Vô Lại Kim Tiên
Chương 178 : Thiên sứ thánh tương
- Thiên sứ là một danh từ xinh đẹp tượng chưng cho sự thuần khiết, thật sự không nên để bị cái lũ sâu mọt tham lam các ngươi làm cho ô nhục!
Lâm Phong chậm rãi xoay người lại, an nhàn chầm chậm từ trên không trung cao bước từng bước một đi xuống dưới, cuối cùng nhẹ nhàng đứng ở trên nóc nhà. Pho tượng thiên sứ mấy trăm tấn to lớn đại diện cho thần quyền của giáo hội kia đột nhiên vô thanh vô tức vỡ vụn ra rơi xuống, lập tức hóa thành liễu tê phấn, phiêu tán trong hư không, cũng không có một chút thanh âm nào vang lên cả.
- Thiên nột!
Lão giáo hoàng hai mắt tối sầm, không thốt lên được lời nào nữa, ngạc nhiên hoảng loạn, cả người như si như ngốc đứng ngó Lâm Phong, trong mắt lão ta ngoài sợ hãi vô tận, còn ẩn hiện một chút phẫn nộ mãnh liệt.
Pho tượng thiên sứ kia tượng chưng cho thần quyền và tín ngưỡng mà hàng vạn tín đồ tôn sùng, giờ đây lại bị kẻ ma quỷ này một tay hủy diệt, hậu quả nghiêm trọng của việc này sau khi mà tin tượng bị hủy diệt truyền ra, ngay cả lão giáo hoàng đều không dám tưởng tượng tới.
Tượng thiên sứ bị hủy, cũng có nghĩa thần quyền bị loại bỏ, kết quả này lão giáo hoàng tuyệt đối không thể tiếp nhận được.
Nhưng mà ……
Mặc dù trông nam nhân nọ có một vài điểm quen thuộc, nhưng lão giáo hoàng lúc này trong lòng không dậy nổi nửa điểm dũng khí mở miệng đe dọa đối phương, trong thâm tâm đồng thời suy nghĩ loạn cả lên. Việc vừa xảy ra, lão ta cho dù có xuống hoàng tuyền cũng sẽ không thể nào quên, nam nhân tóc đen dài này làm cho lão ta nghĩ mãi cũng không xác định được thân phận của hắn.
Lâm Phong nhìn lão giáo hoảng cà người run rầy yếu nhược sợ hãi không thốt lên lời kia, nói:
- Tôn kính A Nhĩ Mạt Đặc giáo hoàng miện hạ, có thể thỉnh giáo ngài một vài chuyện được không?
Lão giáo hoàng sợ phát cuồng lên, cái loại áp lực vô hình này quả làm cho lồng ngực lão ta tưởng chừng sắp nổ tung, Quang minh thánh lực trong cơ thể cũng bất an tán loạn cả lên, mở miệng nói chuyện cũng trở nên gian nan dị thường, một lúc sau mới miễn cưỡng thốt được một câu:
- Ngài …… ngài xin cứ hỏi!
Lâm Phong gật đầu, hỏi:
- Ngài cho rằng trên đời này thật sự có Quang Minh thần tồn tại?
- Đương nhiên!Áp lực chợt biến mất, lão giáo hoàng không muốn nhưng miệng cứ thốt lên: - Thần sáng tạo ra chúng ta, chúng ta chính là những người hầu hàng ngày đều tắm rửa dưới ân điển của thần ……
Nói đến đây lão ta đột nhiên tỉnh ngộ, biết được rằng kẻ cao thâm khôn lường đứng trước mắt mình này rất có thể chính là cái tên ma quỷ tà ác, kẻ mà ngay cả Quang Minh thần cũng dám đạp xuống mà chửi bới.
Lão giáo hoàng mồm như bị câm, mắt sững sờ nhìn một đoàn kim lôi từ trên trời đánh thẳng vào người mình, mắt trợn trừng, đồng tử mở to hết cỡ, miệng há hốc cũng quên khép lại, chưa đầy một một khắc, thân thể béo phị của lão ta bị kim lôi đó đánh thành nhục phấn theo gió phiêu tán, trong không khí chỉ còn sót lại một cảm giác yếu nhược chứa sự không cam lòng hòa với oán phẫn.
