Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 43
Nhìn nụ cười đầy thâm ý của Khinh Hàn, ta bất chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Tàm Đậu huynh, nếu ngươi muốn cùng bằng hữu ôn lại chuyện xưa, “Du Dạ Lai vén những sợi tóc lất phất trên hai gò má, khuôn mặt đầy vẻ phong lưu, khó trách Lăng trang chủ trăm phương nghìn kế không muốn gả nữ nhi cho hắn, “Chi bằng đợi chúng ta luận võ xong nói tiếp.”
“Đúng rồi, Tàm Đậu …… ” Hai chữ “ca ca” phía sau, Khinh Hàn cố ý nói để cho chỉ mỗi ta xem rõ, “Ta rất nôn nóng muốn xem xem Lưu Vân Phân Thủy Kiếm của Đế Hạo có bao nhiêu lợi hại.”
Hơ …… mặt của ta giờ cứng ngắc.
“Các hạ quá khen.” Đế Hạo nhìn về phía Khinh Hàn hơi hơi gật đầu, thế nhưng bỗng nhiên ta lại cảm thấy mùi của điện quang đá lửa, nguy hiểm a ……
Ngay lúc ta chưa kịp định thần, một giọng nói vang lên “Nếu trận đấu đã bắt đầu …… Du mỗ xin thất lễ!”, kèm theo là Du Dạ Lai một kiếm đâm tới, ta kinh hoàng lùi ngay về phía sau, lưỡi kiếm kia vừa vặn cắt qua vạt áo ngoài của ta “rẹt” một tiếng, khiến ta kinh hồn táng đảm. Du Dạ Lai thừa thế mà đến, ba bốn chiêu lúc sau đã dồn ta đến bước chỉ có thể thối lui, thiếu điều chưa chạy trối chết.
Không được sợ hãi, lúc thi tốt nghiệp phổ thông cho dù căng thẳng đến mấy, khi làm văn còn không phải hạ bút như thần? Đến chiêu thứ mười, kiếm của gia gia ta cuối cùng có linh cảm, sau khi đỡ được chiêu kiếm của Du Dạ Lai, ta mượn thế mà đi, lại bất chợt sâu sắc lĩnh hội được ba chiêu mà Đế Hạo dạy ta, đem mỗi một chiêu thức của Lưu Vân Phân Thủy Kiếm Pháp lưu loát kết nối lại với nhau. Những chiêu thức kết hợp khác nhau có thể tạo ra vô số biến hóa, chiêu thứ nhất kiếm của ta thiếu chút nữa là có thể đâm vào đầu mũi của Du Dạ Lai, chiêu thứ ba dồn hắn phải ngã xuống đất né kiếm, chiêu thứ sáu ta báo được đại thù hắn chém rách y phục ta, ngay lúc ta sắp đánh rơi kiếm trong tay hắn, bỗng nhiên cảm giác thân kiếm bị một cỗ lực lượng kỳ lạ bắn một cái, Du Dạ Lai thừa cơ tránh thoát công kích của ta. Đây không phải tai nạn, mà là có cao thủ hóa khí thành lực, đem nội lực bắn lên thân kiếm ta. Ta từng nhìn qua Đế Hạo hóa khí thành kiếm, xem ra người đang ẩn trong đám đông đánh lén nhất định là cao thủ.
Mà lúc này, tình hình đang đối ta bất lợi. Ta vừa phải đánh bại Du Dạ Lai, lại phải đề phòng vị “cao thủ” kia sẽ bất thình lình tập kích. Bởi vì phân tâm, Du Dạ Lai thiếu chút nữa là lấy đi cái mạng nhỏ này.
“Đừng phân tâm, chuyện khác cứ giao cho ta.” Bên tai đột nhiên có tiếng người nhỏ giọng, là ai đang nói chuyện với ta? “Không cần lo lắng, lời ta nói chỉ mỗi ngươi có thể nghe thấy.” Âm thanh kia lại vang lên.
Ta nhìn thoáng về phía đài quan chiến, Đế Hạo thần sắc như thường, còn bên kia Khinh Hàn mỉm cười mị thế, tay cầm nắp trà chạm khẽ vào mép cốc, tao nhã mà phất nhẹ tay áo, ta bỗng nhiên cảm giác bên tai một cỗ nội lực cuồn cuộn quét qua, vừa lúc đánh úp lên một cỗ lực lượng khác đang nhắm sau lưng ta mà đến.
Nguyên lai người vừa nãy nói chuyện với ta là Khinh Hàn …… hắn lại giúp ta ……
Lại là sáu chiêu lúc sau, Du Dạ Lai bại dưới kiếm của ta, dưới đài từ một mảnh tĩnh lặng trở nên nghị luận xôn xao, Lăng trang chủ cách đó khá xa buông xuống vẻ mặt nghiêm nghị, che đậy không được khẽ cười.
