtac, của gà_rừng, của QuanBao, của cậu bé bồng bột Tài Hoang Dao,… Tiếc rằng đã không gặp HuKhongDao, đấy như là món nợ mà tôi cứ phải đeo bên mình. Cũng tiếc là BoCaiDaiVuong đã không kịp đến từ Hải Phòng lên cho biết mặt, biết mũi. Tiếc…!
Ngày về Huế, gặp Thien_Nhan cũng kịp làm một bữa thịt dê, cũng kịp làm chén chè hẻm nói chuyện vu vơ. Ngày về Đà Nẵng vì quá cận kề nên chỉ kịp nói với cậu thien_su_xanh vài câu cùng nhận lời gửi gắm trước khi tiếp tục con đường mình đi. Đến Đà Lạt, lời hứa PM cho LacViet đã trôi đi đâu không biết mặc dù mình vẫn lang thang ở thành phố sương mù những 2 đêm. Lời xin lỗi bây giờ có muộn không? Sau này, tôi vẫn còn một điều để tiếc là không ở lại Quảng Trị để có thể gặp *Ta_kiem*, gã bạn làm tôi khoái vì ra tay giết người trong chớp mắt, vì chỉ cần ới đánh nhau là có mặt.
Đi rồi đó, tôi đã gặp nhiều rồi và cũng kịp nghiệm ra một điều mà tôi nghĩ rằng là thiêng liêng, là không thể dứt bỏ được. Đấy là tất cả những người đang ở lại với Xi Vưu như chi_ca, asasasa, batvuongty, vanphonghd, Lo Tri Tham, Nhat Dang Dai Su, Brian_Adam… cũng như tôi đều còn vương với nhau một chữ tình rất nặng. Anh em Xi Vưu có phải đang quý nhau chỉ vì một chữ tình bằng hữu? Thứ tình cảm mờ mờ ảo ảo của VLTK nhưng cứ luôn bám đuổi bước chân, ngón tay của mình ở cuộc sống thực vậy. Đấy cũng là món Nợ mà hôm nay, tôi cũng như mọi người đang nặng vai để cùng nhau mong đợi sự trở lại của XI VƯU BANG.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
54 chương
22 chương
124 chương
11 chương