Vô Lại Thời Đại
Chương 62 : Cô giáo xinh đẹp
“Đau quá! Chết tiệt!” Tiêu Hồng Vĩ lồm cồm bò dậy, xuýt xoa vào chỗ đau trên người, lầu bầu nguyền rủa đám người này.
Lúc này Tiêu Hồng Vĩ mới chú ý đến chuyện gì đang xảy ra, thời buổi này sao mà nơi đâu cũng xuất hiện cường đạo và lưu manh thể nhỉ ? Bốn năm thằng thanh niên đang vây lấy một cô gái xinh đẹp, ánh mắt thèm thuồng tham lam của chúng đủ cho Tiêu Hồng Vĩ nhận ra chúng định làm gì cô gái tội nghiệp.
Cô gái xinh đẹp này khoảng hai lăm hai sáu tuổi, làn đã trắng trero, trang phục công sở màu trắng, đội một chiếc nón rộng vành che nắng, cô gái sự sệt đứng nép sát vào tường, khi thấy Tiêu Hồng Vĩ xuất hiện như nhìn thấy được tia sáng hy vọng, ánh mắt cầu xin cứu giúp hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp ấy.
“Mẹ kiếp! Thằng chó nào dám đụng vào tao!” Tên thanh niên vừa bị Tiêu Hồng Vĩ tông xe vào cũng bò dậy, bắt đầu chửi mắng.
Mấy thằng này chắc là bọn lưu manh đầu đường xó chợ chuyên làm mấy trò cướp bóc dọa nạt người sức yếu thế cô rồi, Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu chán ngán, hôm nay mình thiệt xui xẻo, mới sáng sớm đã gặp phải rắc rối này.
“Ê nhóc, máy đụng vào tao tính bồi thường thương tích thể nào đây hả?” Tên bị xe đụng soi từ đầu đến chân Tiêu Hông Vĩ. Hôm nay làm ăn khâm khá đây, trước mới tóm được cô gái xinh đẹp này, giờ lại gặp thằng lùn tịt kia, xem bộ dạng yếu đuối của nó chỉ cần búng tay một cái là cuốn theo chiều gió, những thằng như thế là dễ bắt nạt nhất, cũng rất dễ moi tiền từ chúng, kinh nghiệm cướp bóc đã mách bảo tên đó như thế.
“Mấy vị đại ca này muốn cướp tiền tài hay cướp sắc đẹp của cô thế?” Tiêu Hồng Vĩ mặc kệ thằng kia, quay sang cô gái dò hỏi tình hình.
Những tên lưu manh không ngờ Tiêu Hồng Vĩ lại bình tĩnh như vậy liền không dám khinh địch, lập tức cảnh giác hỏi: “Cái gì? Mày muốn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân à? Bọn tao không phải ăn chay đâu biết chưa!”
Nghe Tiêu Hồng Vĩ hỏi chuyện, ánh mắt cầu cứu của cô gái xinh đẹp càng mãnh liệt hơn.
Tiêu Hồng Vĩ mới ha hả, đưa tay lên vuốt cằm, nhếch mép nói: “Mấy vị có từng thấy qua anh hùng cưỡi xe đạp chưa? Hơn nữa con người của tôi cũng không làm anh hùng được đâu!”
Bọn lưu manh vừa nghe đã thở phào, tinh thần,cảnh giác cũng đặt xuống. “Xem ra mày cũng là người trong hắc đạo, nếu đã thế thì mày đi đi, bọn tao cũng không làm khó mày.” Phong thái ung dung của Tiêu Hồng Vĩ khiến bọn lưu manh này này sinh ra một cảm giác sợ hãi không hiểu rõ lí do, để tránh đắc tội với thứ dữ, chúng đành tha cho Tiêu Hồng Vĩ, chỉ muốn hắn biến mau để còn thịt cô gái tội nghiệp.
“Mấy vị đại ca, tôi không thể đi được, tôi muốn ở lại để còn học hỏi mấy vị đại ca nữa chứ!” Nói xong, Tiêu Hồng Vĩ tiến lại gần cô gái, ánh mắt thèm thuồng như con yêu râu xanh.
“Cái gì? Mày cũng muốn chia phần à?”
“Không! Sao tôi lại dám giành giật con mồi với mấy vị đại ca? Tôi chỉ muốn quan sát học hỏi thao tác nghiệp vụ thôi mà, chỉ là đứng nhìn, mấy anh tiếp tục đi, không cần quan tâm đến tôi đâu!”
Cô gái lúc nàỵ đã tuỵệt vọng khi nghe Tiêu Hồng Vĩ nói thế, tia sáng hy vọng được giải cứu bỗng chốc bị dập tắt, nước mắt lăn dài trên má trông thật tội nghiệp, giọt nước mát của một cô gái xinh đẹp khiến Tiêu Hồng Vĩ cũng động lòng. Cô gái chỉ thấy cả thể giới này đều biến thành màu đen, mình đã đáng thương lắm rồi khi gặp phải bọn lưu manh bất lương này, thế mà đến sau cũng còn xuất hiện một tên khốn cá mè một lứa với chúng.