Cảnh tượng thiên sứ đột nhiên bị sụp đổ, cơ hồ những người luôn coi mình là người hầu trung thành của Quanh Minh thần đã nhìn thấy. Tượng thiên sứ nọ đại diện cho cái thần thánh lưu ở trong lòng bọn họ, giờ đây pho tượng này sụp đổ, thần ân đột nhiên biến mất, bọn họ những kẻ ngày ngày tắm rửa dưới thần quang đương nhiên cảm nhận được.
Thế nhưng giáo hội và đám người này như con rết ngàn chân vậy, có chết vẫn cứ muốn ngọ nguậy.
Mặc dù không còn có hơn mười vị thánh kỵ sĩ bảo vệ, nhưng thực lực của giáo hội cũng không phải là nhỏ.
Ba ngàn danh sư thứu kỵ sĩ đóng tại giáo hoàng cung trước tiên từ bên trong bên ngoài đoàn đoàn lớp lớp từ bốn phương tám hướng lao tới vây quanh Lâm Phong, những tiếng kêu hét phá tan sự yên lặng của thánh đô. Mấy trăm vạn kiếm sĩ cũng như kỵ sĩ quân đoàn từng trải qua giáo huấn nghiêm ngặt đào tạo thành những tín đồ trung thành của giáo hội, toàn bộ đều ào hết về hướng giáo hoàng cung.
Sư thứu là một loại bảy cấp thượng vị phi hành ma thú hiếm thấy, chiến đấu lực cực kỳ cường hãn, kỵ sư kỵ sĩ cưỡi nó cho dù không thể chiến thắng một vị Kiếm Thần, nhưng cũng có thể thong dong mà thoát được. Ba ngàn danh kỵ thứu kỵ sĩ so với Ma đạo quân đoàn của Khắc Khố Sâm không thua kém mấy, xem ra những kẻ này mới là con bài chính thức của giáo hội.
Giáo hội hàng ngàn năm nay quản chế, quy luật khắt khe, nếu không phải lão giáo hoàng đã chết, thì đám người này cũng không dám ào ào tiến hết vào vây quanh giáo hoàng cung.
Nói thì uy mãnh, nhưng giờ phút này ba ngàn danh sư thứu kỵ sĩ kia chỉ có thể ở xa xa vây quanh Lâm Phong mà thôi, không kẻ nào có một chút dũng khí tiến đến gần. Từ trên người nam nhân này tản mát ra cái loại áp lực vô hình làm cho bọn họ sợ hãi e dè, đấu khí trong nội thể cũng không kháng cự lại được, không ngừng phát tán loạn ra chung quanh.
Đám sư thứu ngồi trên mặt đất cũng dao động bất an, phát ra những tiếng gầm gừ rên rít không rõ.
Lâm Phong nhìn lướt qua quân đoàn sư thứu kỵ sĩ đang vây quanh ở bốn phía, thân hình vô ảnh vô tung đột nhiên biến mất, sau một khắc đã xuất hiện trên đỉnh ngọn núi phía hậu diện của thánh đô.
Đứng từ vài dặm ở ngoài nhìn về thánh đô giờ đang tán loạn kia, Lâm Phong khẽ lắc đầu, hai tay kết ấn, niệm động chân ngôn, trên chín tầng trời mây trắng quay quay cuồng tụ lại, một đạo bạch sắc lôi trụ to lớn khôn cùng, khí thế hủy thiên diệt địa đánh xuống thánh đô, đất rung núi chuyển, vô số hư không sụp đổ, các mảnh vụn bay tứ tung.
Chỉ thấy Quang Minh thánh đô sau khi các mảnh vụn cùng bụi khói dần lắng xuống, trông như mất đi tung tích chẳng còn dấu vết, phương viên hơn mười dặm trong vòng trở nên tan hoang, giống như vừa mới trải qua một hồi đại chiến thế giới vậy. Việc hàng vạn tín đồ cùng các quân đoàn tại Quang Minh thánh đô này đột nhiên biến mất, không còn tồn tại trong thiên địa xảy ra khiến người ta cứ tưởng là chuyện bình thường xảy ra trong chớp nhoáng vậy.
Mấy trăm vạn người luôn cho mình là người hầu trung thành nhất của thần thánh này chết không có hiểu được vì sao lại bị đánh trở về trong lòng của Quang Minh thần vĩ đại kia, có khi việc này đối với những kẻ hầu hạ trung thành luôn luôn muốn phục vụ Quang Minh thần cũng không phải là chuyện gì hoàn toàn không tốt.
