Võ Lâm Tam Tuyệt
Chương 60 : Nhà nhỏ thần bí
Tuy Giao Cơ không biết sư phụ của Âu Dương Siêu - Võ lâm Tam tuyệt là ai, nhưng nghe ông già điếc nói ba vị ấy là bạn thân của lão chủ nhân nàng liền tươi cười mừng rỡ nói với bà câm rằng :
- Bà câm, Âu Dương công tử đã là đệ tử của bạn sư phụ tôi, thì tất nhiên không phải là người gian ác, bây giờ đã quá Ngọ, bà mau nói với ông già điếc hay, mời công tử với chị Giang vào trong nhà nghỉ ngơi, ăn cơm xong, thủng thẳng nói chuyện sau.
Bà già câm nghe nói đưa mắt nhìn Âu Dương Siêu và Giang Mẫn, rồi lại ra hiệu cho ông già điếc, ông ta ngẫm nghĩ giây lát rồi nói với Giao Cơ rằng :
- Lão nô xin tuân lệnh, nhưng...
Ông ta nói tới đó liền ngắt lời đưa mắt nhìn Âu Dương Siêu nói tiếp :
- Tướng công tự nhận là đệ tử của Võ lâm Tam tuyệt, nhưng khẩu thuyết vô bằng, chẳng hay tướng công có gì làm bằng cớ không?
Âu Dương Siêu đang định trả lời, thì Giang Mẫn đã hờn giận quát bảo :
- Ông già điếc kia, sao ông quá đa nghi không tin người như thế?
Bà câm giơ tay ra hiệu, ông già điếc nghiêm nghị đáp :
- Người trên giang hồ xảo trá lắm, lão phu đâu đám nhẹ lòng tin tưởng những lời nói suông như vậy.
Giang Mẫn càng giận nói tiếp :
- Ngươi thật là lấy lòng tiểu nhân mà lường bụng quân tử.
Bà câm bèn biến sắc mặt, ông già điếc vội hỏi bà câm rằng :
- Bà câm, cô ta nói gì thế?
Bà câm giơ tay ra hiệu, ông già điếc trợn tròn xoe đôi mắt lên nói tiếp :
- Cô nương ăn nói nên khách khứa một tí!
Giang Mẫn lạnh lùng đáp.
- Không khách khứa thì sao?
Ông già điếc trầm giọng đáp :
- Lão phu sẽ cho cô một bài học.
- Người chưa xứng.
Bà già câm lại giơ tay ra hiệu, ông già điếc tức giận vô cùng trợn tròn xoe đôi mắt quát tiếp :
- Con nhãi kia, người có bao nhiêu công lực mà dám khinh thị lão phu.
Y là người bướng bỉnh hiếu thắng, tuy tuổi đã ngoài sáu mươi mà tính còn nóng nảy như trai tráng vậy.
Giao Cơ biết nếu nàng không ngăn cản thì hai người thể nào cũng đánh nhau ngay, cho nên nàng vội vàng xua tay quát bảo :
- Ông già điếc, có mau câm mồm không!?
Thấy nàng nổi giận, ông già điếc tuy không nghe thấy nhưng trông thấy sắc mặt cũng đủ hiểu, im mồm ngay không dám nói nữa.
Giao Cơ quát bảo ông già xong, liền nhìn Giang Mẫn vừa cười vừa nói tiếp :
- Tính nết của ông già điếc này nóng nảy lắm có điều gì thất lễ xin chị nể mặt tiểu muội mà tha đứ cho.
Giang Mẫn dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng rồi đáp :
- Thôi cô đừng có nói ngon nói ngọt dễ nghe như thế nữa.
Giao Cơ bị Giang Mẫn nói như vậy, mặt đỏ bừng lẳng lặng không nói năng gì hết.
Âu Dương Siêu bỗng cười ha hả, nhặt một cành cây cúi đầu viết:
“Tại hạ muốn giao dịch với lão hiệp một việc này”.
Ông già điếc hỏi :
- Giao dịch việc gì?
