Vô Lại Thời Đại

Chương 22 : Ra tay (2)

Thấy ở sau lưng mình đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, Lưu Trường Phong trong lòng đã biết có điều không hay nên lập tức xuống xe bỏ chạy. Lưu Trường Phong đang đùng đùng bỏ chạy chưa được 10m, đã bị đám anh em của Quỷ Hồn bang không biết đã xuất hiện từ đâu bắt lấy. Người dẫn đầu Quỷ Hồn bang dĩ nhiên là Báo Tử. “Báo Tử, mày làm vậy là ý gì ?” Lưu Trường Phong dù sao cũng là người từng lăn lộn trong giang hồ, cho dù là đối diện với nhân vật giống như Báo Tử vẫn có thể tự trấn tĩnh lại. “Ý gì hả ? Mày đã đụng vô người không nên đụng, đó chính là nguyên nhân mày phải chết, cũng là nguyên nhân mà Trường Phong bang của mày bị diệt.” Lúc này trên tay Báo Tử cầm cây búa Khai Sơn, đứng ngạo ngễ trên chiếc xe hơi, vẻ mặt như đang nắm một góc giang sơn trong tay vậy. “Đợi đã, về chuyện tối qua chẳng phải chúng ta đã đồng ý ra gặp mặt để hòa giải rồi sao ? Đi lại trong giang hồ đều nói đạo nghĩa, tụi mày làm vậy không sợ người trong giang hồ xem thường à.” Lưu Trường Phong trước sau vẫn không hiểu tại sao đối phương lại ra tay nặng đến vậy ? Cái giang hồ này đã yên tịnh khá lâu rồi, Quỷ Hồn bang làm vậy rất dễ bị người trong giang hồ tẩy chay, hơn nữa còn có thể trở thành mục tiêu của mọi người. “He he, tên tiểu tử này đã sắp chết đến nơi mà còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cũng chả trách Quỷ Sư nói nắm chắc tụi bây trong tay. Ha ha, dẫn đi.” Báo Tử không muốn nói nhiều lời với gã, bản thân hắn còn phải mau chóng đến tổng bộ của Trường Phong bang, để hắn còn có cơ hội lật tung trời đất một phen chứ. “Cái gì, Quỷ Sư ? Nó… nó trở về rồi à ?!” Lúc này Lưu Trường Phong đã mặt cắt không còn giọt máu, giống như Thượng Đế đã tuyên án tử hình với hắn vậy. Tổng bộ Trường Phong bang. “Tam Gia, tất cả các địa bàn của chúng ta đều bị người ta đập phá, các anh em sắp chống chọi không nổi rồi, bây giờ nên làm sao đây ?” Người hỏi chính là một thủ hạ đắc lực của Lưu Trường Phong, Trương Cường. Lúc này mấy người họ đang thương lượng có nên ra tiếp viện hay không. “Mọi người hãy đợi đã, đợi đại ca về rồi tính.” Tên gọi Tam Gia này chính là sư gia của Trường Phong bang, những lời của hắn rất có uy tín trong bang hội, cho nên hắn nói vậy, những người khác cũng đành chờ vậy. Đúng vào lúc này, đột nhiên tên đàn em bên ngoài chạy vào báo cáo nói đại ca đã về. Mọi người đang nóng ruột nên không biết làm thế nào, bây giờ đại ca đã về ai ai mặt cũng lộ vẻ vui mừng, vội vàng ùa ra. “Sao xe của đại ca không chạy vào đây, dừng ở trước cửa để làm gì ?” Tam Gia thấy chiếc xe dừng ở trước cửa mà không chạy vào trong, bất giác thấy kỳ lạ hỏi. “Thưa Tam Gia, hình như đại ca trên đường đi đã bị tập kích, chiếc xe vừa vào đến cửa thì không nổ máy nữa. Bây giờ đại ca còn ngồi trong đó, chúng ta mau đưa đại ca ra đi.” Tên đàn em lúc nãy vào thông báo lại vội vàng nói. Những người khác vừa nghe đại ca xảy ra chuyện, Tam Gia thấy mọi người đều đã qua đó, trong lòng tuy có nghi vấn nhưng vẫn cứ theo qua đó. Khi những người này đến gần chiếc xe, liền phát hiện bên trong nào có đại ca, chỉ có mấy cái xác, đang định tìm cái tên đàn em vào thông báo thì đã không thấy hắn đâu nữa. Có dự cảm sắp xảy ra chuyện, đột nhiên có hơn 30 người từ trong biệt thự xông ra, trên tay mỗi người đều cầm một cây đao hai lưỡi đặc chế, loại đao này trong giới giang hồ chỉ có một bang phái duy nhất sử dụng thôi, đó chính là Quỷ Hồn. “Tiêu rồi, bị trúng mai phục, mọi người chạy mau.” Tam Gia phản ứng nhanh nhất. Mọi người vừa nghe liền