Vô Lại Thời Đại
Chương 34 : Bạch cốt
“Bạch Cốt, nếu mày còn muốn kiếm ăn ở đây thì lập tức biến đi cho tao.” Báo Tử cố gắng kềm lại lửa giận trong lòng, nếu không phải tại thấy đối phương tay cầm cây đao, thì hắn đã xông qua đánh đấm từ lâu rồi.
“Xí, mày tưởng mày là ai, mày đã biết danh hiệu của ông đây thì nên biết ông đây không dễ bị hù như vậy, có bản lĩnh thì mày cứ thử xem !” Bạch Cốt huênh huang khiêu khích nói, vốn không xem đám người Tiêu Hồng Vĩ ra gì.
Tiêu Hồng Vĩ giữ lại cái cơ thể như muốn nhảy dựng lên của Báo Tử, vẫn treo cái nụ cười quen thuộc đó, nói: “Vị này đây là anh Bạch Cốt phải không ?”
“Chính là ông đây !”
Tiêu Hồng Vĩ nghe xong cũng không nổi giận, vẫn nụ cười đó mà nói: “Nếu là anh Bạch Cốt thì dễ làm việc rồi, em biết anh Bạch Cốt là tay đánh số một ở trong Đầu Lâu bang, không biết anh Bạch Cốt đây có dám đánh cá với em một ván không ?” Tiêu Hồng Vĩ lúc nãy đã được nghe những chuyện của Bạch Cốt qua lời kể của Báo Tử, nếu bây giờ mà liều mạng với đối phương, đừng nói là cứu cái cô Hắc Quả Phụ , nếu mấy người họ làm không xong còn có nguy cư bị xử đẹp nữa.
“Dựa vào gì mà tao phải cược với mày ? Nếu bây giờ ông đây có hứng thì ông đã chém luôn ba đứa oắt con tụi bây. Mẹ nó, còn phí thời gian mà đánh cược với mày à.”
“Dựa vào cái danh hiệu Báo Tử của Quỷ Hồn bang.” Báo Tử đứng ra, một luồng chính khí lẫm liệt áp đảo. Trước đó Bạch Cốt chỉ cảm thấy đối phương chẳng qua chỉ là một tên đầu to, nhưng lúc này hắn lại ngạc nhiên, lại thêm Báo Tử đã báo ra danh hiệu, thì hắn biết hôm nay chỉ đành kết thúc tại đây, dù gì thì Quỷ Hồn bang ở phía sau tên Báo Tử trước mắt mình, mình vẫn chưa đụng tới được.
“Được, nếu là Báo Tử, vậy thì tao cược với mày, nói đi, cược cái gì !” Sau khi Báo Tử báo ra danh hiệu, giọng điệu của Bạch Cốt đã khách sáo hơn nhiều.
“Tao cược đấu tay đôi với mày, nếu tao thắng, cô gái này sẽ theo tao đi. Nếu tao thua, tao cho mày cái mạng của tao, thế nào ?” Tiêu Hồng Vĩ híp mắt lại, nhìn Bạch Cốt, hắn đoán đối phương nhất định sẽ đồng ý.
Báo Tử vừa nghe Tiêu Hồng Vĩ muốn đấu tay đôi lập tức phản đối, một nhân vật theo kiểu mưu trí làm sao đấu tay đôi với một võ tướng chứ, chỉ có Lâm Hạo là biết trước mọi việc, Lâm Hạo kề tai nói vài câu với Báo Tử, trong ánh mắt Báo Tử ngoài ngạc nhiên ra thì là ngạc nhiên, vì Lâm Hạo nói cho Báo Tử biết một chuyện, đó là chuyện xảy ra hai năm sau khi họ đã quy ẩn giang hồ. Lần đó Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên tìm Lâm Hạo để đánh tay đôi, Lâm Hạo chưa từng thấy Tiêu Hồng Vĩ ra tay nên cứ luôn cho rằng Tiêu Hồng Vĩ là loại nhân vật theo kiểu mưu trí, cho nên vừa bắt đầu hắn đã không nghiêm túc. Nhưng chỉ sau vài phút hắn đã hối hận, Tiêu Hồng Vĩ tuy con người thấp bé, nhưng sự bùng nổ của hắn thì lại khủng khiếp lạ thường, hơn nữa sức mạnh cũng rất kinh khủng. Kết quả khi Lâm Hạo dốc toàn lực chống đỡ được nửa tiếng đồng hồ, vẫn bị Tiêu Hồng Vĩ đánh ngã xuống đất, do đó Lâm Hạo không hề lo lắng cho Tiêu Hồng Vĩ.
Báo Tử nghe Lâm Hạo nói vậy, tuy tin Lâm Hạo sẽ không gạt mình trong những lúc như thế này, nhưng điều này đúng thật là quá khó tin, cái tên quân sư luôn cần được mình bảo vệ lúc này lại biến thành một cao thủ à.
