‘Hắc hắc, nếu ngươi để cho ta đến một lần trong ngươi, bên ngoài phồn hoa náo nhiệt  có hay không đối với ta cũng không vấn đề gì!’ ta nhìn hắn cười ha ha. ‘Ngươi có vấn đề hả?’ Khinh Hàn nhìn làm ta cảm thấy  kinh hãi, vội chạy đến bên kia bờ vách. ‘Hì hì, cái kia là ta nói giỡn thơi mà..hì hì…..’ ta cười dường như trông thật khó coi, cuộc sống nơi này quả thật không tồi đâu, gần gũi thiên nhiên như là đi đến khu du lich ế, nhưng mà giá như Khinh Hàn đừng có ‘khi dễ ta’ thì đỡ biết mấy……… Băng Lạc vẫn như trước, thường hay thả xuống đồ đạc cho bọn ta dùng, xem ra nàng ấy vẫn ở trên ấy, quả nhiên là trung thành a, ta suy nghĩ nếu có cơ hội lên sẽ báo đáp cho nàng thật tốt. Ngoài hứng thú với chưởng pháp ta còn có hứng thú với kiếm pháp, Lưu Vân Phân Thủy kiếm của Đế Hạo dạy ta cũng tốt, Ngự Hoa Bát thức Khinh Hàn dạy ta cũng vậy, khi phối hợp sử dụng, ta hấy giống như trên vai có gì đó đang đè xuống rất nặng, giống như là đang triệt để vận dụng định luật ‘ vạn vật hấp dẫn vậy.’, cho nên ta quyết định cải biên một chút. Ta đi trên bờ dọc những cây tình thương, bẻ một cành, đi vòng quanh rồi lại tự hỏi, khi tập Lưu Vân Phân Thủy kiếm giống như là muốn biến đổi nó khác đi một chút. Ta ném cành đi……nhìn thấy những cành tình thương bị gió biển thổi ngã kết về một phía, sóng biển lay động, trong nháy mắt, trên mặt nước tạo nên những cơn sóng gợn,  lại nhớ đến những giọt nước mưa khi rơi trên mặt nước. Bỗng nhiên trong đầu ra hiện lên, ta đưa tay bắt lấy con chim đang đậu trên cành tình thương, cổ tay vừa trợt qua, ta đem nó ấn gã trên mặt ncướ, ngón tay hơi giảm lực, nâng tay lướt qua mặt nước, đánh một vòng, a, kiếm pháp chính là như thế, thật mà không thật, tựa như là đứng im, đợi cho đối phương tấn công rồi nắm sơ hở, mà thực tế thì khi đó ta sẽ chuẩn bị tấn công cho chiêu tiếp theo, thì đối phương sẽ không cách nào cản được chiêu thứ hai của kiếm pháp đưa ra. Ta múa mấy đường kiếm. Cảm thấy rất tốt. Ta nắm cành tình thương ở trong tay, đầu ngón tay hơi đè xuống, toàn cành của cây đều chấn động. Đại đa số các chiêu thức võ công đều không lưu lại đường sống cho đối phương, nhưng nếu ở thời điểm thích hợp mà thu tay, thì cũng làm cho đối phương bị nhiễu loạn, tránh cho mình bộc lộ ra sơ hở. Được lắm, bộ kiếm pháp này của ta gọi là ‘Lô sảo’ vậy, tựa như những cảnh cỏ tình thương, dai dẳng, nước lũ có tràn cũng không quật ngã được. Mấy tháng sau, Khinh Hàn không thể dễ dàng khiến cho ta không nhúc nhích được nữa. Lúc đầu ta có thể cản hắn ba chiêu, bây giờ thì được tám đến mười chiêu. Haiza, nhưng mà cản được càng nhiều chiêu thì khi hắn mà chế ngự được ta, thì ta thật còn thảm hơn nữa……… Một ngày kia, hắn ôm ta mà họi: ‘ ngươi vẫn luyện công chăm chỉ như  vậy, có phải là ngươi muốn, có một ngày sẽ lên lại trên kia không?’ ‘Ta không có nghĩ nhiều đến việc đó………chính là ta ta không muốn dễ dàng bị ngươi bắt nạt mà thôi………bất quá nếu có thể trở về, ta nhất định sẽ đem Tô Nguyệt Hà băm thay ra, nàng hại chết con nuôi của ta, làm cho ta phải thẹn với Lăng Tử Phong……còn có Bạch Lộ Ngưng, phải là giáo huấn nàng thật tận tình!’ ta nhìn nhìn Khinh Hàn rồi rụt người trong lòng ngực hắn nói: ‘ tốt nhất là Trầm Trạc Thanh cũng rơi vào tay ta, ta sẽ lột da rút gân của hắn!’ ‘KHông cần ngươi phải ra tay, ta sẽ tận tình mà chiêu đã hắn.’ ‘Nội công của ngươi đã khôi phục hẳn chưa?’ ta xoay người lại, vẻ mặt chờ đợi hắn trả lời. ‘Không nhanh như vậy, nhưng vẫn đang tiến triển rất tốt.’ hắn thản nhiên nói. Kỳ thật, ta biết được nổi bất an của hắn, hắn sợ sau khi mang ta đi lên trên, sẽ có rất nhiều chuyện không như ý xảy ra, hắn lo lắng rời khỏi nơi chỉ có hai bọn ta ở đây, thì ta cũng sẽ rời xa hắn. Khinh Hàn đôi lúc cũng có thử nội công của ta, rồi còn dạy ta đem nội lực đến lòng bàn tay và đầu ngón tay, thật rất hiệu quả. Ta cũng từng hay nói giỡng là hắn hãy dạy cho ta ‘ hóa hàn sấu ngọc thần công’, hắn lúc đầu còn cự tuyệt. bởi vì hắn cùn Đế Hạo mỗi người giữ được nữa quyển bí tịch, cho nên có chỗ thiếu hụt, khi luyện công hắn có cảm giác rất đau đến, cho nên phải sử dụng đến cổ trùng làm mất đi cảm giác đau, còn có phong nguyệt lộ cùng với  tử kim cực mộng nhìn vào cứ tưởng là làm cho tăng nội lực nhanh chóng, nhưng cũng có  cái không tốt, làm cho người ta giảm tuổi thọ, nên hắn tuyệt đối không có dạy cho ta. Lòng ta cả kinh, ai du,ta cũng ăn phong ngọc lộ rồi, chảng lẽ ta sẽ phải chết sớm hay sao? Khinh Hàn đưa mắt nhìn ta mà nói: ‘ ta chết còn ngươ ở lại khuấy đảo thiên hạ mà.” Làm ta thấy ngại kinh khủng. Kỳ thật ra rất muốn hỏi hắn, ước định giao chiến có phải là vì nữa quyển bí tịch kia hay không, hắn cười mà nói, ngoài việc đó thì cũng là từ thơi cha chú của bọn họ, cũng muốn phân ra kẻ thắng người bại. Ta nghe mà thấy choáng voáng ghê gớm. Hắn cười cười, nhìn hơi ngốc một tí, nhớ trước đó bị phụ thân bắt luyện công vì chuyện này, cảm thấy có chút buồn cười. nhưng chính là chính hắn cùng Đế Hạo cũng có những điểm giống nhau, đó là phải phân tranh người thắng kẻ bại vốn là khát vọng của hắn. Ta tựa vào người hắn, nghĩ đến khi tìm ra được người thắng kẻ bại thì cũng là lúc chính hắn sẽ phát giác ra, hắn lại càng cô độc hơn mà thôi. Khinh Hàn ngẩn người, nở nụ cười, coi như là đúng…… Thời gian cứ chậm rãi trôi, cuộc sống cứ an nhàng trôi qua,  cũng là thứ mà ta muốn, cứ thế cho đến một năm lẻ hai tháng trôi qua, ta cũng không hề  biết nếu không phải Băng Lạc khi ném rương xuống còn có một phong thơ. Trong ấy nó, từ ngày bọn ta rời khỏi Cửu Trọng Thiên có không ít người trong võ lâm tới tìm gây hấn, chắc