lập tức chạy về hướng cửa, cái quan niệm ai vào trước thì làm chủ đã lấy cái mạng quèn của họ. Họ cứ nghĩ rằng Quỷ Hồn bang từ bên trong xông ra, thì cho rằng những người bên trong đã bị xử hết rồi, và lối thoát duy nhất đang ở trước mắt, cho nên đám người này đều xông ra ngoài, đó chính là cái mà Tiêu Hồng Vĩ muốn. Lúc này Tiêu Hồng Vĩ và Báo Tử đang ngồi trên một chiếc xe du lịch, nhìn đám đàn em của Trường Phong bang hoảng loạn chạy ra, Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy như được trở về với cảm giác trước kia, cái cảm giác nắm vận mệnh của người khác trong tay khiến hắn mê đắm. Lúc nãy là một chiêu hiểm của Tiêu Hồng Vĩ, cố ý lẻn vào trong nội bộ, rồi từ trong nội bộ xông ra, nếu lúc đó đối phương vẫn giữ được bình tĩnh mà chạy ngược vào trong, vậy thì anh em của Quỷ Hồn bang sẽ phải chịu thảm cảnh đị đâm từ phía sau, tiếc là những người của Trường Phong bang này khi nghe tin đại ca của mình bị thương trở về thì đã lúng túng tay chân, vốn không kịp để suy nghĩ. Tuy trong lúc đó Tam Gia từng có nghi ngờ, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ra vấn đề. “Thập Tam, sao mày không ra thư giãn chút đi ?” Báo Tử nhìn trận chiến khát máu trước mắt, trong mắt đầy thích thú. “Uhm, tao nghĩ tao cũng nên hoạt động gân cốt một chút. Đi !” Nói xong, liền cầm đao nhảy xuống xe, Báo Tử ở phía sau tinh thần càng phấn chấn hơn, đúng là chiến sĩ khát máu bẩm sinh. Hai người dẫn theo mười mấy đàn em xử đẹp toàn bộ mấy tên nguyên lão của Trường Phong bang chạy thoát ra ngoài, mau chóng xử lý bên này xong, Tiêu Hồng Vĩ lại lập tức gọi điện cho đại ca Quỷ Vương báo với hắn bên này đã giải quyết xong, sau đó mau chóng loan tin tổng bộ của Trường Phong bang đã bị diệt ra toàn giới xã hội đen. Mấy tên đàn em Trường Phong bang đang liều mạng với Quỷ Hồn bang khi biết tin đại ca mình đã bị bắt, tổng bộ đã bị chiếm liền không chống cự nữa, kéo nhau bỏ chạy. Cái tin Quỷ Hồn bang dưới sự chỉ đạo của Quỷ Sư chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã nhổ cỏ tận gốc Trường Phong bang, điều này dường như là điều không thể xảy ra trong giới xã hội đen mấy năm gần đây, nguyên nhân chính là, trong giới giang hồ chỉ cần anh không thể lật đổ nó trong một lần, thì nó rất dễ sống lại. Còn nếu muốn lật đổ nó chỉ trong một lần, trong thời đại này, anh cần phải có binh lực mạnh hơn đối phương gấp 10 lần, nhưng ai có thể làm được như vậy chứ ?. Thật ra, giới xã hội đen bây giờ cũng rất cân sức, tuy Quỷ Hồn bang cũng là một trong số những bang phái lớn, nhưng cũng không phải có thể tuỳ tiện muốn làm gì thì làm. Một bang phái nhỏ thì không đáng để sợ, chỉ sợ cái bang phái nhỏ này giống miếng cao dán vậy dính chặt không buông, khiến bạn chịu không thấu, vậy thì đúng là phiền phức thật. Cho nên hành động ngày hôm nay của Quỷ Hồn bang đúng là đã ném một trái bom vào giới xã hội đen, sau này giới xã hội đen sẽ không còn bình yên nữa. Tổng bộ Quỷ Hồn bang, năm đại nguyên lão đồng thời có mặt, Lão Quỷ sau khi xử lý xong những việc sau trận chiến cũng đã đến kịp lúc. Lâm Hạo lúc này toàn thân đều bị thương, chỉ là băng bó đơn giản, nhưng cũng hung dữ lạ thường, đến cả Báo Tử ở bên cạnh cũng thẳng thắn khen ngợi hắn mấy năm gần đây không những không thụt lùi mà còn tiến bộ hơn. Lão đại Quỷ Vương thì càng vui mừng hơn, hai anh em của mình bình an trở về, còn điều gì quan trọng hơn chứ ? Tiêu Hồng Vĩ ngồi đối diện Lâm Hạo mặt vẫn bình tĩnh, trận đánh lúc nãy khiến hắn sau khi cảm nhận được cảm giác kích thích khi chiến đấu thì cảm giác tiếp đó là trống