Vô Lại Kim Tiên (1 + 2)

Chương 115 : Nhị ca háo sắc.

Hai mươi vị Ma Pháp Sư là nhân vật cốt cán của Ma Đạo Quân Đoàn, thực lực đều trên cấp Ma Đạo Sư, trong số đó có sáu vị Đại ma đạo sư, kì dư mười bốn vị còn lại đều thuộc cấp Ma Đạo Sư. Trong sáu vị Đại Ma Đạo Sư có hai vị là ma pháp thiên tài của Nguyệt Tinh Linh tộc, còn lại bốn người là do Tạp Lạp Kì và Pháp Lạp Đế hai lão đầu hao phí tâm huyết tài bồi trong suốt mười năm trời, chỉ bồi dưỡng bốn Đại Ma Đạo Sư, hai vị viễn cổ Thánh Cấp Đại Sư này đã bỏ ra không biết bao nhiêu là tâm huyết. Nghĩ lại ở Khắc Khố Sâm Đạt ngoại trừ thụ cự nhân Cáp La, cho tới bây giờ vẫn chưa bồi dưỡng ra được một Đại Sách Pháp Sư nào, đây cũng không phải là vấn đề xong trong một ngày một đêm, cả đại lục Sách Pháp Sư cũng chỉ le ngoe vài tên, cưỡng cầu cũng không được. Thánh Gai Đại Pháp Sư lại càng hiếm hơn, dù là hoàng đế của một nước cũng phải làm lễ tương đãi, vốn dĩ Lâm Phong khởi hành đi không hề có tin tức, tịnh không kinh động một người nào, tới khi đến cổng lớn của Lâm Gia tại đế đô, mới kinh động đến toàn bộ trên dưới cả phủ, lập tức hạ nhân và thị nữ trong phu tranh nhau chạy đi báo, tin tức nhanh chóng truyền đến tai lão gia tử. Lâm lão gia tử đang ở thư phòng xử lí nội vụ, vừa nghe nói tiểu tôn mười năm không gặp đã trở về, lập tức quẳng xấp công vụ đang cầm trên tay xuống, đi ra tiền viện thì, từ xa đã nhìn thấy một thanh niên anh đĩnh vĩ ngạn dẫn một đám người đang tiến vào nội viện, trong số đó cũng có vài khuôn mặt quen thuộc. Những người thân cận ở bên cạnh Lâm Phong, lão gia tử mặc dù cũng đã thấy qua vài người, nhưng những Ma Pháp Sư thì không rõ. Lâm Phong thân vận trang phục võ sĩ màu trắng, ở eo mang các chủng cực phẩm ma pháp toản thạch yêu đái [thắt lưng] và thuần kim bội kiếm tượng trưng cho tài phú của Khắc Khố Sâm Đạt, cũng là biểu thị thân phận tôn quý vô bỉ của hắn, hoàn toàn không bị tiêm nhiễm khí tức xa hoa và dâm mĩ của lũ quý tộc, mái tóc vàng óng dài được buộc lại sau đầu bởi một sợi dây, trông hơi bù xù mà lại thấy rất tự nhiên. Tướng người đĩnh bạt cao lớn khôn tả, lại toát ra một cổ anh vũ chi khí, mục quang thâm trầm biểu lộ trí tuệ, lại không mất đi hào tình và khí phách, ngẩng cao đầu biểu lộ một khí độ bất phàm, nói năng thì lại ưu nhã không có vẻ ra lệnh mà lại có khí thế nhiếp nhân, làm lão gia tử trong tâm vui sướng cực độ. Lâm Phong cũng thấy lão gia tử đã đến ngay trước mặt, mười năm không gặp, lão gia tử vẫn mạnh khỏe như xưa, chỉ là trên khuôn mặt cương nghị ấy tuế nguyệt phong trần đã để lại thêm vài điểm thương tang, khí độ còn có vẻ nhiếp nhân hơn xưa, bước chân như long hành hổ bộ, cái khí phách tiêu sái lẫn hunh hãn vô bỉ đó không phải kẻ bình thường có thể có được. Lâm Phong nhanh chóng tiến đến trước, đè nén kích động trong tâm, hành