“Được ! Báo Tử, hôm nay tao nể mặt mày, nhưng nếu thua rồi, thì đừng trách tao không khách sáo nha.” Bạch Cốt tự cho rằng mình ăn chắc Tiêu Hồng Vĩ. Vẻ ngoài luôn che mắt con người, bất cứ ai đánh giá thấp Tiêu Hồng Vĩ đều phải trả một cái giá rất thảm thương. Lưu Trường Phong như vậy, tên Bạch Cốt này cũng sẽ như vậy.
Bạch Cốt cao khoảng 1m75, cũng cỡ Lâm Hạo. Lúc này gã đã quăng cây đao trong tay đi, bước ra giữa, bày ra trận thế. Không hổ danh là tay đánh vàng, đối với bất cứ đối thủ nào cũng cẩn trọng như thế, nhưng cũng không có nghĩa là gã không có coi thường Tiêu Hồng Vĩ.
Hắc Quả Phụ lúc này đã có chút mơ hồ, sao đột nhiên lại xuất hiện một đám người giúp mình đòi công bằng chứ, bây giờ cái tên lùn đó còn phải đấu tay đôi với Bạch Cốt, chẳng phải là tìm chỗ chết sao ? Tuy mình cũng hại người không ít, nhưng lúc này cô không muốn họ chết vì mình, nhưng bây giờ đến hơi sức để mở miệng cũng không còn, chỉ đành giương mắt nhìn mấy người họ.
Lúc này Lâm Hạo đã bước qua đó, xé rách tay áo giúp cô băng lại vết thương, sau đó ra hiệu cho cô đừng lo lắng. Ba người thần bí này rốt cuộc là ai ? Chẳng lẽ họ thật là người của Quỷ Hồn bang ? Cái tên to xác kia thì cũng khá lợi hại, còn hai tên còn lại thì sao ? Lâm Hạo, dáng vẻ và thân hình cũng bình thường, vốn chẳng có gì đặc biệt, Tiêu Hồng Vĩ thân hình nhỏ gầy không nói, lại còn lùn nữa, so với Bạch Cốt hắn thấp hơn cả một cái đầu. Hắc Quả Phụ đột nhiên mơ hồ nhớ ra chuyện gì đó nhưng lại không dám khẳng định.
Lúc này Tiêu Hồng Vĩ cũng đã đứng ra giữa, hai người vừa mới bắt đầu cũng chỉ là tấn công để thăm dò đối phương, xem ra tên Bạch Cốt này đúng không hổ danh là tay đánh vàng. Trong mắt Báo Tử đang đứng ở một bên đều toàn là trời ơi, sao lại thế này. Vì thân thủ linh hoạt và tốc độ xuất quyền nhanh của Tiêu Hồng Vĩ đúng thật là không phải quân sư nào cũng có thể có được, hắn bắt đầu có chút đố kỵ với Tiêu Hồng Vĩ.
Sau một phen thăm dò xong, Bạch Cốt nhịn không được nữa, tay trái mang theo ngàn cân đấm thẳng vào mặt của Tiêu Hồng Vĩ. Tiêu Hồng Vĩ lập tức khom lưng, cúi đầu, tiếp đó tay phải đấm thẳng vào phần bụng của Bạch Cốt. Bạch Cốt thất kinh, lập tức nghiêng người né qua, hai người lại đứng vững. Bạch Cốt lần đầu tiên xuất hiện sắc mặt nghiêm trọng này, vì từ mấy cú đấm lúc nãy Bạch Cốt đã phát giác ra chỗ khác thường ở Tiêu Hồng Vĩ. Những cú đấm như gió và thân thủ linh hoạt như khỉ vượn đều khiến gã thấy đau đầu, hơn nữa đối phương trước sau đều mang một nụ cười khiến người nhìn thấy cũng phiền lòng, sau một phen vật lộn mà không hề thở gấp, người như thế đúng là gã lần đầu tiên được thấy.
“Bạch Cốt, chẳng lẽ mày chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi à ? Tao thấy Đầu Lâu bang cũng chẳng có người tài nào đâu ! Thôi thì về quê cày ruộng đi !” Tiêu Hồng Vĩ cố ý khiêu khích, làm địch loạn tâm trí mới là thượng sách.
“Đừng lôi thôi, ông đây hôm nay phải chém cho bằng được mày !” Chưa nói xong, cơ thể đã xông ra, tốc độ nhanh đến nỗi khiến Báo Tử và Lâm Hạo ở một bên cũng phải kinh ngạc, tên Bạch Cốt này đúng là có chút bản lĩnh, nhưng chuyện càng đáng kinh ngạc hơn đã xảy ra, cơ thể Bạch Cốt đột nhiên bay ra, mấy người vốn không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe một tiếng kêu, Bạch Cốt đã nằm trên mặt đất rồi.