rỗng và sợ hãi, cảm giác này chưa từng có. Hoặc cũng có thể do mình đã rời khỏi đây quá lâu rồi. “Đem người lên đây cho tao !” Quỷ Vương mặt đầy giận dữ nói. Rất mau sau Lưu Trường Phong được khiêng vào giống như một cái đầu heo vậy, nhìn vết thương trên người hắn tuyệt đối không ít hơn Lâm Hạo là mấy. Nhìn thấy cái đầu heo ngã xuống đất, Báo Tử đột nhiên tiến lên nói: “Mày… không việc gì thì cao như thế để làm chi ? Mịa, hại ông đây mỗi khi nói chuyện với mày đều mỏi cả cổ.” Nói xong lại đá một cái. “Báo Tử !” Quỷ Vương gọi Báo Tử lại. Lưu Trường Phong lúc này tuy vết thương đầy người, nhưng thần trí của hắn vẫn rất tỉnh táo, miễn cưỡng chống cơ thể mình dậy, ngẩng đầu nói: “Quỷ… Quỷ Vương, tao với mày không thù không oán, tại sao lại diệt Trường Phong bang của tao ?” “Chỉ nên trách bản thân mày, mày biết nó là ai không ?” Quỷ Vương chỉ vào Lâm Hạo nói. Ánh mắt Lưu Trường Phong nhìn theo ngón tay của Quỷ Vương chỉ về phía Lâm Hạo, nhìn thấy cái tên này chẳng phải là tên du côn đã giết chết em trai mình à, chẳng có gì đặc biệt, nhưng nếu Quỷ Vương đã nói vậy, vậy thì chắc chắn hắn có cái gì đó mà mình chưa biết. “Nó ? Chẳng phải chỉ là một thằng du côn tép riu sao ?” Nhìn vẻ nghi ngờ trong mắt Lưu Trường Phong, Quỷ Vương cười, cười rất kỳ lạ, tiếp đó những người khác cũng cười, ngoại trừ Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo. “Đồ khốn, mở to mắt chó của mày ra mà xem, người có thể ngồi ở đây là những ai.” Tính tình của Báo Tử lại nóng nảy, tiến lên nắm cổ áo Lưu Trường Phong nói: “Nhìn cho kỹ đi, đó là đại ca tao Quỷ Vương.” Sau đó lại lôi hắn đến trước mặt Lão Quỷ, nói: “Đây là Lão Quỷ, tao nghĩ chắc mày biết chứ ! Còn tao, Báo Tử, mày cũng quen đúng không !” Báo Tử chỉ vào mình. Lưu Trường Phong bị Báo Tử nói cho một thôi một hồi, những người này hắn đều biết cả, nhưng lại không hiểu tên này rốt cuộc định nói gì, ánh mắt có vẻ hoang mang. “Mày nghe qua Ngũ Quỷ của Quỷ Hồn bang chứ ? Lúc này Lão Quỷ lên tiếng. Là bang chủ của Trường Phong bang, Lưu Trường Phong sao lại chưa từng nghe qua danh hiệu Ngũ Quỷ của Quỷ Hồn bang chứ, nhưng chẳng phải hai tên quỷ kia đã mất tích từ lâu rồi sao ? Chẳng lẽ cái tên giết chết em trai mình là một trong số đó à. Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lưu Trường Phong biến thành màu giống màu gan heo vậy. “Ha ha, cái thằng này cuối cùng cũng đã nghĩ ra rồi, nhìn cho kỹ đây, đó chính là Mãnh Quỷ liều mạng nhất trong Quỷ Hồn bang đó, mày là người đầu tiên dám đánh nó ra nông nổi này, cho nên mày cũng đã có thể cảm thấy vinh hạnh rồi.” Giọng cười tà ác của Báo Tử khiến Lưu Trường Phong cảm nhận được tiếng gọi của thần chết. “Vậy thì, vậy thì Quỷ Sư là ai ?” Lưu Trường Phong lúc này đã không sợ hãi nữa, vì gã biết gã sẽ không qua khỏi đêm nay, nhưng gã muốn biết, cái tên Quỷ Sư từng được gọi là truyền kỳ rốt cuộc là ai. Báo Tử mặt tươi cười đến trước Lưu Trường Phong, không biết từ lúc nào trong tay hắn đã nắm cây đao. “Mày muốn biết không ? He he, e là cả đời này mày cũng chẳng biết nó là ai nữa rồi. Chẳng lẽ mày không nghe nói qua, ‘Quỷ Sư muốn mạng mày lúc canh ba, thì không để mày sống đến canh năm’ sao, bây giờ tao sẽ thay Quỷ Sư gọi hồn mày !” Một đường máu tươi vút qua trong không trung, cái đầu người của Lưu Trường Phong từ từ rời khỏi cơ thể gã, rơi trên mặt đất. Trong mắt tràn đầy sự không cam tâm và nghi hoặc trước lúc chết. “Thu dọn lại, tối nay năm anh em chúng ta phải uống một bữa cho thoả thuê.” Quỷ Vương lạnh nhạt căn dặn. Tiêu Hồng Vĩ ngồi một bên, mặt đầy thản nhiên.