Vô Lại Thời Đại
Chương 71 : Thanh trừng quạ đen (4)
Lão Quỷ xem xét tỉ mỉ khẩu súng săn, thì ra là vật này vừa rồi sém lấy mạng mình. Xem ra Quỷ Sư nói đúng, dù là một kẻ địch kém cỏi cũng không nên xem thường, nếu như không vì đối phương khiếp sợ Quỷ Hồn bang, e rằng ngày này năm sau là ngày giỗ của Lão Quỷ rồi.
Thật ra khẩu súng săn này chỉ là vật phẩm sưu tầm của tên bèo, vì gã là một trong 2 người chịu trách nhiệm ở sòng bạc này nên đã đem khẩu súng đặt ở đây để lúc rành rỗi lấy ra nhìn ngắm, không ngờ hôm nay Lão Quỷ dẫn người đến khiêu chiến nên gã mới cầm khẩu súng lên đi ra từ một cánh cửa khác nhẹ nhàng tiếp cận khống chế Lão Quỷ.
“Uy lực của khẩu súng này thể nào?”
“Khẩu súng này là đồ cổ nên sức sát thương không mạnh đâu ạ! Nếu bắn vào thân người cũng lắm chỉ bị chảy máu chứ không chết đâu!” Tên béo thấy Lão Quỷ có về thích thú khẩu súng săn này nên lập tức ngó ý muốn tặng nó cho Lão Quỷ đề lấy lòng.
“Nếu như bắn vào đầu thì sao nhỉ?”
“Vậy thì ghê đấy! Chắc sẽ nát sọ chứ chẳng chơi đâu!”
“Ờ!” Lão Quỷ gật gù khoái chí. Ðoàng! Một tiếng súng chát chúa vang lên, tên béo bị bắn lủng sọ không kịp kêu lên một tiếng, máu thịt văng tung tóe.
Những người có mặt đều ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra, tất nhiên người bên Quỷ Hồn đều biết trước thủ đoạn tàn bạo của Lão Quỷ nên không ai thắc mắc. Tuy khẩu súng là đồ cổ, nhưng bắn thẳng vào đầu trong cự ly gần nên sức sát thương cũng rất ghê gớm.
“Anh Quỷ… chẳng phải anh đã nói tha cho chúng tôi sao?” Lúc này Ðộc Long cũng hơi sợ hãi rồi.
“Ha ha! Tao đâu có nói tha cho chúng máy, tao chỉ nói để chúng mày làm việc cho tao thôi, chúng máy xuống dưới địa ngục rồi vẫn có thể làm việc cho Quỷ mà!” Nụ cười nhẹ nhàng của Lão Quỷ trong mắt Độc Long hệt như một gã ác ma.
“Chẳng lẽ mày chưa từng nghe lệnh bài đòi mạng của Quỷ Hồn xuất hiện mà có người sống sót à?” Lão Quỷ nói xong câu cuối cũng lại bóp cò liên tục, vài tiêng súng vang lên bắn thẳng vào ngực Ðộc Long.
Ðộc Long không kịp né tránh, nhanh chóng đổ gục xuống như tên béo, đôi mắt vẫn mở to giận dữ.
"Anh Quỷ, còn bọn này thì xử trí sao ạ?” Một tên đàn em Quỷ Hồn xin chỉ thị.
“Cần phải hỏi sao? Xóa số hết cho tao!” Lão Quỷ lạnh lùng ném lại câu mệnh lệnh, sải bước đi ra ngoài.
Lão Quỷ giải quyết thành công cứ điểm sòng bạc của bang Quạ Đen, bên kia các huynh đệ Quỷ Hồn cũng thuận lợi khống chế nhà hàng Hoán Hoàng, đợi sau khi đám thuộc hạ của mình hóa kiếp xong bọn đàn em tàn dư Quạ Đen, tiện thể gom hết đống tiền mặt của sòng bạc, Lão Quỷ bèn tập hợp người lại quay về quán bar.