Âu Dương Siêu lại viết tiếp:
“Nếu tại hạ chứng minh được mình là đệ tử của Võ lâm Tam tuyệt, thì lão hiệp phải cho tại hạ biết lão chủ nhân”.
Ông già ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
- Có thể được!
Âu Dương Siêu mỉm cười vứt cành cây xuống đất, thò tay vào túi lấy cờ
Tích Độc Truy Hồn phất một cái ông già điếc thấy lá cờ mừng rỡ vô cùng kêu la :
- Ủa! Tích Độc Truy Hồn kỳ?!...
Âu Dương Siêu cất cờ báu vào túi, nhìn ông già điếc, thái độ rất kiêu ngạo. Lúc ấy ông già điếc mới cung kính nói tiếp :
- Vừa rồi vô lễ xúc phạm công tử, mong công tử lượng thứ cho.
Âu Dương Siêu mỉm cười xòa tay ra hiệu.
Giang Mẫn thấy ông già điếc thoạt tiên kiêu ngạo, bây giờ cung kính như thế, liền cười nhạt nói :
- Ông già điếc kia, nói thật cho ông biết, Âu Dương Siêu công tử không những là môn hạ của Võ lâm Tam tuyệt và còn là con trai của Thần Kiếm
Trấn Bát Hoang mà mười lăm năm trước đã vô địch thiên...
- Ủa!...
Nghe Giang Mẫn nói tới đó Giao Cơ đột nhiên kinh hãi thất thanh la lớn như vậy, rồi hớn hở chạy tôi trước mặt Âu Dương Siêu, vẻ mặt rất khích động nói :
- Công tử mau theo tôi lại đây.
Nàng vừa nói vừa đưa bàn tay mềm mại ra nắm lấy tay Âu Dương Siêu, rồi kéo chàng tiến thẳng vào trong rừng rậm ở phía sau sơn cốc.
Chàng ngạc nhiên vô cùng đang định giằng khỏi tay nàng, nhưng chàng là người rất thông minh, thấy thái độ khác thường của nàng ta như vậy biết bên trong thể nào cũng có nguyên nhân gì nên để mặc cho Giao Cơ kẻo mình đi như thế.
Giang Mẫn cũng không biết việc gì, cũng vội vàng đuổi theo, ông già điếc cũng không hiểu gì cả, ngơ ngác hỏi bà già câm rằng :
- Bà câm! Thiếu chủ nhân làm gì thế?
Bà câm giơ tay ra hiệu một hồi, lúc ấy người chồng mới biết chuyện liền cười ha hả và nói tiếp :
- Không ngờ lại có chuyện may mắn đến thế, thật là một chuyện đại bất ngờ. Bà câm chúng ta vào xem đi.
Nói xong, ông đã nhanh như bay, chạy vào trong rừng rậm.
Bà cụ câm cũng ẵm Xảo Xảo chạy theo liền.
Trong rừng rậm, có một căn nhà nhỏ lợp bằng trúc, chơ vơ ở giữa bụi cây. Nhà ấy tuy lợp rất tinh xảo và đẹp khôn tả nhưng rất kỳ lạ, vì chỉ phía đằng trước có hai cánh cửa thôi còn bốn xung quanh không có cửa ngõ hoặc cửa sổ nào hết mà hai cánh cửa lại đóng chặt.
Giao Cơ lôi kéo Âu Dương Siêu chạy tới cái nhà nhỏ chơ vơ ấy, chàng rất ngạc nhiên, nhìn mặt Giao Cơ và hỏi :
- Đây là đâu? Cô nương lại dắt tại hạ tới đây có việc gì chỉ giáo thế?
Giao Cơ nhìn một chàng một hồi tủm tỉm cười một tiếng rồi nghiêm nghị đáp :
- Nơi đây là đâu, công tử khỏi cần biết vội hãy vào trong nhà xem qua sẽ rõ liền.