Du Dạ Lai vẫn không mất đi nhuệ khí, hướng Lăng trang chủ hành lễ nói: “Lăng trang chủ, tại hạ mặc dù bị đánh bại, nhưng tại hạ nhớ rõ qui tắc của cuộc luận võ kén rể bao gồm tỉ thí kiếm pháp, chưởng pháp và khinh công. Kiếm pháp tại hạ tuy thua, nhưng vẫn có thể tham gia chưởng pháp và khinh công. Trong ba mục chỉ cần thắng hai mục là có cơ hội làm rể của Lăng trang chủ, đúng chứ?”
Ha ha, vẻ mặt Lăng trang chủ phút chốc biến thành màu của trái cà, gần như nghiến răng nói ra mấy chữ: “Quy tắc quả thật là như thế.”
“Lăng trang chủ quả nhiên công bằng, vậy tại hạ xin trước cáo từ, trận tỉ thí lúc sau tại hạ nhất định có mặt!” Vì vậy Du Dạ Lai tuy thua kiếm pháp, vẫn ngạo nghễ tươi cười rời đi.
Sau khi cuộc luận võ của ta kết thúc, mấy trận tỷ thí khác lại bắt đầu. Ta thật sự không còn quá nhiều hứng thú để chú ý những người này, vì thế hướng Lăng trang chủ hành lễ, nói là muốn nghỉ ngơi, liền tách khỏi đám người rời đi.
Ta vừa đi khỏi, Đế Hạo và Khinh Hàn quả thật rất không nể nang đến thể hiện của Lăng trang chủ, trong âm thanh tiếc nuối của đám đông biến mất khỏi hội trường.
Vừa đi đến sân viện trước sương phòng, ta liền thấy một hình bóng chiếu trên mặt đất, là Đế Hạo.
“Đa tạ ngươi đã dạy ta ba chiêu ấy, bằng không có thể ta đã mất mặt rồi!” Ta quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười với hắn. Kỳ thật ta hiểu rất rõ bản thân may mắn biết chừng nào, nhìn xem thiên hạ bao nhiêu người muốn có được một tiếng chỉ điểm của Đế Hạo, thậm chí chỉ cần nhìn thấy bóng dáng hắn là đủ, mà kiếm pháp giúp ta nhiều lần có thể thoát rời hiểm cảnh, trên giang hồ đạt được chút danh tiếng lại toàn bộ do hắn truyền thụ.
“Ngươi không cần cảm tạ ta. Ta chỉ muốn biết Du Dạ Lai rốt cuộc có đả thương ngươi không.” Đế Hạo giơ tay lên vuốt nhẹ đầu ta, trong khoảnh khắc ấy, ta có cảm giác rất ấm áp vì được quý trọng.
“Ta không sao, tiếc rằng bộ y phục mà Khinh Hàn tặng đã ……”
Sau đó Đế Hạo chậm rãi quay người lại, nói một câu: “Đa tạ.”
Ta nhìn sau lưng hắn, liền trông thấy Khinh Hàn.
“Không cần khách khí. Có nhiều thời điểm mục đích của chúng ta đều giống nhau. Ta cũng thu hoạch được nhiều thứ, thấy được Lưu Vân Phân Thủy Kiếm.” Trong nụ cười của Khinh Hàn có chút phức tạp mà ta không tài nào hiểu được.
“Khinh Hàn, đừng quên mười năm chi ước.” Đế Hạo nhìn hình bóng Khinh Hàn lúc rời đi nói.
“Chỉ có loại người cứng nhắc như ngươi mới đi nhớ loại giao hẹn nhàm chán này.” Khinh Hàn tiêu sái phất nhẹ tay áo.
Ta ngẩn người nhìn hình bóng của hắn, bỗng nhiên cảm giác đau lòng tràn ngập tâm can, kiềm chế không được chạy lên hỏi: “Thương thế của ngươi thế nào rồi!”
Hắn đi cũng không nhanh, nhưng ta phát hiện chính mình không tài nào đuổi kịp.
“Chi bằng hỏi xem Đế Hạo hắn đã dùng mấy phần lực để xuất chưởng.” Ngữ khí của Khinh Hàn vẫn như trước hài hước, khiến người khác đoán không ra tâm tư.
Ta xoay người, đối diện ánh mắt thâm thúy của Đế Hạo.
“Ta xuất toàn lực, bởi vì muốn cướp ngươi về.” Đế Hạo nói.
Ta khẽ mấp máy môi, hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Mười năm chi ước của các ngươi là gì?”
“Ngươi không cần biết.” Đế Hạo tiếp tục đi về phía trước, thong thả đẩy ra cửa phòng của ta.
“Thế …… mục đích chung của các ngươi thì sao?”
“…… Không để ngươi gặp bất cứ thương tổn gì.” Hắn hơi hơi nghiêng đầu, bước vào cửa phòng ta.
Ta không cách nào xê dịch cước bộ, bởi vì trong khoảnh khắc ấy, ta cảm giác tội nghiệt trầm trọng.
…… Ta thương tổn họ, nhưng bọn họ lại muốn ta không chịu chút mảy may thương tổn nào.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
32 chương
21 chương
16 chương
56 chương
501 chương
133 chương