Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 45
Quả như Khinh Hàn dự đoán, ở trận tỉ thí kiếm thuật cuối cùng Bạch Lộ Ngưng đã bại dưới tay ta, còn rất khiêm tốn nói về sau phải học hỏi Tàm Đậu huynh nhiều hơn. Sau đó Lăng trang chủ vỗ nhẹ bả vai của ta, chúc mừng ta kiếm thuật thắng lợi, nhìn bộ dáng hắn dường như đã nhận định ta là con rể rồi. Nếu hắn biết được thật ra ta chỉ muốn giúp nữ nhi của hắn trở về bên tình lang, biết đâu chừng hắn sẽ sinh khí đến xuất huyết não.
Khi mọi người ai nấy đều đã rời đi, Khinh Hàn nhìn ta khẽ nhíu mày, ta đương nhiên hiểu ý, đi đến Dạ Lưu Hiểu phía sau, lấy ra một phong thư nhờ hắn đưa cho Đế Hạo đang chờ ở phòng ta.
“Ô? Không ngờ tình nghĩa của Tàm Đậu huynh và Đế Hạo đã thâm hậu như thế?” Dạ Lưu Hiểu cười đến vẻ mặt đầy thâm ý, ta vừa nghe đã hiểu hắn muốn nói gì.
“Thâm không thâm hậu, Lưu Hiểu huynh đưa thư đến sẽ biết.” Ta xoay người định bụng đuổi kịp Khinh Hàn.
Ai ngờ Dạ Lưu Hiểu một tay lấy ta kéo lại, “Huynh đệ, vi huynh muốn cảnh báo ngươi một câu.”
Ta xoay người nhìn hắn, ta và Dạ Lưu Hiểu tương đương khá hợp nhau, hắn cũng âm thầm giúp qua ta không ít lần, nhưng rất ít khi tự xưng ‘vi huynh’, khiến ta cũng bất giác nghiêm túc hẳn lên.
“Vô luận là Đế Hạo hay Khinh Hàn, tình cảm bọn họ đối với ngươi đều quá sâu nặng, nhưng càng là sâu nặng thì càng khó vãn hồi. Ngươi có thể thương tổn bọn họ một lần …… hai lần …… nhưng sẽ có một ngày bọn họ không thể buông tha nữa. Con người là như thế, thứ càng tốt đẹp thì lại càng muốn giữ chặt trong lòng bàn tay, cho dù là hủy nó trong tay mình, ngươi hiểu chứ?”
Ta hướng hắn gật gật đầu, người ta thường nói kẻ trong cuộc thì mù quáng, nhưng ta cho dù ở bên trong lại sao có thể không tự biết chứ?
Khinh Hàn đưa ta rời khỏi Bộc Tà sơn trang đến một khu rừng ở mép thị trấn Bộc Tà, sắc trời dần dần ảm đạm, khu rừng dưới ánh chiều tà loang lổ màu quất hồng.
Khinh Hàn nhóm một đống lửa, bảo ta bắt con gà rừng sau đó gác trên đống lửa kia, tiếng “tách tách” của gà nướng dòn vang, lúc so kiếm chiều ngọ đã tiêu hao hết thể lực của ta, lại ngửi thấy hương vị này, nước bọt của ta phân bố thành hoạ.
Ta tách đùi gà ra vui vẻ ngấu nghiến, lại khẽ nhìn về phía Khinh Hàn, ngũ quan của hắn dưới ánh lửa chiếu rọi trở nên dịu dàng đến mờ ảo.”Ngươi không ăn sao?”
Hắn hơi lắc đầu, “Ngươi ăn đi, cả con gà này đều là của ngươi.”
Khi ta ăn no xong ợ lên một cái, Khinh Hàn từ trên lưng ta rút ra Vô Tà, ngón tay trên thân kiếm nhẹ nhàng một búng, thân kiếm chấn động, ngay cả ngọn lửa cũng lay động theo, “Quả nhiên hảo kiếm!”