lễ với lão gia tử, rồi cười hi hi nói :”Gia gia, con về rồi đây!” Lão gia tử lồng ngực già nua cũng bị kích động, cuồng loạn cười ha hả hai tiếng, cố vỗ mạnh một cái vào bờ vai rắn chắc của cháu mình, ngữ khí biểu lộ sự vui sướng cực độ, còn có quan tâm yêu thương sâu sắc, mặt tươi như hoa nói : ” Về đây là tốt rồi, về đây là tốt rồi, công sức của ngươi mười năm nay ai ai cũng biết, lão nhân gia ta đúng là không uổng phí tâm huyết rồi!” Lâm Phong thân thiết nhận ra ngữ khí hàm chứa tình cảm quan tâm yêu thương của lão gia tử, tâm không tránh khỏi kích động, dù là hắn không phải Lâm Phong thật, nhưng Lâm Gia vẫn xem hắn là huyết nhục, làm sao hắn không cảm động, bình phục lại tâm trạng như trước, rồi cười hi hi vỗ mông ngựa lão gia tử:”Tất cả đều là nhờ lão nhân gia có phương pháp dạy dỗ tốt!” “Hảo tiểu tử, cái tài vỗ mông ngựa này của ngươi lão nhân gia chịu không thấu rồi !”Lão gia tử cười đùa một câu, rồi đi đến mấy lão đầu tử phía sau, hành lễ tiêu chuẩn của quý tộc cổ xưa, hướng về các lão đầu tử nói :”Đa tạ các vị đại sư tôn quý mười năm nay đã chăm sóc cho tiểu tam, ta đại biểu cho Lâm Gia biểu lộ thành ý biết ơn thành khẩn nhất!” Tạp Lạp Kì và La Đế Phong thì ông đã thấy, Pháp Lạp Đế tuy chưa từng thấy, nhưng ma pháp tố dao động không nhỏ chút nào, nhìn lão đầu tử như biển sương khói cường đại ma lực có thể phóng ra ngay, cái lão râu trắng phong độ phiên phiên này chắc chắn là không yếu hơn Tạp Lạp Kì Thánh Giai Đại Pháp Sư. Hơn nữa thân phận Luyện Kim Thuật Sĩ cũng được lão gia tử trọng thị cao độ, trong thời điểm hiện nay luyện kim thuật hiếm có như vàng, Thánh Cấp Luyện Kim Đại Sư đi đến đế đô, tính cỡ thân phận tôn quý như Hoàng Đế bệ hạ, cũng phải tự thân ra nghênh tiếp, làm sao lão gia tử có thể biểu lộ trọng thị và tôn trọng cho đủ được. Mấy lão đầu tử cũng nhanh chóng hoàn lễ, không dám thờ ơ, ở xã hội tôn sùng cường giả này, dù mấy lão đầu tử là những lão yêu sống hơn vạn năm, cũng không có cách nào khác ngoài biểu lộ lòng tôn trọng với một cường giả, vả lại lão gia tử đâu phải chỉ là một vị kiếm thánh, hơn nữa còn là Đại Sách Pháp Sư và Thánh Kị Sĩ. Lâm Phong dùng ánh mắt đầy ý nghĩa liếc một cái, mấy nữ nhân liền tiến tới hành lễ chào lão gia tử, lão gia tử lần lượt nhìn sắc đẹp của từng nàng dâu của cháu mình, không thể nào không khen hảo liên tục, trực tiếp khen ngợi Lâm Phong có khả năng hơn nhiều so với hai anh, chỉ nói đến Đái Lệ Ti là Tinh Linh Nữ Vương và Bạch Long của Cự Long gia tộc đều đến làm dâu Lâm Gia, cũng đủ để làm lão gia tử cười không ngậm miệng nổi rồi. Khải Lâm Na đoan trang đắc thể, hoa quý ung dung, thật đúng là phong phạm của một đại gia khuê tú. Toa Lị Na băng thanh ngọc khiết, ôn uyển khả ái, không hề kém hơn Công Chúa Bạch Tuyết trong mắt các vị Bạch Mã Vương Tử. Đái Lệ Ti