Lúc này trong quản bar có thể nói là vô cùng căng thẳng.
Mười mấy nhân viên cảnh sát đang mang sắc mặt căng thẳng vây lấy nhóm người Quỷ Hồn bang ở giữa sản nhảy Tiêu Hồng Vĩ bị khóa còng vào một chiếc bàn gần đố, đối mặt hắn là một người đầu ông trung niên ngoài 40 hói đầu đeo cặp kính trắng, người này chính là đại đội trường đội cảnh sát hình sự Vương Bảo Can.
“Vương đội trưởng, chẳng lẽ đây là cách anh đối đãi với bạn bè của cục trưởng đó sao?” Tiêu Hồng Vĩ tuy bị còng tay nhưng không hề tỏ ra lo lắng.
“Hừ!” Vương Bảo Can gằn giọng: “Tôi mặc kệ anh và Phó cục trưởng có quan hệ gì, anh phạm pháp thì tôi phải bắt anh! Nói đi, tại sao lại sinh sự ở đây?”
“Tôi đâu có sinh sự, tôi chỉ vào đây uống rượu nhảy nhót thôi mà” Tiêu Hồng Vĩ đưa ra bộ mặt ta đây là người vô tội.
“Anh không sinh sự thì bọn này là ai thế hả?” Vương Bảo Can chỉ tay vào đám đàn em Quỷ Hồn bang.
“Làm sao tôi biết được, tôi đầu có quen họ!” Tiêu Hồng Vĩ ngơ ngác nhìn về phía các huynh đệ Quỷ Hồn bang đang bị cảnh sát vây quanh, oan ức nói.
“Anh không quen chúng hả? Thế tại sao nhân chứng lại báo với tôi rằng anh chính là kẻ cầm đâu? Còn nữa, vệt máu dưới đất do đâu mà có?” Vương Bảo Can tức giận quát nạt.
Sau khi giết cha con Quạ Đen, Tiêu Hồng Vĩ đã phái người dọn dẹp chiến trường ngay, nhưng lúc này xác chết vẫn còn giấu trong quán bar chưa kịp chuyển đi. Tiêu Hồng Vĩ thầm trách mình quá sơ ý không nghĩ tới trường họp đám khách bỏ chạy ra khỏi quán sẽ gọi điện báo cảnh sát nhưng hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh ứng phó, xét về tố chât tâm lí, Tiêu Hồng Vĩ tuyệt đối không thua kém bất kì một ai.
“Việc này thì tôi càng không biết rồi!”
Bốp! Một bạt tai giáng vào mặt Tiêu Hồng Vĩ, Vương Bảo Can vẫn chưa hả giận, ánh mắt trở nên dữ tợn, sấn tới vung tay lên định tát thêm một cái nữa.
“Anh tát thử cái nữa xem!” Tiêu Hồng Vĩ rít lên âm u, đồng thời đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, bàn tay đang giơ cao của Vương Bảo Can dừng lại trên không trung.
Vương Bảo Can cũng lo lắng không kém, thật không ngờ tên lùn tịt này lại có khí thế đáng sợ đến vậy, nhưng dù sao hắn cũng là đội trưởng cảnh sát hình sự, sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, Vương Bảo Can ra lệnh lục xét quán bar.
“Bảo thuộc hạ của anh dừng tay đi! Bằng không tìm ra thứ gì thì anh đừng hối hận đó!” Tiêu Hông Vĩ thấy Vương Bảo Can sáp lục xét quán bar, trong lòng lo lắng, nhưng ngoài miệng Văn nói cứng.
“Mày đừng tưởng có cục trường chống lưng mà tao không dám làm gì mày! Mọi người lục xét mau!” Vương Báo Can hậm hực thét lên.
“Có thể người đứng sau lưng tôi lợi hại hơn anh nghĩ thì sao nào?”,Tiêu Hồng Vĩ thấy tên Vương Bảo Can này không dễ dọa nạt, hét to một tiếng: “Hành động!”
