Vô Lại Thời Đại
Chương 9 : Thuê phòng
Không phải oan gia thì không gặp nhau, câu này chẳng sai tí nào. Người thuê phòng mà Tiêu Hồng Vĩ cực khổ chờ đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Trước khi oan gia này vẫn chưa xuất hiện, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ đã có vô số lần tưởng tượng cái người sắp đến đây, thậm chí hắn còn nghĩ nếu đối phương là một cô gái đẹp, hắn cũng có thể lấy ít tiền thuê hơn.
Hai người trở về nhà không bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Hạo vội vàng xông ra, rồi lại đứng sững tại chỗ.
“Này, tớ bảo cậu nên dẫn người ta vào đây trước đã.” Tiêu Hồng Vĩ thấy Lâm Hạo đứng ngay trước cửa không hề động đậy, nên vừa đi vừa nói.
“Cậu có nghe tớ…” Những câu tiếp theo đã bị đè cứng lại.
“Thì ra là cô/anh !” Tiêu Hồng Vĩ và cô gái ngoài cửa đồng thanh nói.
“Tiểu Nghi, sao cậu không vào vậy ?” Không cần nhìn chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng đã biết là Tiểu Yến. Nhìn ba người đang đứng chật ngay cửa, Yến Tử cũng ngệch mặt ra, chốc sau liền cười nói: “Đúng là không phải oan gia thì không gặp nhau. Sao hả ? Bạn Tiêu đây trở thành ông chủ nhà rồi thì không định cho chúng tôi vào xem thử sao ?”
“Đương nhiên là không phải, mời vào !” Lâm Hạo vội vàng nói. Tiêu Hồng Vĩ ngượng ngịu cười, quay lưng bước vào trong nhà.
“Không thuê nữa, chúng ta đi !” Những câu Tiểu Nghi nói đã kéo ngược Tiêu Hồng Vĩ lại.
Cô không muốn thuê, thì tôi bắt cô phải thuê cho bằng được, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ suy nghĩ. Thế là nhìn Tiểu Nghi với ánh mắt khinh thường nói: “Sao sợ rồi hả ? Sợ tớ sẽ có ý đồ bất chính với cậu sao ? Cậu yên tâm đi, tớ đối với loại phụ nữ giống cậu hoàn toàn không có hứng thú gì cả, cho nên cậu nên mừng vì ba mẹ cậu đã sinh ra cậu được an toàn như thế.”
Sinh ra được an toàn, như vậy chẳng phải nói mình không có sức hấp dẫn sao. Một cô gái đẹp như Tiểu Nghi chưa từng phải chịu nỗi nhục như vậy, thường ngày mấy tên nam sinh đều xem mình như báu vật, nhưng sao tên này lại nói mình không có sức hấp dẫn, thế là lập tức phản kích lại: “Ai bảo tôi sinh ra được an toàn chứ, tôi cóc sợ. Yến Tử, chúng ta vào trong, hôm nay tớ nhất định phải thuê cho bằng được chỗ này.”
Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười, cô gái này vẫn còn ngây thơ lắm, chỉ một kế khích tướng nho nhỏ của mình đã dọa được cô ta rồi. Cho nên mới nói, ông trời rất là công bằng mà, lúc ông trời cho bạn một khuôn mặt xinh đẹp, thì sẽ lấy đi trí tuệ của bạn, cô Tiểu Nghi trước mặt hắn chính là một minh chứng tốt nhất.
“Vậy nghĩa là cậu sinh ra không được an toàn sao ?” Tiêu Hồng Vĩ cười nói, câu này nghe sao cũng thấy khó chịu.
“Không có rảnh mà đấu võ mồm với anh, rốt cuộc anh có cho thuê hay không ?” Tiểu Nghi bây giờ đã bị những lời nói lúc nãy của Tiêu Hồng Vĩ chọc giận rồi, nên đâu biết mình đang chịu sự ảnh hưởng vô hình từ phía Tiêu Hồng Vĩ, cứ luôn vì mấy câu nói của hắn mà mất đi phương hướng.
Tức tối kéo Yến Tử vào nhà, nhìn sơ qua ngôi nhà một chút, Tiểu Nghi đã thuê luôn căn phòng. Thời hạn thuê là một năm, tiền thuê nhà sẽ trả 3 tháng một lần, hai ngày sau sẽ thương lượng điều kiện cụ thể.
“Không ngờ hai cậu lại ở một căn nhà tiện nghi như thế ?” Yến Tử giống như đang tham quan bảo tàng vậy, chậm rãi thưởng thức mỗi một góc độ.
Lâm Hạo đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, chủ động làm hướng dẫn viên, giới thiệu từng chỗ cho cô, để cho Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi đứng chung một bên.
Hai người vốn đối đầu với nhau, bây giờ lại đứng chung với nhau, làm sao tránh khỏi việc liếc qua liếc lại chứ. May là lúc này Yến Tử lại đột nhiên muốn đi xem thử phòng của hai người Lâm Hạo, mới có thể khiến hai oan gia này tạm thời dừng việc giao chiến bằng ánh mắt.
Điều ngoài sức tưởng tượng của Yến Tử và Tiểu Nghi chính là, phòng của hai người lại vô cùng sạch sẽ, đồ vật chỉnh tề, chiếc giường đơn vô cùng sạch sẽ, sách trên bàn đều được bày gọn gàng, hai người đều rất kinh ngạc. Lâm Hạo đã sớm đoán được họ sẽ có biểu hiện này, cho nên lúc nãy mới không hề chần chừ đã dẫn Yến Tử vào tham quan, chủ yếu là muốn để lại ấn tượng tốt cho hai cô, đặc biệt là Yến Tử, hiển nhiên động thái này của hắn đã đạt được hiệu quả tốt.
