Vô Lại Kim Tiên

Chương 180 : Tiên Đạo Phiêu Miểu

Ma giới. Nếu đã biết qua Thiên giới thì cái thế giới ở đây hoàn toàn tương phản. Bầu trời nhuốm màu huyết hồng, ánh Thái Dương toả ra sắc đỏ, tạo nên sự quỷ dị vô cùng. Nơi đây không có sự mỹ lệ của Thần Tộc, cũng không có sự tươi sáng an tĩnh của Thần giới, mà chỉ có mùi huyết tinh khiến con người cảm thấy muốn nôn oẹ và sự chết chóc đáng sợ, thật khó mà tưởng tượng cái đám sinh vật ma tộc này sao lại có thể sinh sống trong một hoàn cảnh ác liệt như vậy được. Địa phương nơi Lâm Phong xuất hiện chính là phía trước mặt của Ma Thần cung, nơi trước đây Ma tộc đại quân trú đóng ở hai bên. Trải qua sự tàn phá của những năm trước, Ma Thần cung hiện nay nhuộm vẻ hoang phế suy đồi, phương viện bên trong nội đô không tìm ra nửa bóng người, thỉnh thoảng từ nơi xa truyền lại thanh âm rên rỉ không rõ ràng của một số sinh vật nhỏ nhoi không rõ xuất xứ, như muốn níu kéo lấy hơi thở tồn tại của nơi đây vậy. Ma Thần cung hùng vĩ lơ lững ở không trung, một cây cầu làm bằng hắc ngọc được bắc từ dưới đất hướng lên trên, tạo ra độ nghiêng khoảng 45 độ dẫn thẳng tới phía trước đại môn của Ma Thần cung. Từ dưới đất nhìn lên, độ cao của nó có điểm thật khiến người ta hoảng sợ, người bình thường hơi yếu nếu đứng từ phía trên nhìn xuống cũng có thể dễ bị choáng váng mà té xuống. Lâm Phong toàn thân thanh y, tay cầm Kim Quang phiến, bước lên cây cầu đen như thẳng đứng hướng lên trên kia, vừa thầm quan sát cảnh vật tứ phía, vừa hướng về phía trước leo lên, tư thế nhàn nhã như tản bộ, thần niệm sớm ngầm được triển khai dò xét khắp nơi, trong Ma Thần cung bất cứ biến động gì cũng đều nắm rõ. Đại môn của Ma Thần cung đang mở rộng, bên trong đại điện tuy thật to lớn, nhưng hoàn toàn trống rỗng. Một sự trống rỗng tạo ra cảm giác dị thường. Phía bên trên đại điện cũng cùng một dạng cung phụng Tam tôn thần tượng, nhưng lại là Tam Thanh Đạo tôn mà Lâm Phong rất quen thuộc, nếu là vào lúc trước có lẽ trong lòng sẽ có một ngàn một vạn điều nghi vấn. Nhưng trước đó nhờ thấy qua sự việc ở Thần giới, cho nên lúc này hắn lại không cảm thấy có gì kỳ quái nữa. Đối với đạo môn, Tam Thanh đạo tôn chính là thánh nhân có địa vị chí cao, được thế nhân kính ngưỡng, Thái Cực Huyền Công mà Lâm Phong đang tu luyện cũng chính là từ Thái Cực chí thánh đạo đức Thiên Tôn mà ra. Lâm Phong bước vào đại điện, ngắm nhìn Tam Thanh thần tượng không khỏi ngẫm nghĩ xuất thần, tuy ở tiền thế đã từng bái qua Tam Thanh Tổ Sư, nhưng hiện tại lại không biết có nên cúi đầu bái lạy hay không, chính lúc đang còn do dự, thì ở giữa đại điện một thanh âm cuồng tiếu nổi lên. - Ngươi đã luyện thành Thái Cực Bát Bảo Kim Thân, bản thân lại có Thái Cực Đồ, tự nhiên không cần cúi lạy Tam Thanh, ha ha ha..... Lâm Phong khoanh chân ngồi toạ giữa đại điện, giọng pha sự diễu cợt nói lại: - Còn ngươi? Là một Ma thần bệ hạ vì cớ gì mà lại thờ phụng Tam Thanh? Thanh âm cuồng tiếu đột nhiên ngừng lại, sau một hồi trầm mặc lẩm bẩm vang lên: - Tam Thanh...... Ta bất quá cũng chỉ là quân cờ nhỏ trong tay của Thánh Nhân mà thôi! Nói xong lại cất giọng cười có vẻ nhạo báng: - Hiện tại nhân quả của ta đã đến, còn ngươi thì thật khó thoát khỏi vòng luẩn quẩn hồng trần, hãy chấp nhận số mệnh đi. ha ha ha.... Thanh âm dần dần nhỏ xuống, rồi hoàn toàn biến mất. - Mệnh của ta là do ta quản không phải do trời quản! Lâm Phong ngoan cường thốt ra miệng, đột nhiên phát hiện có điều không ổn, ngẩn đầu nhìn về phía Tam Thanh thần tượng, trong tâm ngầm niệm: "Vô lượng thiên tôn!"Ma Thần cung hùng vĩ đột nhiên biến mất, Lâm Phong mặc toạ tại giữa không trung, Thất Thải nguyên thạch từ bên trong phủ nội hiện ra, bay lên cao treo lơ lững trên đỉnh đầu, tử khí đại thịnh, bao bọc toàn thân hắn vào trong đó, Hồng Mông tử khí từ khi Bàn Cổ khai thiên sản sinh ra lúc này dường như vô cùng vô tận, khiến cho nguyên thần của gã muốn nổ tung. Lâm Phong lập tức phát lực hét lên một tiếng, tam sắc bổn mệnh nguyên khí cùng lúc hiện ra trên đỉnh đầu, nguyên thần sau khi xuất ra, tương hỗ kết hợp với bản mệnh. Liền đó một lượng tử khí vô cùng được hấp thu luyện hoá, khiến cho nguyên thần nhanh chóng trở nên cường mạnh, cuối cùng nhất trọng thiên kiếp tối hậu cũng tới. Thanh âm sấm sét mãnh liệt nổi lên khiến cho một vùng Ma giới rung chuyển, mây mù cuồn cuộn tập trung lại, "oành" một tiếng, một đạo thiên lôi kinh khủng khiến không gian như bị tê liệt, mang theo lực lượng huỷ diệt nhắm đỉnh đầu Lâm Phong phách xuống. Lâm Phong cấp bách đưa tay chỉ ra, Bát Bảo Kim Thân liền xuất hiện, cùng lúc Thái Cực Đồ bay lên đỉnh đầu, đồng thời thủ vững tâm thần, đề phòng kháng cự lại tâm ma quấy rối. Trong tiếng sấm chớp từ lôi động cửu thiên, từng đạo lôi điện mãnh liệt kích xuống Thái Cực Đồ, thân thể Lâm Phong lắc lư bị ép xuống, kim quang trên Thái Cực Đồ cũng bị chớp nháy, bất quá chỉ qua một lúc thì khôi phục lại bình thường. Vô số hình ảnh nữ nhân kiều diễm phô bày thân thể loã lồ xen nhau lui tới, Lâm Phong thủ vững tâm thần, không gì lay chuyển nổi, ảo tưởng liền biến mất, lại thấy bản thân như đang ở giữa U Minh Huyết Hải, vô số Thiên Quỷ Ma tướng mặt mày dữ tợn đang nhe răng múa vuốt thay nhau tiến lại, từng cái miệng mở lớn như chậu máu hướng về gã cắn vào, vẻ mặt Lâm Phong nhăn lại, nhưng sau đó rất mau trở lại bình thường. Tâm ma đó cũng do bổn niệm sinh ra, tất cả là ảo tưởng, chủ yếu thủ ổn tâm thần, bản thân sẽ không sao, còn nếu tâm trí yếu ớt không ổn định, thì sẽ bị Thiên Quỷ Ma Tướng lợi dụng cơ hội biến thành thực vật, hấp thụ linh hồn. Giai đoạn này thật ra hết sức hung hiểm, nếu