- Nhân sanh như một con kiến, vạn vật cũng như một con kiến mà thôi!
Lâm Phong không sầu không hỉ, khẽ lắc đầu, phiêu diêu bay đi.
Đám bình dân này có lẽ không đáng chết, nhưng tại bọn họ quá mức ngu xuẩn, mù quáng tiêu cực đến mức không chịu nổi, ngay cả linh hồn đều bán đứng hơn phân nửa cho lũ điểu nhân này, vậy còn sống có cái ý nghĩa gì chứ?
Tiễn đưa bọn họ trở lại chui vào lòng của Quang Minh thần vĩ đại mà họ mù quáng tin tưởng kia có lẽ cũng là một việc tốt .
Tin tức Quang Minh thánh đô bị một lôi điện cường hãn không rõ xuất xứ hủy diệt ngay lập tức lan tỏa khắp Thản Tang đại lục, hàng vạn tín đồ khắp nơi lo lắng, bàng hoàng cũng như bất lực khi nhận được tin này, các thể loại bàn tán đồn đại đủ kiểu xuất hiện ở mọi nơi.
Có người nói là Ma tộc phá hủy Quang Minh thánh đô, hướng Thần tộc chánh thức khiêu chiến.
Cũng có người nói là giáo hoàng không có khả năng đem thần quang tới khắp ngõ ngách của Thản Tang đại lục, khiến Quang Minh thần bất mãn, cho nên mới giáng Thẩm phán quang xuống để trừng phạt kẻ hầu hạ bất trung bất tài này.
Lại có kẻ cho rằng đám điểu nhân luôn miệng thuyết pháp rằng mình là đồ đệ của chính nghĩa, của Quang Minh thần chỉ là một lũ hư ngụy, mà giáo hội lại là mấy con chó sai vặt của chúng, hợp mưu giúp đỡ đám điểu nhân chiêm lĩnh Thản Tang đại lục, bởi vậy mới chọc giận tới thượng thiên, bị trời xuất hạ lôi điện xuống hủy diệt.
Mặc kệ là ở địa phương nào nói những chuyện gì, nhưng những tin tức này ở những nơi nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Hoa Hạ đế quốc lại là chuyện rất tốt.
Trong vui cũng có buồn, khi mà tại Hoa Hạ đế quốc tầng lớp quý tộc vỗ tay khoái trá thì tại các đại đế quốc khác, các tầng lớp quý tộc lâm vào cảnh hắc ám khôn cùng.
Tất nhiên với trí tuệ của bọn họ đương nhiên sẽ không để những lời đồn đại này trong tai, Quang Minh thánh đô bị lôi điện hủy diệt, mấy trăm vạn tín đồ trung thành của thần không ai sống sót, toàn bộ quay đầu trở về trong lòng của Quang Minh thần, bọn họ đã có thể tám mười phần rằng việc này do bàn tay của cái kẻ đáng sợ kia làm ra.
Nhưng mà ……
Hai năm trước kẻ đó không phải đã đi gặp Mông Ni Tạp đại thần rồi sao? Như thế nào còn có thể …… ?
Quyền quý của các quốc gia bắt đầu hoảng loạn, không ngừng tẩu tán khắp nơi, lúc nào cũng sợ ngày sau có khi là ngày cuối cùng. Không có có giáo hội mà đám điểu nhân kia âm thầm chống đỡ phía sau lưng, bọn chúng càng lo cái kẻ kia kỳ thật cũng chưa có đi gặp Mông Ni Tạp đại thần, mà giờ đến lượt chúng bị kẻ đó tiễn đi trước vậy.
Đã thế năm mươi vạn kỵ sĩ quân đoàn mà giáo hội đóng ở Bái Thần Uy đế quốc mất đi trọng tâm, nội bộ liền xảy ra một cuộc đấu tranh quyền lực.
Quân đoàn phó thống soái Lao Nhĩ Đa dùng võ lực đánh chết thống soái Bỉ nhĩ, người thực lực không dưới bất kỳ kiếm thánh nào, sau khi Lao Nhĩ Đa nắm giữ quyền hành, liền cường hãn dùng vũ lực phát động một chiến dịch thanh tẩy toàn bộ các nơi còn có ý đồ phản kháng và thay vào đó bằng thân tín của chính mình.