“Ngươi không phải dạy ta chưởng pháp ư? Rút kiếm ra làm gì?” Ta hỏi.
Khinh Hàn im lặng, nhảy vọt đến bãi đất trống bên cạnh, kiếm vạch ra vô số dấu tích trên cát đá, sau đó trở về trước mặt ta, đem kiếm cắm trả về vỏ kiếm trên lưng.
“Ngươi lên cây nhìn xem.” Khinh Hàn cười nhạt.
Ta gật gật đầu, bay vọt lên đỉnh cây cúi đầu nhìn xuống. Từng đạo vết kiếm kia đều là những đường vòng cung không trọn vẹn, đoạn cuối mỗi một đường cong là sự tiếp nối của một đạo đường cong khác, mỗi một đường đều móc lại với nhau, nhìn như sắp đứt nhưng lại không phải.
“Đây chính là chưởng lộ của Ngự Hoa Bát Thức, ngươi nhìn hiểu chứ?”
“Cái này …… Ta có thể thấy chưởng pháp này tựa hồ mỗi một chiêu đều nối liền với một chiêu khác, lúc đối địch, cho dù chiêu đầu tiên không thể thủ thắng cũng đã chuẩn bị sẵn cho chiêu tiến công tiếp theo, vòng vòng cài vào nhau, liên miên bất tuyệt …… “
“Tuy ngươi nhiều lúc ngốc không ai bằng, thế nhưng ở phương diện tập võ lại tương đối có thiên phú.” Khinh Hàn hiếm khi mở miệng ngợi khen.
“Ta còn nhìn ra,” ta khẽ nhíu mày, “Kiếm thuật của ngươi cực cao, có lẽ không thua kém Đế Hạo.”
“Vì sao nghĩ thế?” Nghe ngữ khí của Khinh Hàn tựa hồ lời nói của ta khiến hắn cảm thấy hứng thú.
“Trên mặt đất mỗi một đạo vết chém độ nông sâu cũng đều đều, khởi, thừa, chuyển, hợp tinh xảo khôn kể …… ” Ta nhìn hắn, vì sao kiếm pháp hắn cao siêu như thế, người trong giang hồ lại chỉ biết chưởng pháp hắn độc bộ thiên hạ?
“Có vẻ ngươi cảm thấy kiếm pháp của ta cùng Đế Hạo cân sức ngang tài, chưởng pháp của Đế Hạo trong chốn giang hồ ngoài ta ra cũng không người địch lại.” Khinh Hàn hướng ta vẫy vẫy tay áo, ta liền từ trên cây nhảy xuống.
“Ngươi đã xem hiểu chưởng lộ của Ngự Hoa Bát Thức, hiện tại ta có thể truyền thụ cho ngươi chiêu thức thực tế rồi.” Vừa dứt lời, hắn liền hướng ta chậm rãi bước đến, ta nhìn dung nhan tuyệt thế của hắn càng tiến càng gần, không khỏi trống ngực dồn dập, hắn đẹp như hoa quỳnh dưới trăng, tựa hồ chỉ cần ta khẽ chớp mắt cũng sẽ tan thành tro bụi.
Hắn đi đến phía sau ta, hai tay xuyên qua dưới nách ta, ta ý thức được bản thân tựa hồ đang bị hắn ôm lấy, vừa định rời đi, hai tay đã dính chặt vào lòng bàn tay hắn, “Bây giờ ngươi nhắm mắt lại, chú tâm cảm giác ngón tay, bàn tay, còn có cổ tay ta cùng với thân thể các nơi là như thế nào phối hợp khi vận chưởng, nhưng mà tiểu đậu tử, đồng dạng võ công, người sử dụng khác nhau uy lực cùng cảm giác cũng sẽ không giống nhau, ta chỉ là ……”
“Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân. Ngươi dạy ta chưởng pháp thiên hạ vô song, ta có thể vận dụng nó cũng trở thành thiên hạ vô song hay không, phải nhờ vào bản thân ta đúng không?”