so với lôi kiếp thì còn nguy hiểm hơn gấp vạn lần. Nhẹ thì công phu tu luyện mất hết, nặng thì bị thần hình câu diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh. Đạo thiểm điện thứ hai nhanh chóng tiếp tục giáng xuống lên trên Thái Cực Đồ, thân thể Lâm Phong lại một phen rung động, kim quang hầu như không bị oanh phá. Khải Lâm Na, Lộ Thiến Á, Toa Lị Na, Đái Lệ Ti, Toa Bối Lạp, An Lị Ny, Thiên Hương công chúa từng tiếng than thở của đám nữ nhân theo đó vang lên tận sâu trong linh hồn hắn, từng giọt mồ hôi như chuỗi hạt xuất ra đọng lại trên mũi Lâm Phong rơi xuống, toàn thân như con gụ xoay chuyển bắt đầu run rẩy, hàm răng nghiến chặt, toàn tâm vận Thái Cực Huyền Công, giữ cho linh quang của linh đài vững vàng không xuy chuyển, miễn cưỡng chi trì. Đạo thiểm điện thứ ba bắt đầu giáng xuống, kim quang toả ra từ Thái Cực Đồ bị đánh nát ra, Bát Bảo Kim Thân cũng trở nên ảm đạm vô quang, lắc lư muốn tắt."Oa oa", tiếng khóc của trẻ con theo đó vang lên ở chốn thâm sâu trong linh hồn, trong nhãn thần của Lâm Phong chung qui cũng không khỏi xuất lộ ra nét thiên tính của từ phụ, trước mắt hiện ra hình ảnh rõ ràng đám Khải Lâm Na đang ôm đứa trẻ, trên khuôn mặt tiều tuỵ hiện ra nét cười đã lâu không thấy, tâm ma nổi lên xâm nhập, thừa dịp này tấn công vào điểm linh quang cuối cùng trong tâm hồn hắn."Phốc!" Lâm Phong há miệng phun ra một vòi máu, thân hình từ từ bắt đầu trầm lại. Chính vào lúc này, Thất Thải thần quang từ Thất Thải nguyên thạch phóng ra mạnh mẽ, tam sắc bổn mệnh nguyên khí tại không trung xoắn lại vào nhau, ngưng tụ hoá thành thực thể, chính là nguyên anh. Ngồi mặc toạ bên dưới Thái Cực Đồ, bắt ấn Bất Động pháp quyết, rơi vào trạng thái yên tĩnh một lòng tham ngộ sự huyền bí. Sau một hồi, Thất Thải nguyên thạch đột nhiên phát ra từng đạo âm thanh sắc nhọn chói tai, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn. Theo đó thanh âm phát ra từ Thất Thải nguyên thần đập vào màng nhĩ càng lúc càng cao, khiến cho không gian xung quanh rung chuyển kịch liệt, xuất hiện từng làn sóng vô hình như muốn cắt xé hư không. Đột nhiên, năng lượng vô cùng ở không gian bên trong từ Thất Thải thần quang bắt đầu phóng xuất ra mãnh liệt. Không gian giống như bị xụt lở, vũ trụ dấy động tê liệt, vô số không gian loạn mạt không ngừng khuếch tán ra chu vi bốn phương. Chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ hư không trở thành một mảng hỗn loạn âm u, bất phân âm dương, không thấy trời đất. Ở giữa một mảng hỗn độn, Thái Cực Đồ lúc tỗi lúc sáng, bao bọc hình ảnh anh nhi nguyên thần ở chính giữa lúc lớn lúc nhỏ lập lờ bất định, Thất Thải nguyên thạch hoà hợp với Thất Thải thần quang, sau tiếng rít lên cùng lúc dung nhập vào nguyên anh, còn Lâm Phong trong lúc này sớm đã hoàn toàn mất hết tri giác. Hết Quyển 1