Thế nhưng Lao Nhĩ Đa không chỉ giết một kiếm thủ lừng danh mà sau khi thâu tóm quyền lực vào trong tay, thừa dịp các nơi còn đang bất ngờ, dùng thế phản công lôi đình hạ gục các trọng thành biên phòng của Bái Thần Uy đế quốc, rồi đột nhiên hợp binh với Hoa Hạ quân đoàn một chỗ, xong tiện đường dẫn quân tổng lực tấn công, một đường phá thành bạt trại, đại quân trực hướng Bái Thần Uy đế đô mà thẳng tiến.
Thiết Huyết quân đoàn ba mươi vạn đại quân động tác cũng không chậm, xuất binh từ mặt đông áp tới, trong vòng một tháng ngắn ngủi đã tiến sát tới Bái Thần Uy đế đô, hội binh cùng Hoa Hạ quân đoàn và đế quốc đệ tam quân đoàn do năm mươi vạn giáo hội kỵ sĩ quân đoàn kia đổi tên sau khi đứng cùng chiến tuyến với Hoa Hạ quân đoàn .
Dưới sự phối hợp tác chiến cường hãn của Khắc Khố Sâm Đạt ma đạo quân đoàn, trăm vạn đại quân không đến một ngày đã công phá được Bái Thần Uy đế đô.
Quý tộc lớn nhỏ toàn bộ bị bắt hết, nam bị in dấu sắt lên người cho làm nô lệ, hay bị bắt đi làm việc ở các mỏ quặng, nữ thì bị bán cho bình dân.
Ngay cả hoàng thất cũng không ngoại lệ, ngoại trừ mấy kẻ không chịu nổi nhục nhã, tự sát mà chết, còn lại tất cả các quý tộc có hoàng thất huyết thống cũng không phân biệt lớn nhỏ, toàn bộ bị đánh dấu lên người làm hạ tiện nô lệ hết, những kẻ quý tộc thượng đẳng hồi nào mà bây giờ ngay cả bình dân cũng không bằng.
Sau khi bình định Bái Thần Uy đế quốc, Thiết huyết quân đoàn tức khắc quay ngựa, xuất binh tiến thẳng tới Cách lâm công quốc.
Đế quốc đệ tam quân đoàn thì bắc thượng hướng Hãn Nhĩ Mã thành, binh lực áp sát Khải Tát đế quốc.
Hoa Hạ quân đoàn nam hạ tấn công Lãng Nguyệt quan, Khắc Khố Sâm Đạt ma đạo quân đoàn quân lực hùng mạnh cường công chiếm lấy đại lục đệ nhất hùng quan danh xưng Lãnh Nguyệt quan.
Khắc Khố Sâm Đạt vẫn an bình như thủa nào, Lâm Phong sau khi diệt trừ trở ngại cuối cùng của Lâm gia trong công cuộc thống nhất đại lục, quay trở lại Khắc Khố Sâm Đạt, an tâm vui hưởng tháng ngày cùng các vị hồng nhan tri kỷ, không hỏi ngoại sự, không nghe chánh vụ, các sự tình lớn nhỏ đều giao cho những thủ hạ hoặc quan chức dưới quyền thu xếp, còn hắn toàn tâm toàn lực đầu nhập vào trong gia đình.
Trải qua nhiều tháng cố gắng kiên trì xuân phong hoa nguyệt, Khải Lâm Na rốt cục cũng đạt được nguyện ý, hoài thai một hài tử cho Lâm gia, ánh mắt mỹ nữ này không còn u oán nữa, mà thay vào đó là nụ cười đầy mẫu tính toát ra từ vui sướng tại đáy lòng.
Do bụng nàng ta ngày ngày một to lên, nàng ta cũng trở thành người được quan tâm bảo vệ nhất.
Lộ Thiên Á thấy vậy cũng không cam lòng chịu thua kém, sau khi Khải Lâm Na có tin vui thì Lâm Phong hắn như trở thành một vật dụng cá nhân của nàng ta vậy, cơ hồ mỗi ngày buổi tối đều rồng phượng hợp hoan vài lần liền, rốt cục không lâu sau cũng có hỉ tín.
Chỉ là, trong cái không khí vui vẻ của gia đình này, Lâm Phong hắn từ sâu trong lòng lại trở nên mê mang, không biết sau này tương lai rộng lớn của hắn sẽ còn phát triển ra sao.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
138 chương
79 chương
119 chương
1309 chương