“Không sai.” Khinh Hàn nói xong, ta liền cảm giác cơ thể của mình theo hắn chuyển động.
Không biết có phải do võ công của Đế Hạo và Khinh Hàn căn nguyên đều từ Bích U Cung nên võ công của họ là tương thông, nên ta sau khi học qua Lưu Vân Phân Thủy Kiếm, học võ công của Khinh Hàn liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Ngươi có thể tự đem bộ chưởng pháp này thi triển ra không?” Khinh Hàn dừng lại, khiến ta rời khỏi lòng ngực hắn.
“Hẳn là có thể, nhưng mà ta không nhớ rõ trình tự trước sau của chiêu thức …… “
“Trình tự chiêu thức không hề quan trọng, mỗi một chiêu đều có thể cùng một chiêu khác nối tiếp nhau, tùy xem ngươi vận dụng nó như thế nào. Cũng như Lưu Vân Phân Thủy Kiếm Pháp, chiêu thức khác nhau nối tiếp sẽ tạo ra uy lực khác nhau.” Khinh Hàn vén những sợi tóc mềm mại bị gió thổi bay, “Ta từng giao thủ cùng Bạch Lộ Ngưng, chiêu thức Hàn Thiền Chỉ còn nhớ một ít, bây giờ ta thi triển nó, ngươi thử dùng chưởng pháp ta dạy ngươi mà khắc chế, đừng quá câu nệ hình thức mà quên đi ý nghĩa của bộ chưởng pháp này.”
Cho dù Hàn Thiền chỉ của Khinh Hàn chỉ là những chiêu thức vụn vặt, nhưng những chiêu xuất ra lại được hắn biến hóa liên tục, mà ta chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, ta biết nếu hắn thêm vào nội lực, chỉ ba chưởng ta cũng khó lòng ngăn chặn. Ta bị hắn đẩy đến dưới tàng cây, thân cây va vào lưng ta đau buốt.
Hắn đến gần ta ngồi xổm xuống, “Không sao chứ ……ôi chao …… “
Nhìn đôi mắt hắn trợn to, ta tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Có con sâu lông rớt xuống đầu ngươi, nó hiện đang từng chút từng chút xòe gai ra …… “
“Mau! Mau! Mau tìm nhánh cây khều nó xuống!” Mẹ ơi, ta nắm lấy vạt áo của Khinh Hàn, nếu như bị con sâu này châm một cái, đầu ta chỉ có nước bỏ đi.
Bàn tay của Khinh Hàn vòng qua sau đầu, ta tưởng hắn muốn phủi con sâu lông xuống, ai ngờ hắn đem đầu ta thuận thế kéo về phía trước, ta vừa định kêu to, môi của hắn đã ép chặt xuống dưới, đầu lưỡi ướt át liền trượt vào, sự va chạm nhu hòa như có như không, câu dẫn đầu lưỡi ta không tự giác bám theo, một khi chạm vào, liền tựa như thủy triều hung mãnh không cách cứu vãn.
Ta cảm giác bản thân càng lúc càng không có khí lực, hắn ôm chặt thân thể ta, ta theo bản năng nắm lấy hai cánh tay hắn, đầu lưỡi hắn chầm chậm rời khỏi, mà ta lại giống đứa ngốc không khống chế được dây dưa theo, thẳng đến đầu lưỡi đụng vào môi hắn.
Sau đó, ta nhìn thấy yết hầu hắn lên xuống phập phồng, còn có ánh mắt càng ngày càng tối tăm.
“Tiểu đậu tử, ngươi thật xấu xa.” Hắn xoay người, dùng ngữ điệu hài hước nói, “Thế nhưng câu dẫn ta.”
Ta nhìn hình bóng của hắn, ý thức từ rối rắm dần dần định thần lại.”Cái gì! Rõ ràng là ngươi câu dẫn ta trước mà!”
“Ta đây chỉ là thưởng cho ngươi học nhanh như vậy thôi~!”
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
32 chương
21 chương
16 chương
56 chương
501 chương
133 chương