“Hí hí! Nếu đã là người đồng đạo thì cũng tham gia nào!” Mấy tên lưu manh sợ Tiêu Hông Vĩ sau khi rời khỏi sẽ báo cảnh sát nên chấp thuận yêu câu của hắn luôn, làm vậy sẽ không sợ hắn gọi cảnh sát đến giải cứu con mồi nữa.
Vòng vây từ từ khép nhỏ, tên nào tên nấy đều cười dâm đặt, xoa xoa nắm tay vào nhau, hình như đây là động tác lập trình sẵn của bất cứ một tên lưu manh nào khi dồn con mồi vào chân tườnng, sau đó là một câu cuối cùng: “Kêu cứu đi cô em! Em có kêu rát cả họng cũng không ai đến cứu đâu!”. Tiêu Hồng Vĩ thờ dài ngao ngàn, bọn này thiệt chả có tương lai.
Cô gái co rúm người nép sát vào góc tường, toàn thân run bần bật, nước mắt đã không còn rơi nữa, liên tục hét lên: “Ðừng mà, tha cho tôi!” Lúc này cô gái như một con chim nhỏ bị bầy lang sói chực chờ xé xác.
“Các vị đại ca, vừa rồi khi tôi vào đây có gặp 2 tên cảnh sát ở đầu đường, họ nói nơi này chả có pháp luật, ngay cả họ cũng không dám cạn thiệp vào, lúc ấy tôi còn chưa tin, nhưng bây giờ thì tôi tin sái cổ rồi!” Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên lên tiếng.
“Cái gì? Cảnh sát hả? Chúng ở đâu?” Đám lưu manh nhảy dựng lên như bị tạt nước sôi, vẻ mặt lo lắng hỏi dồn.
“Thì ở đầu đường đang đi tới nè. Dù gì thì họ cũng không đám bắt chúng ta mà, lo gì chứ? Tiếp tục thôi!”
“ĐM, gì mà không dám bắt hả? Ðại ca của bọn tao hôm qua mới bị tóm cổ nè. Không xong rồi, bọn tao đi đây, lần sau có dịp sẽ chỉ bảo mày vậy!” Nói xong, đám lưu manh bỏ lại Tiêu Hồng Vĩ, cuống cuồng chạy trốn mất dạng.
Bọn lưu manh đầu đường xó chợ là thế, chỉ hù dọa một chút liền sợ mất via. Tiêu Hồng Vĩ nhìn theo hướng chúng bỏ chạy mới to mỉa mai, khi hẳn quay đầu lại, cô gái xinh đẹp cũng đã biến mất từ lúc nào không biết. Chạy nhanh thật đấy! Tiêu Hồng Vĩ tự nhủ trong lòng.
Do bị mất thời gian vào chuyện tào lao này nên khi Tiêu Hồng Vĩ vào đến tmờng học đã quá giờ lên lớp rồi.
Bước nhanh trên lối đi, Tiêu Hồng Vĩ bỗng dừng bước.
“Ðại ca, anh nghĩ thằng tiểu tử kia có đến không nhỉ? Tại sao giờ này vẫn chưa xuất hiện?”
“Chắc sẽ đến mà, nó đâu biết hôm nay chủng ta sẽ mai phục, hơn nữa hai thằng đàn em của nó cũng đã có mặt rồi, nhất định nó sẽ đến.” Tên được gọi là đại ca lên tiếng khẳng định.
ĐM! Lại là bọn khốn nào tính mai phục mình, bộ tưởng mình nhỏ con nên dễ ăn hiếp à! Tiêu Hồng Vĩ nguyền rủa bọn mai phục này ngàn vạn lần trong lòng.
“Ðại cạ, em thật không hiểu tại sao lão đại lại bắt chúng ta đối phó thằng lùn kia, nó chăng qua chỉ là một tên vô lại kém cỏi thôi mà, có ai làm trò đó trong trận khiêu chiên bảng K.O như nó không chứ?”
“Tao cũng không biết, chắc vì lão đại nhìn nó không ưa chứ gì. Thôi, chúng ta là phận đàn em không cần biết nhiều, cứ hành động theo mệnh lệnh là đủ!”
Quạ Đen! Đó là cái tên duy nhất Tiêu Hồng Vĩ nghĩ đến khi nghe xong cuộc đối thoại của 2 tên này. Hí hí! Tao còn chưa đi tìm mày mà mày đã dẫn xác tới nộp mạng, vậy thì đừng trách tao độc ác nhé! Ánh mắt lóe lên tia sáng nham hiểm, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, Quạ Đen, phen này mày chết chắc rồi!
