Trời vừa sáng liền lên đường. Tử Tiêu lên ngựa, nói với Trình Mạc: “Đừng lo lắng quá.” Trình Mạc gật đầu, thở ra một hơi. Càng đến gần Tây Nam, không khí càng nóng, có không ít nam nữ dị tộc ngụ lại thành trấn. Trình Mạc biết khoảng cách tới Thủy Nguyệt giáo càng ngày càng ngắn, hắn còn nhớ rõ lần trước khi theo Ngọc Cầm cô nương đến Thủy Nguyệt giáo, mình đã bị bịt kín mắt, sau đó không thấy được đường đi như thế nào nữa. Thế là đổi thành Tần Phương Xuyên dẫn đường. Hiển nhiên Tần Phương Xuyên càng quen hướng hơn Ngọc Cầm, y dẫn mấy người Trình Mạc đi hai ngày là tới bên ngoài một khu rừng rậm rạp. Tần Phương Xuyên nói với Trình Mạc: “Ngươi còn nhớ nơi này không, Thủy Nguyệt giáo tọa lạc ngay trong khu rừng này.” Trình Mạc gật đầu, mấy người xuống ngựa, đổi thành đi bộ, cùng nhau tiến vào. Cây cối cao to che khuất ánh mặt trời, vậy mà vẫn có thể thấy được rất nhiều rắn rết bò quanh trong đó. Tần Phương Xuyên dẫn đường ở phía trước, rất nhiều rắn độc vốn đang phun lưỡi chờ đợi trên thân cây, nhưng Tần Phương Xuyên vừa đến gần thì đều trốn mất dạng. Hiển nhiên y có mang thuốc đuổi rắn trong người. Bốn người đi không xa, Tử Tiêu đột nhiên dừng lại, Tuệ Tịch nâng tay nói: “Chờ đã.” Trình Mạc cũng ngừng lại, bỗng nghe được một tiếng hô lên, tà áo đỏ tươi tung bay trên không trung, hai thiếu nữ từ trên cây cao nhảy xuống, chặn đường họ, hỏi: “Người nào?” Tần Phương Xuyên tiến lên một bước, “Nhanh đi truyền lời, chúng ta muốn gặp Thư Trường Hoa.” Hai cô gái đánh giá Tần Phương Xuyên, hai nàng đến Thủy Nguyệt giáo chưa quá hai ba năm, chưa bao giờ gặp Tần Phương Xuyên, một cô hỏi: “Ngươi là ai?” Một cô gái khác lại bắt gặp Trình Mạc phía sau Tần Phương Xuyên, vội kéo ống tay áo người bên cạnh, nói: “Khoan đã.” Hai thiếu nữ đều đã gặp Trình Mạc. “Trình minh chủ?” Một cô gái kinh ngạc hỏi. Trình Mạc vội vàng chắp tay, “Chính là tại hạ, phiền toái nhị vị cô nương thông báo một tiếng, Trình Mạc muốn bái kiến Thư giáo chủ.” Thiếu nữ vẫn còn hơi nghi hoặc, một thiếu nữ khác thầm thì nói nhỏ hai câu bên tai người kia, thiếu nữ kia gật đầu một cái, xoay người rời đi trước. Một thiếu nữ khác hỏi: “Không biết Trình minh chủ đến đây vì chuyện gì?” Nói xong, nàng lại nhìn về phía ba người Tử Tiêu, “Còn mấy vị này là ai vậy?” Trình Mạc đáp: “Mấy vị này đều là bằng hữu của ta, cũng là người quen của Thư giáo chủ, làm phiền cô nương thông báo hộ.” Thiếu nữ gật đầu, “Thỉnh Trình minh chủ đợi chút, việc này phải đợi Thanh tỷ tỷ đến làm chủ.” Trình Mạc kiềm chế sự nôn nóng, gật đầu. Một lát sau, thiếu nữ rời đi kia mang một cô gái mặc hồng y lại đây. Cô gái này chính là người dẫn Trình Mạc đi gặp Thư Trường Hoa khi hắn đến Thủy Nguyệt giáo lần đầu. Nàng tên là Thanh Bình, trong Thủy Nguyệt giáo chỉ dưới Thư Trường Hoa, là người chuyên quản lý công việc trong giáo. “Trình minh chủ?” Thấy Trình Mạc, Thanh Bình cũng khó giấu kinh ngạc. Thư Trường Hoa đến Trung Nguyên tìm kiếm Bạch Ngọc Lưu Ly châu, vì thế mà suýt trở mặt thành thù với Trình Mạc nàng cũng có nghe nói, đâu nghĩ tới Trình Mạc lại đuổi đến đây nhanh như vậy. Thanh Bình chưa xác định được ý đồ của Trình Mạc, đang nghi ngờ thì nhìn thấy Tần Phương Xuyên. Tần Phương Xuyên sớm phản bội Thủy Nguyệt giáo, Thanh Bình là một trong số ít đệ tử nhận ra hắn. Tần Phương Xuyên trực tiếp hỏi Thanh Bình: “Sư huynh có phải đang bế quan hay không?” Thanh