“Giết !” Động tác của Tiêu Hồng Vĩ không hề dừng lại, thắng thua đã rõ, nhưng hắn cũng tuyệt không tha cho những tên còn lại. Báo Tử và Lâm Hạo sau một phút thất thần liền giống như mãnh thú được xổ lồng lần lượt đánh ngã bốn tên còn lại, trước sau không đến 5 phút.
“Thập Tam, mày làm sao vậy, sao hắn đột nhiên bay ra vậy ?” Lâm Hạo hiếu kỳ hỏi.
“Hí hí, là cái này !” Tiêu Hồng Vĩ xoè bàn tay ra, chỉ thấy giữa lòng bàn tay là một con dao găm cực nhỏ. Báo Tử còn nhớ con dao găm này, là lúc trước Quỷ Vương tặng hắn, không ngờ lại lập được công ở đây. “ Tao giấu con dao găm trong tay, cố tình liều mạng với hắn, hắn bị đau đương nhiên rút tay lại, cho nên…” Tiêu Hồng Vĩ dùng tay làm ra động tác bay ra.
“Mày… mày bỉ ổi, đã nói là đấu tay đôi mà, lại dùng ám khí !” Bạch Cốt nằm trên mặt đất không cam tâm nói.
“Mày khùng hả, tụi tao là du côn, đi nói nguyên tắc với du côn, não mày bị úng rồi à !” Tiêu Hồng Vĩ cười nói, nhưng nụ cười lúc này lại mang đậm sát khí. Tiêu Hồng Vĩ vĩnh viễn sẽ không làm theo quy luật bình thường, cho nên bạn vĩnh viễn cũng đoán không được động tác tiếp theo của hắn sẽ là gì.
“Báo Tử, tao lại gây chuyện rồi, phía bên lão đại mày phải chịu trách nhiệm nhiều hơn. Mấy tên này thôi thì cứ giải quyết hết đi, không được để lọt ra ngoài.” Nhổ cỏ tận gốc, đó chính là tác phong của Tiêu Hồng Vĩ, hắn sẽ không cho kẻ thù bất cứ cơ hội phản công nào, cho dù kẻ thù chỉ là một con kiến.
“Khoan đã, đừng giết em, em có một bí mật, nếu mấy anh hứa không giết em, thì em nói cho mấy anh biết !” Một tên đàn em của Bạch Cốt đột nhiên mở miệng nói.
Bạch Cốt vừa nghe, liền nổi điên gào lên: “Mẹ nó, thằng khốn, mày dám nói thì ông đây chém chết mày. Không được nói, tao phải giết mày !” Mấy người còn lại cũng lần lượt để lộ ra sát khí, nhưng lúc này sinh tử còn nằm trong tay người khác, tên đó cũng không nghĩ được nhiều nữa, chạy đến bên chân Báo Tử, van xin: “Anh Báo, chỉ cần anh hứa với em, thì em sẽ nói cho anh nghe một bí mật của Đầu Lâu bang.”
Rốt cuộc là bí mật gì mà khiến tên Bạch Cốt lại nôn nóng, Báo Tử nói: “Được, nhưng đến lúc đó nếu đáp án của mày không làm vừa lòng tao, tao đảm bảo mày còn chết thảm hơn tụi kia !” Nói xong, cầm cây đao cũng không phí lời đã chặt đứt đầu của Bạch Cốt và những tên còn lại, chỉ để lại một tên là đủ rồi. Nhìn thấy đầu của mấy người kia bị Báo Tử chặt bay đi như tú cầu vậy, tên đàn em đó sắc mặt trắng bệch, càng thầm thấy mình may mắn vì lúc nãy mở miệng kịp thời.
Hắc Quả Phụ thấy Báo Tử giết người không chớp mắt, bất giác kinh hãi, nhưng lúc này cô ta không thể động đậy, cho dù đối phương muốn giết mình cũng không có sức mà chống cự lại.
“Cô gái này thì sao ?” Lâm Hạo hỏi.
“Chúng ta đưa đi, giao cô ta cho mày đấy.” Tiêu Hồng Vĩ nói. Hắc Quả Phụ bây giờ cần được chữa trị, đưa đến bệnh viện thì không được, may mà ở nhà mình còn có mấy cô gái, xử lý cũng sẽ tiện hơn.
Nếu Tiêu Hồng Vĩ đã sắp xếp như thế, Báo Tử đương nhiên không có ý kiến. Dẫn theo tên đàn em và mấy người Tiêu Hồng Vĩ đi thẳng về nhà của Tiêu Hồng Vĩ, lúc này đã là một giờ sáng rồi.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
69 chương
112 chương
1 chương
19 chương
36 chương