thì tú lệ vô song, tuệ hiệt thông mẫn [thông minh sáng sủa],thân có khí chất cao quý của Tinh Linh Nữ Vương . Toa Bối Lạp kiều tiểu linh lung [thanh tú trang nhã], hoạt bát thiên chân, cũng có huyết thống cao quý của Cự Long gia tộc. Với hai người đó, tính toán lại thân phận của lão gia tử, nếu là như trước kia, lão gia tử không thể nào không biểu lộ lòng tôn trọng phải có, bây giờ không ngờ đều là cháu dâu của ông ta, lão gia tử thật là yêu quý cái thằng tiểu tôn này quá đi. Khai Lâm Na mười năm trước từng gây một trận ầm ĩ tại đại công phủ, lần này tiến thẳng lên phía trước hành lễ với lão gia tử, Toa Lị Na thì cảm thấy hơi dè dặt, cũng hành lễ nghi quý tộc tham kiến lão gia tử. Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp hai tiểu nữu này tuy cao ngạo, lần này cũng khá là khôn khéo, kéo đẩy một hồi, hành lễ nghi cổ truyền Lâm Gia mà Lâm Phong truyền cho ra mắt lão gia tử. Chỉ có Ngải Lâm Uy Na không biết phương thức kiến lễ nào, lão gia tử lại hành cổ lễ trước, nói : ”Đại lực Thần Tộc hậu duệ tôn quý, hoan nghênh đến làm khách Lâm Gia chúng ta, nguyện vĩnh viễn tắm trong ân trạch của Nữ Thần Chiến Tranh với các hạ!” (Bình : Ức quá đi mất, sao tác giả lại toàn là các nữ thần không thế, nam thần ko có sao ) Ngải Lâm Uy Na không biết hành lễ thế nào, đành phải đặt tay lên ngực trả lễ, rồi nói : ” Nguyện cùng ngài tồn tại với Nữ Thần Chiến Tranh !” Lâm Phong trong tâm nghĩ:”Thản Tang Đại Lục các chủng tộc tín ngưỡng bất đồng, quan niệm vinh nhục bất đồng, nhân loại dù sao cũng chỉ là nhân loại, muốn đứng trên thượng vị tại đại lục, sợ là khó như lên trời, xem ra Lâm Gia muốn đứng ngang hàng với Tứ Đại Hoàng Kim Gia Tộc như một đại gia tộc thì cũng còn phải đi một con đường khá dài!” Khi chúng nhân đi đến hậu viện nội đường, hai mươi Ma Pháp Sư được an bài chỗ nghỉ, Lâm Phong và ba lão đầu tử cùng năm nữ nhân đi theo lão gia tử đến đại sảnh để họp, lão gia tử kéo mấy lão đầu tử ra nói chuyện, bước đi trước tiên, sau khi được tin thì mẫu thân hắn - Tình Nguyệt Công Chúa và nhị ca Lâm Hổ cũng ngay lập tức vắt chân lên cổ chạy về. Mười năm không ngặp, Tình Nguyệt Công Chúa mới đầu gặp không nhận ra nổi tiểu tử con mình ngày xưa giờ đã lớn lên đến thế, không chỉ tuấn lãng bất phàm, khí độ trầm ổn có thể vượt qua cả hai huynh của nó, không nhịn được phải khóc vì vui mừng, mãn phúc tân toan [hạnh phúc vạnm phần và đau xót tràn ngập] đều hóa thành nước mắt, vừa nhìn thấy là ôm Lâm Phong thật chặt, biểu lộ tình cảm quan tâm sâu sắc. Mười năm không gặp, mẫu thân dung nhan dĩ nhiên đã già hơn, tuy nhiên sanh hoạt vô ưu, bảo dưỡng cũng tốt, nhưng thanh xuân cũng không thắng nổi tuế nguyệt, năm tháng vô tình trôi qua mang theo tuổi thanh xuân của mẫu thân, để lại những nếp năn trên trán, chỉ là từ ái cùng quan hoài sâu sắc, làm