Bình hơi nâng cằm, tư thế phòng bị, không đáp lại. Tần Phương Xuyên gấp đến tức giận, “Có phải hay không?” Trình Mạc kéo Tần Phương Xuyên lại phía sau, chắp tay nói với Thanh Bình: “Cô nương, ta có việc gấp cần gặp Thư Trường Hoa, phiền cô thay ta thông truyền một tiếng.” Thanh Bình hơi do dự, nói: “Chuyện gì?” Trình Mạc nói: “Nếu cô nương nhất định phải hỏi, ta có thể nói, thế nhưng cô nương phải đáp ứng ta để ta gặp Thư giáo chủ.” Thanh Bình cuối cùng nhả ra nói: “Giáo chủ quả thật đã bế quan, rốt cuộc Trình minh chủ có chuyện gì?” “Bế quan?” Trình Mạc vội vàng hỏi,“Bế quan ở nơi nào?” Tần Phương Xuyên bỗng nhiên nói: “Rừng cổ vương.” Thanh Bình đề phòng ra mặt, “Hàng năm giáo chủ đều bế quan ở rừng cổ vương, cũng không có gì đặc biệt.” Tần Phương Xuyên hỏi: “Trước khi đi sư huynh có căn dặn ngươi cái gì hay không?” Thanh Bình nhíu mày, trước khi đi Thư Trường Hoa từng nói với nàng, nếu mười ngày sau y không trở về thì lập tức vào phòng y tìm một phong thư mật giấu dưới gối. Lúc ấy Thanh Bình cũng thấy là lạ, qua lại từ Thủy Nguyệt giáo đến rừng cổ vương chỉ cần sáu ngày, năm rồi bế quan mới bảy tám ngày là có thể về tới, vì sau năm nay lại định ra kỳ hạn mười ngày? Thanh Bình đột nhiên thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng run rẩy, “Giáo chủ có phải hay không……” Trình Mạc ngắt lời nàng, “Thư Trường Hoa khởi hành lúc nào?” Thanh Bình nói: “Đã gần một ngày.” Trình Mạc dùng sức xiết chặt nắm tay, nói: “Đi! Hiện tại đuổi theo y!” Tuệ Tịch nghe vậy, nói: “Không dễ.” Trình Mạc nói: “Nhất định phải đuổi theo y!” Tử Tiêu xoay người, “Vậy đi thôi, không phải hoàn toàn vô vọng.” Thanh Bình vội la lên: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Giáo chủ không có việc gì chứ?” Trình Mạc nói với Thanh Bình: “Cô nương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dẫn y về.” Nói xong, Trình Mạc xoay người, rời đi cùng ba người Tử Tiêu. Lần này thật là ngày chạy đêm đi, lúc ngang qua thôn trấn, mua thêm mấy con ngựa để đổi, một phút cũng không nghỉ mà tiến đến rừng cổ vương. Tần Phương Xuyên còn nhớ cấm kỵ của thôn Ngọc Khê ngoài rừng cổ vương, không dám tiến vào rừng ban ngày, sợ khiến thôn dân hoài nghi. Mấy người đợi đến trời vừa chập tối liền tiến vào Ngọc Khê, lần này cũng do Tần Phương Xuyên dẫn đường, y còn đưa cho họ mỗi người một túi hương xua chướng khí. Trong đêm tối, mấy người men theo con đường Trình Mạc và Thư Trường Hoa đi qua lần trước, tiến vào rừng cổ vương. Ở phương diện dùng độc dùng thuốc, hiển nhiên Tần Phương Xuyên cao tay hơn Thư Trường Hoa một bậc, phần đông thú độc hình dạng đáng sợ trong rừng cổ vương Trình Mạc đều tận mắt thấy qua, thế nhưng có Tần Phương Xuyên mở đường, mười có tám chín vừa thấy bọn họ đến liền lủi mất dạng. Toàn thân trên dưới Tần Phương Xuyên đều bôi thuốc tị trùng đuổi rắn, thú độc ngửi được mùi cũng không dám đến gần. Đi một hồi lâu, Trình Mạc thấy chính là sào huyệt cổ vương trong trí nhớ, Tần Phương Xuyên lại đột nhiên chuyển hướng khác tránh đi. “Sao vậy?” Trình Mạc kéo tay y, “Phía trước chính là sào huyệt của cổ vương, không phải sao?” Tần Phương Xuyên nhỏ giọng nói: “Nơi này không có trùng độc, không thể để lại thuốc đuổi rắn trên người, sẽ khiến cho Ngũ Độc thú vây công. Các ngươi đi theo ta.” Tần Phương Xuyên dẫn ba người bọn họ lẩn qua sào huyệt cổ vương, đến một suối nước trong bên cạnh.