có lẽ là do Trầm Trạc Thanh đã tiết lộ tin tức nói Khinh Hàn đã trọng thương muốn mất mạng, cho nên các môn phái trong võ lâm kéo đến để tìm thật hư vấn đề, tất cả mọi người đều muốn thừa cơ chiếm lấy  Cửu Trọng Thiên cùng với phong ngọc lộ. Lúc đầu, Điệp Y còn có thể nói là lời đồn, tôn chủ đang bế quan tu luyện nội công, cái cớ dễ dàng trấn an không ít môn phái, mọi người cũng tin tưởng một Khinh Hàn đỉnh đỉnh đại danh danh sao có thể chết dễ dàng như thế. Nhưng đã hơn một năm, Khinh Hàn còn chưa tái xuất hiện trên giang hồ, mà Cửu Trọng Thiên đi đến chẳng dễ dàng giờ đây đã không có ít người lớn gan mà vượt qua Lôi Trì, tuy rằng bị cao thủ của Cửu Trọng Thiên chặn lại, nhưng theo tin tức từ Túc Thiên Các, là Tô Nguyệ Hà cũng muốn nhân cơ hội trả thù Khinh Hàn đã hủy Nguyệt Lượng thành. Ta xem thư, trong lòng quả thật rất lo lắng. Tô Nguyệt Hà loại nữ nhân độc ác, đương nhiên sẽ không buông tha cho stt, Khinh Hàn nếu không trở về, các đại môn phái trong võ lâm nhất định sẽ ào ào chạy đến chỉ có một mình Điệp Y làm sao có thể chu toàn phong ngọc lộ đây? Khinh Hàn đem thư ném lên trên mặt nước, giấy thứ trôi trên hồ bị nước tẩm ướt đẫm……. nặng nè mà chìm xuống. ‘Cùng lắm thì để cho Cửu Trọng Thiên cứ như thế mà biến mất đi.’ Hắn làm ra vẻ không có gì, vuốt tóc đang bay loạn hướng về trở về hang núi. Ta vội vàng đuổi theo hắn: ‘ nếu như thế thì chẳng phải quá có lỗi với mọi người và Điệp Y hay sao? Bọn họ trung thành và tận lực vì ngươi, sao lại phải trả một cái giá đắt như thế………nhưng nếu như nguyên khí của ngươi còn chưa hồi phục…….cũng không còn cách nào……’ ‘Ngươi đang áy náy sao. có lẽ ngươi đã muốn cùng ta suốt đời ở chỗ này, nhưng có nhiều thứ ngươi lại chẳng buông tay xuống được. Ngươi còn muốn tìm Tô Nguyệt Hà trả thù cho Lăng gia, ngươi lo lắng cho Điệp Y vì chúng ta phải bỏ mạng, ngươi càng lo lắng nếu mãi ở nơi đây thì Đế Hạo sẽ trở thành con mồi duy nhất của Bích U cung.’ Ta nhìn hắn một thoáng sợ hãi thoáng qua trong đáy mắt, thì ra hắn đã sớm nhìn thấy tâm can của ta. Ta gật đầu nhìn hắn: ‘ đúng vậy. Ta không muốn liên lụy người khác, cũng không muốn có người vì mình mà hại đến họ.’ ‘Xem ra ta đã nói đúng, cùng ta bên nhau ngươi cảm thấy sẽ có lỗi với người khác sao?’ ‘Ngươi đã nhìn thấu tâm can ta, hà cớ gì còn không biết đến việc này.’ Ta nhẹ nhàng ôm lấy lưng của hắn: ‘ ta không hối hận đã nhảy xuống đây cùng với ngươi, ta kỳ thật muốn có một ngày, hai chúng ta già nua xấu xí, tóc bạn răng long không còn làm điên đảo chốn sinh, ta thật muốn như vậy cùng ngươi.’ Hắn không hề nói gì, chỉ là lẳng lặng để ta ôm hắn. Hắn nói ngày đó, khi ta truyền chân khí cho hắn, hắn đã nổi lên tà ý, muốn ta thuyết phục hắn đem cả ta xuống dưới đây, nhưng đã hối hận, vì có một loại dự cảm bất an.