“Ô —— thế thì ngươi cứ thử xem nào?” Hàn Thanh tươi cười đến cực kỳ tự tin, ngón trỏ trên cổ nhẹ nhàng vạch một đường, lộ ra một tấm da mặt mỏng như cánh ve, chậm rãi kéo xuống. Ai da, nguyên lai hai người này đều không có dùng khuôn mặt thật của bản thân! Khinh Hàn quả là Khinh Hàn, cho dù là dung mạo trẻ con lúc mười ba, bốn tuổi thì khí phách phong độ vẫn y nguyên. Ta thở dài một hơi, phát giác tầm mắt mình lại không kiềm chế được đi nhìn hắn. “Ngươi giận? Bởi vì ta lừa ngươi?” Hàn Thanh, không đúng, là Khinh Hàn quay đầu lại, nụ cười ưu nhã, nhưng ẩn nấp ở khóe môi lại có chút bất đắc dĩ. “Sao ta lại giận chứ?” Ta hướng hắn nhún vai, “Dù sao hai ta cũng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu.” Ta vừa dứt lời, nữ tử giả trang thành tăng nhân kia một chưởng đánh úp lại, thân pháp cực nhanh, ta còn chưa có thấy rõ, cổ tay Khinh Hàn đã xoay tròn một cái đem nàng bắt chặt, tay còn lại của nàng vừa định đánh vào bên hông Khinh Hàn, chỉ nghe được ngón tay đang giữ chặt cổ tay nàng rung lên, trong không khí một trận giòn vang, chưởng lực nàng thay vì đánh vào hông hắn đột nhiên thay đổi phương hướng bấu vào ngón tay Khinh Hàn một chuyển, thoát khỏi sự áp chế của hắn. “Nguy hiểm thật, cổ tay của bổn cô nương thiếu chút nữa bị ngươi cắt đứt rồi! Đại danh đỉnh đỉnh Khinh Hàn thật sự một chút thương hương tiếc ngọc cũng không biết!” Nàng đứng cách đó không xa, xoa xoa cổ tay của chính mình. “Biết sao được, ai bảo ngươi không phải là khối ngọc đó của ta?” Khinh Hàn vẫn cười như cũ. Nàng bỗng nhiên xoay người muốn rời đi, ta vội vàng phi thân đuổi theo, nàng chợt quay lại trò cũ tái diễn phóng ra mấy cây kim châm, ta giương kiếm đem tất cả đều đánh ra, đang lúc ta cảm thấy chính mình may mắn không trúng ám khí, nàng bỗng lộ ra một tia cười, cánh tay nháy mắt hướng ta mà đến, năm ngón tay bấu chặt vào yết hầu ta, “Khinh công rất giỏi a, ngay cả ta cũng không thể thoát khỏi ngươi, thế thì đành mượn ngươi ra dùng tạm vậy!” Quay người lại, ta thấy Khinh Hàn khẽ nhíu nhíu lông mày, ngữ điệu châm chọc, “Ngươi sẽ không muốn dùng đứa ngốc này để uy hiếp ta chứ?” “Có thể uy hiếp được ngươi hay không, cứ xem xem năm ngón tay này cắt xuống lòng ngươi đau đớn ra sao.” Ta liếc mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay thon dài trên cổ, một cái không cẩn thận ta sẽ phải cùng thế giới này say goodbye! “Vậy thì còn phải xem, là ngươi nhanh hay là hắn nhanh.” Khinh Hàn vén những sợi tóc rối bên tai lên, chân mày khẽ nhếch. “Ai!” Nàng kia kinh hãi hỏi, nguyên lai cổ của nàng cũng bị người phía sau bấu chặt, cái này gọi là “Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu” a! (bọ ngựa bắt ve sầu, sau lưng lại có chim hoàng oanh rình mồi) Chính là có thể trong bất tri bất giác mà đi đến nàng phía sau, người này võ công chắc chắn là thâm sâu khó lường. “Còn ai có thể? Đương nhiên là đại danh đỉnh đỉnh......” Khinh Hàn đi đến trước mặt ta, cười nhạt, ngón trỏ nội lực một bắn, đánh vào các đốt ngón tay của nàng, nàng kêu lên một tiếng đau đớn liền buông tay ra, Khinh Hàn thuận thế đem ta kéo về sau, nói ra cái tên khiến cho hô hấp của ta bất chợt đình chỉ, ” Đế Hạo.” Đế Hạo điểm nàng huyệt đạo, trầm tĩnh từ phía sau đi đến: “Ngươi không sao chứ.” Ta mở to hai mắt, nhìn bóng hình hắn dọc theo ánh sáng chậm rãi đi tới, vạt áo thuần khiết cuốn theo tiếng tim đập của ta như một điềm báo, những tưởng bản thân đã sớm quên đi cảm giác áp bức này thế nhưng hiện giờ nó lại ùn ùn kéo đến, dọc theo tuyến thần kinh nháy mắt truyền tới. “Không...... Không sao......” Theo bản năng, ta nắm lấy góc áo của Khinh Hàn. Sao hắn lại tìm được đến nơi này? Ai da, ta đúng là ngu, đã quên mất Song Thần kiếm khách. “Như vậy, theo ta quay về Chú Kiếm Điên đi.” Đôi giày trắng tinh của Đế Hạo bước vào bóng của ta. “Ta...... Ta......” Ta nên làm cái gì bây giờ? Vì sao ngươi không hỏi nguyên nhân ta rời đi mà lại cứ một mực muốn đưa ta về? Ngươi cái gì cũng không hỏi, vậy câu trả lời mà ta đã chuẩn bị cả trăm cả ngàn lần trong lòng làm sao thoát ra đây? “A ——” Khinh Hàn không một tiếng động vươn tay nắm chặt những ngón tay lạnh ngắt của ta, “Sao ta nhớ ngươi nói ngươi phải về nhà mà? Nhà ngươi ở Chú Kiếm Điên sao?” “Không phải......” “Ta đã nói mà, ta nhớ trên Chú Kiếm Điên đâu có nữ nhân. Ngươi rõ ràng nói phải về nhà tìm Tiểu Đồng yêu dấu của ngươi, sau đó còn muốn thành thân với nàng, cả hai cùng sống đến đầu bạc răng long ~”. Khinh Hàn quay đầu lại, khẽ nghiêng nghiêng khóe mắt, hài hước trung che giấu bi thương, tựa hồ muốn nói, hết cách a, lý do ngươi rời đi Đế Hạo cùng rời đi ta đều giống nhau...... “Có ta ở đây, ngươi không thể cùng nữ nhân khác bên nhau.” Đế Hạo đã đi đến ta trước mặt. Khinh Hàn cười cười nghiêng đầu nhìn đi nơi khác, tựa như người đang bàng quan ngoài cuộc, “Những lời này ta cũng rất muốn nói a.” Ta nuốt nước miếng tồn đọng hồi lâu trong cổ họng, khó khăn kiềm chế tiếng tim đập cuồng loạn, chầm chậm nâng hai mắt lên nói: “Có rất nhiều sự việc, không phải ngươi muốn được là có thể được. Ta cũng có những chuyện bản thân nhất định phải làm.” “Thứ ta muốn có chỉ mỗi ngươi mà thôi.” Đế Hạo cúi đầu nhìn ta, trong mắt ánh lên vẻ kiên định quen thuộc. “Ta...... Ta......” Càng căng thẳng ta càng gắt gao nắm chặt tay của Khinh Hàn, ngón tay hắn trong thoáng chốc bỗng trở nên lạnh lẽo, chậm rãi trượt khỏi lòng bàn tay ta. “Ta đã nói chúng ta sắp phải cách xa rồi, ” Khinh Hàn lúc xoay người ngay cả nhìn cũng không nhìn ta một cái, “Ngươi đã hỗn loạn như vậy, ta không muốn ngươi càng hỗn loạn thêm, thấy không rõ bản thân rốt cuộc là muốn gì.” Hình bóng của hắn biến mất ở bóng cây của Thiếu Lâm Tự, cảm giác ấm áp nhưng tịch mịch mạnh mẽ thu vào đáy mắt của ta, ta há to họng muốn gọi hắn lại, chính là làm thế nào cũng không phát ra âm thanh. Tựa hồ thấy được thương tích nơi cổ tay hắn, vết cắt đang chảy máu..... “Cùng ta đi thôi.” Ngón tay của Đế Hạo nhẹ nhàng phủ lên cổ tay ta. Ta ngửa đầu, lại không biết có nên di chuyển cước bộ không. Đi theo hắn, sau đó nhân lúc hắn không chú ý rời đi quỹ đạo của hắn? Hắn sẽ tiếp tục bước đi con đường của chính mình hay là vẫn khăng khăng một mực tái tìm ta bằng được? Ngón tay hắn co lại, gắt gao nắm chặt cổ tay ta, lần này thật sự, chạy không thoát...... Vừa lúc ta bước ra bước đầu tiên, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười vang vọng. “Ngoan đồ đệ! Sư phụ ngươi rốt cuộc cũng cho rơi lão vu bà kia rồi! Ha ha ha ha!”