Nói xong nàng mở toang hai cánh cửa trúc ra bên trong tối om tựa như một cái hang sâu vậy. Giao Cơ ung dung đi thẳng vào trong nhà. Âu Dương
Siêu cứ đứng yên tại đó chứ không theo vào.
Chàng bụng bảo dạ rằng: “Không biết ta có nên theo nàng vào trong ấy không?”
Trong lúc chàng đang suy nghĩ, đã thấy trong nhà có đèn lửa lóe ra. Giao Cơ cầm đèn nến bước ra bên ngoài nũng nịu gọi :
- Công tử vào đây đi!
Âu Dương Siêu nghe thấy nàng gọi, hơi do dự một chút, nhưng vội vận công lực ra để họ thân phòng sự bất trắc, rồi bước nhanh chân theo nàng vào trong nhà ngay.
Chàng vừa bước chân vào đến trong nhà đã cảm thấy bên trong âm thầm và thần bí vô cùng.
Thì ra, căn nhà ấy bốn bên vách đều bằng trúc, và được phủ bằng vải đen, bên trong có kê một cái bàn vuông, nhưng bên trên không để gì hết và bên trong không biết thờ gì, chỉ thấy có một tấm vải đen phủ lấp...
Âu Dương Siêu tỏ vẻ hồ nghi, nhìn Giao Cơ mà hỏi tiếp :
- Cô nương đưa tại hạ vào trong căn nhà nhỏ này có đều chi chỉ giáo thế?
Giao Cơ thủng thẳng đáp :
- Định mời công tử vào đây xem một thứ này.
- Cái gì thế?
Giao Cơ bỗng nghiêm nghị, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng lạnh lùng rồi nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu, hỏi :
- Có thật công tử là con của Âu Dương đại hiệp không?
- Sao, cô nương vẫn còn chưa tin tôi?
- Tôi muốn hỏi rõ thêm, như vậy tốt hơn.
- Nếu tôi không phải thật thì sao?
Giao Cơ liền biến sắc mặt hỏi :
- Công tử không phải ư?
Âu Dương Siêu vừa cười vừa đáp :
- Cô nương hà tất phải gay cấn như thế! Tôi nói thí dụ đấy thôi.
- Xin ông tử đừng có nói đùa.
- Cô nương chả bảo gọi tôi vào đây xem một thứ gì là gì? Sao...
- Phải! Nhưng nếu công tử chẳng phải là Âu Dương công tử thì đừng nên xem nữa!
- Tại sao?!
- Đừng hỏi tại sao hết. Xin công tử hãy trả lời cho tôi biết công tử có phải là Âu Dương công tử thật hay không đã.
- Cô nương có tin lời của tôi không?
- Tôi biết công tử là người chính nhân quân tử, còn thật hay không, tôi chắc công tử không bao giờ lại lừa dối tôi.
- Nếu cô nương đã tin tại hạ là chính nhân quân tử, thì cô nương cho tại hạ xem vật đó đi.
- Nhưng công tử có phải là con trai của Âu Dương đại hiệp không?
- Phải!
Chàng vừa trả lời tới câu đó, thì Giang Mẫn với vợ chồng ông già điếc đã vào tới.
Giao Cơ đưa mắt nhìn ba người vừa vào một lượt, rồi giơ tay lên kéo sợi dây cột màng vải đen một cái, tấm màn từ từ mở ra. Âu Dương Siêu trông thấy bức hình ở phía sau bức màn bèn ngẩn người ra.
Thì ra tấm hình đó là chân dung của một đôi vợ chồng trung niên, nét vẽ rất công chỉnh. Đôi vợ chồng trung niên này, người đàn ông mặc áo và đội khăn theo lối nho sinh, lưng đeo trường kiếm, trông rất anh tuấn. Người đàn bà, thân hình đều đặn trông rất xinh đẹp.
Đôi vợ chồng trung niên ở trong nhà tranh này là ai? Âu Dương Siêu nhìn mặt hai người đó trong rất quen thuộc, hình như đã gặp mặt ở đâu rồi, nhưng lại rất hàm hồ, không nghĩ ra được mình đã gặp ai người đó ở đâu.
