Vô Lại Thời Đại
Chương 54 : Luật ngầm
“Ðánh cho đến khi bào vệ xuất hiện?” Chó Tang không hiểu, Tiêu Hồng Vĩ cũng lười giải thích thêm, Lâm Hạo thì khoanh tay đứng sang một bên, như kiểu chuyện này không liên quan đến tao!
Thật không may khi người tiếp theo đến gần lại là nam, hơn nữa còn là thứ mà Chó Tang ghét nhất, một tên pê đê, thế nên Chó Tang không hề do dự đấm thẳng vào mặt tên đó, đánh đá túi bụi cho đến khi bảo vệ xuất hiện y như lời dặn của Tiêu Hồng Vĩ.
Văn phòng hiệu trưởng.
Chó Tang đến giờ mới hiểu tại sao Tiêu Hồng Vĩ lệnh cho hắn đánh người cho đến khi bảo vệ xuất hiện, thì ra như thế là cách tìm ra hiệu trưởng nhanh nhất.
“Tại sao mấy cậu lại đánh nhau?” Hiệu trưởng là một người đầu ông trung niên đầu hói, nhưng ông khác với những tên hói đầu khác thường có thân hình mập mạp, sắc mặt hồng hào. Ông hiệu trưởng này gầy như cây tăm, bắp đùi chắc còn không bằng bắp tay của Chó Tang nhìn thấy dáng người yếu ớt này làm Tiêu Hồng Vĩ nghĩ tới những tên vua háo sắc thời xưa, chắc hoang dâm vô độ quá nên cơ thể mới suy kiệt như thế.
“Chúng em đến đây ghi danh nhập học?” Tiêu Hồng Vĩ thản nhiên trả lời.
“Ghi danh hả?” Sắc mặt hiện trường thay đổi 180 độ, nụ cười hớn hở liền hiện ra, loại trường học đặt lợi nhuận lên hàng đầu này tuyệt đối không hề quan tâm học sinh tốt hay xấu, chỉ cần quan tâm là người đó có tiền hay không là đủ, có trả nổi học phí đắt đỏ của ngôi trường dành cho cậu ấm cô chiêu hay không thôi?
“Xin hỏi có phải cả 3 em đều ghi danh vào học luôn không?” Hiệu trưởng chuyển từ giọng nói nghiêm trang thành cung kính trong nháy mắt.
“Phải rồi, chúng em muốn vào học thẳng đại học năm 2, có được không thầy?”
“Được thì được đó, nhưng về vấn đềchi phí…”
Biết ngay là ông đòi tiền mà, Tiêu Hồng Vĩ cũng không nói nhiều, cứ cho đối phương hét giá trên trời, đóng tiền luôn nhập học ngay lập tức, tiện thể còn nhét một cái phong bì vào tay hiện trưởng, làm hiệu trưởng cười toe toét khoái chí, cái văn hóa phong bì này thiệt tình ở đâu cũng hữu dụng!
Hiệu suất làm việc của hiệu trưởng trường Bạch Mã quả nhiều nhờ đồng tiền nên tiến hành nhanh chóng, không quá nửa tiếng đồng hồ mà đã sắp xếp xong mọi thứ cho 3 người Tiêu Hồng Vĩ. Sau khi 3 người được xếp lớp xong mới phát hiện thì ra mình chung lớp với tên pê đê bị Chó Tang đánh hồi nãy, cả ba nhìn nhau cười phá lên. Tên pê đê kiêm luôn nhiệm vụ dẫn 3 tên ác ôn này đến lớp.
Tiêu Hồng Vĩ đăng kí với hiệu trưởng ngành học của hắn là hội họa, mấy năm gần đây mở ngành học này hốt bạc lắm, vì ngành học này khá rảnh rỗi, bọn học sinh cá biệt sẵn sàng trả một món tiền lớn để vào học, thế nên Tiêu Hồng Vĩ được xếp vào lớp hội họa năm thứ 2, lúc này lớp đang học tiết ngoại ngữ.
Binh! Một bóng người ủi tới trước ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp, tên Pê đê đập đầu vào bàn giáo viên, 3 người Tiêu Hồng Vĩ vênh mặt xuất hiện.
Mặc kệ ông thầy đang đứng lớp đang trố mắt ngạc nhiên, Chó Tang bước thẳng lên bục giảng, Tiêu Hông Vĩ và Lâm Hạo thì đứng bên dưới chờ xem màn biểu diễn của Chó Tang.
“Chào các bạn, 3 chúng tôi là học viên mới, mong sau này được các bạn chiếu cố nhiều hơn! Hôm nay tôi rất vui khi được cùng các bạn học tập, sinh hoạt với nhau…” Chó Tang bắt đầu bài diễn thuyết dài dòng lê thê.