Đám đàn em Quỷ Hồn bang nghe Tiêu Hồng Vĩ phát ra mệnh lệnh, mặc kệ bị cảnh sát vây quanh, ai nấy đều vung rìu 2 lưỡi lên sáng choang, làm tất cả cảnh sát sợ xanh mặt.
“Nhìn rõ chưa hả? Có biết chiếc rìu kia không?” Tiêu Hồng Vĩ không phải muốn ra tay với cảnh sát mà chỉ nhằm mục đích cho đối phương biết rõ thân phận của mình. Quả nhiên khi Vương Bảo Can nhìn thấy rìu 2 lưỡi, sắc mặt liền trở nên căng thẳng.
Vương Bảo Can tất nhiên biết lai lịch của rìu 2 lưỡi, trong thành phố chỉ có mỗi một Quỷ Hồn bang dùng loại vũ khí đặc biệt này. Còn về Quỷ Hồn bang, hắn cũng biết đối phương đáng sợ đến mức nào, bang hội này không những có thành viên đông đảo như một đội quân, hơn nữa phía sau còn có quan chức cao cấp chống lưng. Đang lúc Vương Bảo Can do dự, đột nhiên cánh cửa bị đá tung, bên ngoài xông vào ba mươi mấy người, người dẫn đầu chính là Lão Quỷ.
Lão Quỷ gỉai quyết xong 2 cứ điểm kia của bang Quạ Đen quay lại quán bar, nào ngờ lại thấy Tiêu Hông Vĩ bị còng tay, tức giận gan chửi ngay: “Mẹ kiếp! Thằng nào làm thế hả?”
Nhân viên cảnh sát đã còng tay Tiêu Hồng Vĩ đang đứng ngay bên cạnh run bần bật. Lão Quỷ biết ngay là hắn, không thèm nhiều lời, sấn tới giáng cho 2 bạt tay đau điếng, quát lên: “Mau tháo còng cho tao!”
Vương Bảo Can đâu thể nhẫn nhịn người khác ra tay đánh thuộc hạ của mình, lập tức sấn tới sừng sộ: “Mày dám đánh cảnh sát hả?" Nói xong, Vương Bào Can lao tới định bắt giữ Lão Quỷ.
Đám đàn em Quỷ Hồn bang ùa vào thấy Vương Bảo Can hung hăng lao vào Lão Quỷ liền rút vũ khí ra chuản bị liều mạng.
“Tao nhắc lại lần cuối, mau thả bạn tao ra!” Lão Quỷ trừng mắt dữ tợn nhìn Vương Bảo Can, dọa nạt: “Mày có tin tất cả bọn mày đều chết ở đây không hả?”
Vương Bảo Can bị khí thế Lão Quỷ trấn áp, trong lòng sợ hãi, lại thấy đổi phương người đông thế mạnh, tên nào tên nấy đều ra vẻ bất chấp mạng sống, đành thở dài một tiếng, phất tay ra lệnh nhân viên cảnh sát tháo còng tay cho Tiêu Hồng Vĩ.
Tiêu Hồng Vĩ vừa được tháo còng, vung tay giáng ngay một bạt tay vào mặt Vương Bảo Can.
“Cái này là tôi trả cho anh đấy!”
Vương Bảo Can nóng mặt, mình là một đội trưởng cảnh sát hình sự mà bị lưu manh đánh, thế này còn ra thể thống gì nữa? Lửa giận bốc ngùn ngụt lên đầu, hắn thò tay móc súng lục ra, nhưng chính lúc này, một họng súng đen ngòm chọt thằng vào sau ót, chính là khẩu súng đồ cổ mà Lão Quỷ lấy từ tên béo bang Quạ Đen.
“Mày giỏi thì móc súng ra đi! Tao thách đấy!”
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
69 chương
112 chương
1 chương
19 chương
36 chương