Chàng ngơ ngác nhìn Giao Cơ hỏi :
- Cô nương đưa tại hạ đến đây để xem bức hình này. Chẳng hay hai người này là ai thế?
Giao Cơ gật đầu nhìn Âu Dương Siêu hỏi lại :
- Công tử không nhận ra được hai người này là ai ư?
Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :
- Tôi không biết hai vị ấy là ai, nhưng...
Chàng ngừng giây lát mới nói tiếp :
- Trông quen lắm nhưng tôi không nhớ ra đã được gặp ở đâu.
Âu Dương Siêu cúi đầu nhìn vào chiếc bài vị. Chàng chưa kịp đọc đã kêu
“ủa” một tiếng vội quỳ ngay xuống mồm khóc “hu hu” và kêu gọi :
- Cha! Mẹ!...
Nước mắt của chàng tuôn ra như suối.
Thì ra trên bài vị ấy có viết:
“Thần Kiếm Trấn Bát Hoang Âu Dương Đơn đại hiệp chi linh vị”.
Khỏi cần phải nói rõ, chàng cũng đủ biết đó là bàn thờ của cha mẹ mình rồi. Khi mới lên hai, cha mẹ chàng đã bị kẻ thù giết hại. Chàng còn nhỏ như thế, làm sao biết được hình dáng của cha mẹ mình, nếu không gặp
Thiết Bút Cùng Nho Tang Tử Tu và được ông ta chứng minh, thì đến giờ chàng vẫn chưa biết được mình là ai? Tên họ là gì? Tuy vậy, chàng cũng vẫn chưa biết hình dáng của cha mẹ mình như thế nào.
Cho nên vừa rồi, khi chàng trông thấy tấm hình, chỉ cảm thấy là hai người này nom quen mặt thôi.
Âu Dương Siêu khóc sướt mướt. Giao Cơ, Giang Mẫn, vợ chồng ông già điếc với Xảo Xảo đứng yên cạnh đó, nhưng không ai dám lên tiếng khuyên chàng cả.
Dần dần tiếng khóc của chàng làm cho những người ở đó đều cảm động ứa nước mắt ra như suýt khóc. Rút cuộc những người nào người nấy đều nước mắt rỏ dòng và sụt sùi khóc. Một lát sau Giao Cơ nhìn bà câm nói :
- Bà câm! Có người vào sơn cốc của chúng ta đấy! Bà với ông già điếc ra ngoài ấy xem là ai đi!
Nói xong, nàng cầm sợi dây kẻo một cái, tấm màn đen đã che kín tấm hình của vợ chồng Âu Dương đại hiệp liền.
Bà câm ra hiệu cho ông già điếc, rồi cả hai cùng quay người đi luôn.
Giao Cơ đôi mắt đầy tình tứ, nhìn Âu Dương Siêu hơi chần chừ một chút mới nói với Giang Mẫn rằng :
- Chị Giang Mẫn! Chị khuyên công tử đừng khóc nữa đi!
Giang Mẫn nghe nói liền gật đầu, giơ tay ra chùi nước mắt cho chàng, khẽ khuyên bảo rằng :
- Siêu đại ca! Hãy nín khóc và giữ gìn sức khỏe còn quan trọng hơn.
Xảo Xảo cũng đi tới cạnh Âu Dương Siêu và lên tiếng khuyên rằng :
- Thúc thúc đừng khóc nữa! Xảo Xảo nghe thấy tiếng khóc của thúc thúc cũng mủi lòng lắm!
Xảo Xảo là đứa trẻ rất ngây thơ khả ái, nó khóc sướt mướt lại càng khiến ai trông thấy cũng phải động lòng thương.
Âu Dương Siêu khóc đã gần một tiếng đồng hồ, và cũng vì đã khóc quá nhiều nên tiếng của chàng đã trở thành khản rồi...
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
22 chương
74 chương
24 chương
10 chương
64 chương
12 chương
15 chương