Nếu như lối đi này đã bị mai phục thì hãy đi lối khác vậy, Tiêu Hồng Vĩ vừa mới quay lưng liền phát hiện ra sau lưng mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một có gái xinh đẹp, hơn nữa còn mang về mặt sợ hãi nhìn vào mình. Cô gái này sao quen thể nhỉ? Ðúng rồi, chính là cô gái bị đám lưu manh bao vây hồi này, không ngờ có ta cũng học trong ngôi trường này.
Cô gái, thấy Tiêu Hồng phát hiện ra mình, sợ đến nỗi không dám động đậy, hành vi xâu xa của Tiêu Hông Vĩ khi hùa theo bọn lưu manh kia suốt đời này cô cũng không quên.
Tiêu Hồng Vĩ thấy cô gái phản ứng kì lạ, mỉm cười bước tới gần tháo lấy cái nón rộng vành trên đâu cô, nói: “Mượn nón của cô một chút nhé!”
Cô gái bị lấy mất nón nghệch mặt ra hồi lâu mới trấn tĩnh lại, ngơ ngác nhìn theo hướng Tiêu Hồng Vĩ bỏ đi. Tại sao hắn không làm gì mình nhỉ? Chẳng lẽ hắn không phải hạng người đó? Lúc này cô gái lại này sinh cảm giác tò mò muốn tìm hiểu về tên lùn tịt quái dị kia.
Tiêu Hồng Vĩ đội chiếc nón rộng vành trên đầu thuận lợi lọt qua vòng mai phục, dù sao thì chỉ có rất ít người từng gặp mặt hắn, đám đàn em được phái đên mai phục chỉ được miêu tà sơ sài về dung mạo đối tượng cần triệt hạ.
Bước vào lớp học, tiết học vẫn chưa bắt đầu vì giáo viên chưa đến. Lâm Hạo, Chó Tang, Trần Phi Phi đệ có mặt trong lớp từ lâu. Thấy Tiêu Hồng Vĩ bước vào, Lâm Hạo hỏi ngay: “Mấy thăng khốn ngay đầu cầu thang không giữ mày lại hả?”
Tiêu Hồng Vĩ ngớ ra, thằng này đã sớm biết có ngời mai phục mình, thế mà không thông báo cho mình biết, đáng chết!
“Tao không muốn động tay động chân vào buổi sáng chút nào nên mượn một cái nón đội lên đầu, thế là thoát! Chúng mày biết có người mai phục mà không ra ngoài tiếp ứng tao, muốn tao chết hả?”
Lãc đại, bọn em biết anh cơ trí hơn người, lại anh minh thần dũng, máy thằng cắc ké đó chả đáng để anh bận tâm. Mày nói có đúng không? Phi Phi!” Chó Tang nheo mắt với Trần Phi Phi ra hiệu.
Trần Phi Phi không chịu bị mua chuộc, lập tức khai ra hết: “Lão đại, thật ra em muốn gọi điện báo cho anh biềt rồi, nhưng Chó Tang đã ngăn em lại, xin lỗi!” Giờ đây Trần Phi Phi không còn sợ Chó Tang như lúc đầu nữa, tất nhiên cũng tìm cơ hội trả đũa lại Chó Tang cho hả dạ.
“Chó Tang!” Tiêu Hồng Vĩ giận dữ gằn gọng.
“Lão đại, anh bớt giận, đây là chốn đông người, anh tha cho em đi! Em mới giành hạng 6 trong hạng K.O không lâu, anh để em oai phong thêm một lát chứ!” Chó Tang lườm Trần Phi Phi một cái, vội vàng đấm lưng tạ tội với Tiêu Hồng Vĩ.
Bắt đầu từ hôm nay đêm nào mày cũng đến chỗ Báo Tử luyện quyền cho tao!” Hôm qua Tiêu Hồng Vĩ đã bần bạc chuyện này với Báo Tử rồi. Trận chiến giữa Chó Tang và Quạ Đen cho thấy với thân thủ của hắn mà lăn lộn trong hắc đạo chẳng khác nào tư chui đầu vào chỗ chết, phải rèn luyện thêm mới được. Chó Tang chỉ còn cách cười chua chát chấp nhân số phận thương đau làm bao cát luyện quyền với Báo Tử.
Lúc này giáo viên mới bước vào lơp, Tiêu Hồng Vĩ chỉ thấy một màu trắng thướt tha lướt qua, cảm giác quen thuộc ấy khiến hắn ngẩng đầu nhìn lén.
Trời ạ! Là cô ta, cô ta là giáo viên dạy lớp này, ông trời có đùa quá lố với mình không đây?
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
69 chương
112 chương
1 chương
19 chương
36 chương