Tiểu Nghi cũng rất kinh ngạc, có căn phòng nam sinh sạch sẽ đến vậy sao, nhưng miệng lại nói: “Một căn phòng nam sinh sạch sẽ như vậy, chủ nhân của căn phòng này nếu không phải tâm lý bệnh hoạn thì cũng là bị nghiện sạch sẽ.”
“Chẳng lẽ nhà cậu không sạch sẽ sao ? Cậu có tật à ?” Tiêu Hồng Vĩ cũng không chịu thua mà phản kích lại.
Yến Tử và Lâm Hạo đành lắc đầu bó tay, biết điều nên đã bước ra, nhìn thấy mấy quyển tiểu thuyết trên bàn, bèn tiện tay cầm một quyển.
“Ý, cậu cũng thích xem tiểu thuyết sao ? Quyển này cũng không tệ đâu !” Yến Tử cầm lên quyển Những Ngày Tháng Sống Chung Với Tiếp Viên Hàng Không, vừa nói vừa lật quyển sách.
“Biến thái, chỉ có mấy tên biến thái mới xem mấy loại sách này !”
“Không biết thưởng thức thì đừng có tùy tiện đánh giá tác phẩm của người khác, một cô bé cái gì cũng không biết mà đã ra thuê phòng trọ, muốn độc lập cũng cũng phải có cái này mới được.” Tiêu Hồng Vĩ chỉ vào cái đầu của mình.
“Anh… hứ ! Yến Tử chúng ta đi, hai ngày sau chúng ta đến đây ký hợp đồng.” Nói xong, kéo ngay Yến Tử ra hỏi căn nhà vô lại này. Cô gái này đúng là đến và đi y như một cơn gió.
“Tiểu Nghi cậu sao rồi, sao cứ gặp phải cái tên Tiêu Hồng Vĩ là cậu lại rối cả lên.” Trên đường về Yến Tử cố tình hỏi.
“Đâu phải cậu chưa từng nhìn thấy cái mặt huênh hoang của hắn chứ, tớ như vậy đã là khách sáo lắm rồi. Cái tên khốn đó ! Vô lại !” Tiểu Nghi tức tối nói. Thật ra bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Lần đầu gặp hắn đã cảm thấy hắn giống một tên vô lại, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ. Những tên nam sinh khác đối với cô, không phải nịnh nọt thì cũng là chiều chuộng, nhưng hắn thì không, tuy hắn thích gái đẹp, nhưng hắn lại không vì cô mà làm những động tác chiều chuộng. Không chỉ có thế, còn cố tình chọc tức mình nữa. Nhưng lại chính người đàn ông này khiến cô cảm thấy không giống những người tầm thường khác, đó là một cảm giác kỳ lạ, điều quan trọng là tốc độ lan tràn của cái cảm giác này hình như rất nhanh.
“Không lẽ cậu…” Yến Tử len lén nhìn Tiểu Nghi.
“Cậu đừng nói bậy, tớ mới không thèm !” Tiểu Nghi nhìn ra xa, trốn tránh ánh mắt của Yến Tử, hai má đột nhiên ửng hồng, lan xuống đến tận hai bên cổ.
“Không thèm gì chứ ?” Yến Tử cố tình truy hỏi. Người chị em tốt này của cô tuy cũng có chút nóng bỏng, nhưng trong thâm tâm vẫn còn là một cô gái bé nhỏ ngây thơ ! Mới nói hai câu thôi, thì đã đỏ mặt rồi.
“Cậu… cậu hay lắm ! Có phải gặp cái tên Lâm Hạo rồi thì bả vai xoay ra ngoài không, cậu xem cậu kìa, mặt đỏ hết trơn.”
Lần này tới lượt Yến Tử có miệng mà không nói nên lời rồi, vội vàng nói: “Làm gì có, người ta chỉ để cậu ấy dẫn đi tham quan phòng ốc thôi, hơn nữa mặt cậu không đỏ sao ? Còn nói tớ !”
“Tớ đâu có !” Tiểu Nghi xoa xoa má mình xấu hổ nói: “Cậu mới có đó, cậu nhìn cái mặt mắc cỡ của cậu kìa, còn nói là không có, chẳng lẽ tớ nhìn không ra sao ? Tuy tớ và tên vô lại này có thù, nhưng tớ tuyệt đối không phản đối cậu làm bạn với cái tên vô lại kia đâu. Ha ha, cậu cố gắng đi nha !” Tiểu Nghi né những chuyện về mình, mà chĩa mũi dùi về phía Yến Tử, chích một nhát chí mạng vào Yến Tử.
“Không nói với cậu nữa, càng nói càng nhảm, làm gì mà mau vậy, ít ra thì… ít ra thì…” Lời nói đã ra đến cửa miệng, thì mặt đã ửng đỏ hết lên.
“Ít ra thì sao ? Nói đi !” Tiểu Nghi cười truy hỏi.
“Mặc kệ cậu, tớ đi trước đây, đừng quên là hai ngày sau sẽ bàn về hợp đồng.” Nói xong liền bỏ đi.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
69 chương
112 chương
1 chương
19 chương
36 chương