“Thập Tam, mày nói thử tại sao tên này thích làm dáng thể nhỉ ?” Lâm Hạo thật không hiểu nổi Chó Tang, chẳng lẽ hắn không biết trong giới hặc đạo càng nổi cộm thì càng mau chết hay sao?
“Có trời mới biết nó đang nghĩ gì! Nhưng mày có cảm thấy có thằng Chó Tang này ở bên cạnh cũng là một chuyện thú vị không?” Chắc chỉ có Tiêu Hồng Vĩ là người duy nhất nhân xét Chó Tang đáng yêu, đổi lại là tên pê đê bị đánh hồi nãy chắc đã gọi Chó Tang là ác quỷ rồi.
“Mày lôi thôi quá đấy! Thầy giáo còn đứng đó làm gì, mau tiếp tục giảng bài đi!” Một tên mặt dài cột đuôi ngựa bực bội gào lên, tất cả những người khác đều phản ứng theo, Chó Tang đành tiu nghỉu kết thúc sớm bài diễn thuyết.
“Thế nào? Lão đại, biểu hiện vừa rồi của em hay đấy chứ?” Chó Tang còn dám mặt dày khoe khoang nữa mới tức chứ. Tiêu Hồng Vĩ thật muốn kí vào cái đầu sọ của hắn, nhưng khổ nỗi nó cao hơn mình, đành tha cho hắn lần này vậy.
Chó Tang nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ tối sầm mặt, không biết mình đã làm sai chuyện gì, quay đầu nhìn sang Lâm Hạo, Lâm Hạo chán nản vỗ vai hắn, nói: “Mày đừng nói với người ta là quen biết tao!”
Chó Tang ấm ức trong lòng, tóm Pê đê đang run sợ đứng thu lu vào một góc, xách áo hắn dẫn xuống hàng ghề cuối lớp.
Vừa mới ngồi xuống, Tiệp Hồng Vĩ liền cảm nhận được ánh mắt thù địch từ mọi phía, hơn nữa còn pha lẫn khinh miệt với thách thức, chủ nhân của ánh mắt chính là tên nam sinh mặt dài cột đuôi ngựa hồi nãy, Tiêu Hồng Vĩ liền nhìn thẳng vào mắt gã trả lễ, tên kia không ngờ đối phương vừa vào học đã lớn lối như vậy, bèn dứ dứ nắm đấm đe dọa, Tiêu Hồng Vĩ mặc kệ, chỉ cười nhạt một tiếng rồi ngoảnh mặt đi.
“Lão đại, có cần em đi tẩm quất cho nó không?” Chó Tang là tên ưa sinh sự, lúc trước bị nội quy nghiêm ngặt của nhà trường đè nén thì không đám làm gì, nhưng trong những ngôi trường rác rưởi kiểu này thì chính là môi trường cho hắn phát huy tài năng, Chó Tang đã không nhịn nổi thái độ tên mặt dài đó nữa rồi.
“Không được hành động nôn nóng, chúng ta hãy tìm hiểu tình hình ở đây trước đã!” Tiêu Hồng Vĩ liếc sang tên pê đê, hiện nay họ chỉ quen biết có người này.
“Mày hỏi đi! Tao ngủ một chút!” Lâm Hạo xưa nay không lo những chuyện như thế, sở trường của hắn là xông pha trận mạc.
“Ê, mau nói cho bọn tao biết tình hình trong trường này!” Chó Tang dứ dứ nắm đấm vào mặt tên pê đê, dọa nạt: “Không nói thì biết tay tao!”
Tên pê đê đã bị Chó Tang đánh một trận nhừ tử rồi, lúc này hắn đã khuất phục trước nắm đấm, bèn kể lại tỉ mỉ tình hình trong học viện Bạch Mã.
Bạch Mã có một luật lệ ngầm bất thành văn, mỗi người mới vào Bạch Mã đều phải tuân thủ, trừ nữ sinh ngoại lệ. Điều luật này chính là lính mới vào nhập học phải chủ động khiêu chiến với một trong 50 cái tên đứng đầu trong bảng K.O, chỉ có thể người đó mới đủ tư cách vào học ở ngôi trường nổi tiếng về đào tạo chiến tướng này. Dù người đó có thất bại thì cũng được tôn trọng, còn ngược lại nếu như bạn cảm thấy có thể trốn tránh, vậy thì hãy cuốn gói khỏi Bạch Mã đi, Bạch Mã không chấp nhận tồn tại kẻ yếu, đấy cũng là lí do Bạch Mã xứng danh trường đánh nhau giỏi nhất trong 4 trường rác rưởi.
Bạch Mã tổng cộng chỉ có bảy tám băng nhóm trong số đó thì Bạch Mã bang là lớn mạnh mất, số thành viên vào khoảng 300 người. Tiêu Hồng Vĩ vừa nghe đến con số này liền giật mình kinh ngạc, chẳng lẽ hiện nay xã hội này nhiều lưu manh đến thế rồi ư? Sau đó mới nghe tên pê đê giải thích thêm, thì ra phần lớn trong số 300 thành viên này chỉ là mang danh thế thôi, kiểu như đóng tiền để được gia nhập, không hề tham gia bất kì hoạt động nào của bang phái.
Nhân vật có máu mặt nhất của Bạch Mã bang là Bạch Mă song Ngọc, lão đại Bạch Mãn Ngọc và lão nhị Bạch Ðường Ngọc, 2 người này là anh em ruột, từ nhỏ đã lăn lộn đầu đường xó chợ, bây giờ vào trường học đương nhiên làm tiểu bá Vương trong trường rồi, chỉ có điều cả hai đầu là người cực kì coi trọng nghĩa khí, đã xem ai là huynh đệ là vào sinh ra tử vì người đó. Hai anh em này Chia nhau giữ Vị trí thứ 4 và thứ 9 trong bảng K.O
Khi nghe nói đến bảng KO, Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang đều ngơ ngác nhìn tên pê đê, trường đại học mà cũng có hàng xếp hạng dạng này à?
Ðược tên pê đê nhiệt tình giải thích 2 người cuối cũng đã có chút thong tin về cái bảng K.O này, Chó Tang càng phấn khích hơn, rất muốn biết rốt cuộc mình có thể xếp ở vị trí thứ mấy?
“Sẽ rất nhanh thôi, các cậu phải đối mặt với khiêu chiến rồi!” Tận pê đê thật không hiểu nổi tại sao Chó Tang không lo lắng mà ngược lại còn phấn khích như thế.
“Tại sao?" Tiêu Hồng Vĩ hỏi.
“Vì mỗi học viên mới vào trường đều phải chủ động khiêu chiến với 50 vị trí đứng đầu trong bảng K.O, như thế mới có tư cách ở lại Bạch Mã, bằng không thì hãy cút khỏi trường này đi!” Tên pê đê nói có vể tự hào về luật lệ ngầm kia lắm.
Hiện giờ trong đầu Chó Tang chỉ có suy nghĩ nên khiêu chiến với người đứng đầu bảng? Hay là khiêu chiến từng người một trong 50 hạng đầu cho oai phong? Hoàn toàn không hề để ý đến tên pê đê vừa rồi nói cái giọng khinh thường đáng ghét.
Tiêu Hồng Vĩ bật cười khoái chí, trong nhà trường mà có bảng K.O? Mình sẽ được xếp hạng mấy nhỉ?
Tên pê đê thở phào nhẹ nhõm vì tên ác ma kia không nghe thấy những lời bất kính của mình, tiếp tục giới thiệu đến một băng nhóm khác khá nổi cộm của Bạch Mã - Quạ Đen.
Quạ Đen là băng nhóm lớn thứ 2 sau Bạch Mã bang, lão đại của bang Ô Thạch Duyên là con trai của một bang chủ hạng 3 thành phố này, bang hội đó cũng mang tên Quạ Đen nên tên này ở trong trường không những có biệt danh Quạ Đen, ngay cả băng nhóm do gã đứng đầu cũng lấy tên là Quạ Đen luôn.
Quạ Đen tính tình tàn bạo lại háo sắc, hơn nữa thủ đoạn cực kì nham hiểm, không từ bất kì một thù đoạn hèn hạ nào miễn đạt đựợc mục đích. Một tên thuộc hạ thân cận của gã có biệt danh Ma Cà Bông còn bỉ ổi hạ lưu hơn cả lão đại, nghe nói bọn chúng ngay cả giáo viên trong trường cũng dám xử, việc đó từng gây ồn ào khắp cả trường, nhưng sau cùng thì vụ việc chìm xuống, tiền bạc và quyền thế có sức mạnh bạn không thể ngờ tới, đổi trắng thay đen cũng là chuyện nhỏ với những ai sở hữu 2 thứ trên.
Ngoại trừ Bạch Mã bang và Quạ Đen, những băng nhóm khác như Hồng Tinh, Quyền Hồn, Phệ Huyết chỉ là thứ cắc ké kỳ nhông không đáng quan tâm.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
69 chương
112 chương
1 chương
19 chương
36 chương