Lâm Phong trong tâm cũng xúc động kịch liệt. Lâm Hổ âu yếm nhìn hắn đứng đó, quét lên quét xuống định lượng tiểu tam, nghĩ là mình thế nào đi nữa cũng không sánh bằng tiểu tam, trong tâm cũng thầm nghĩ, thằng tiểu tử này đến đế đô, sợ là trong tương lai những gì mình có được sẽ rơi vào tay hắn mất, huynh đệ thì vẫn là huynh đệ, nhưng mà…… trong tâm cảm thấy quá đố kị a! Lại nhìn các tuyệt mĩ nữ với những sắc đẹp khác nhau, Lâm Hổ tâm lí cực kì đố kị a, tình cảm ghen tị tức thì dâng lên như sông lớn vỗ đê, thầm chửi Hạnh Vận Nữ Thần thật là thiên vị, không ngờ toàn bộ diễm phúc đều rơi vào đầu tiểu tam. Tố quá thân tình [ tạm dịch : giới thiệu mọi người xong], Tình Nguyệt Công Chúa lập tức nở ra nụ cười mãn nguyện, nhìn mấy đứa con dâu khen ngợi không thôi, rồi sau đó kéo bốn nữ nhân về chỗ ở của bà, bảo là nữ nhân cũng có chuyện riêng cần nói. Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp hai tiểu nữu này đối với tình cảm của nhân loại không thể hiểu hết, lúc đầu không muốn đi, nhưng nghĩ lại bà mẹ chồng này hòa ái khả thân, làm họ sinh một cảm giác thân thiết,rốt cuộc chịu không nổi cũng đi. Chỉ có Ngải Lâm Uy Na là còn đứng lại sau Lâm Phong có chết cũng không rời. Đợi mẫu thân kéo bốn nữ nhân li khai xong, Lâm Hổ giờ mắt đã đỏ lên, mạnh mẽ đấm cho Lâm Phong một quyền, mặt đầy vẻ ghen tị nói : ” Ức, thiên nột!Mười năm không gặp, tiểu tam nhà ta đã trở thành siêu cấp đại suất ca, anh tuấn tiêu sái vô kể, văn vũ song toàn làm nhị ca bị ngươi che mất rồi!” Rồi sau khi bình tĩnh lại, hạ thấp giọng như một tên tội phạm cười nói :”Ta bảo này tiểu tam, Nguyệt Tinh Linh nhất tộc và Dực Phong tộc thiên sứ là chủng tộc sản sinh ra nhiều tuyệt đại mĩ nữ, nhị ca của ngươi hiện tại thiếp không có một người, ngươi xem, nên gởi cho ta vài mĩ nữ Tinh Linh và thiên sứ tộc cho ta nạp làm thiếp đi !” Lâm Phong ngạc nhiên nhìn lại nhị ca của mình một lần, cái tên gia hòa này vốn dĩ rất lương thiện, không tưởng được mười năm không gặp, lại có thể thay đổi nhiều đến thế, không kiềm chế nổi phải cười nói :”Huynh nếu không sợ tẩu tẩu phạt quỳ gối trên sàn, thì cứ tới Khắc Khố Sâm Đạt tầm hoa, miễn là huynh có cái bổn sự có thể đeo đuổi mĩ nữ Tinh Linh và thiên sứ tộc, đệ cũng cung hỉ huynh à nha!” Hai vị đại ca vốn tám năm trước đã sớm thành hôn, chỉ là vì hắn đang trong lúc bế nhập tử quan, vô pháp quay về đế đô, Khải Lâm Na đã sai người đưa lễ vật đến chúc mừng. Đại tẩu là đương kim công chúa của Hoàng Đế bệ hạ, tuy nói là hoàng thất là tối dâm loạn chi địa thế gian, nhưng cũng không thể nào quơ đũa cả nắm, mẫu thân hắn - Tình Nguyệt Công Chúa là loại hình hiền thê lương mẫu điển hình, đại công chúa có thể bước vào cổng nhà Lâm Gia, tự nhiên cũng không phải là hạng đọa lạc, cũng có điểm tốt. Nếu không thì gia quy của Lâm Gia nghiêm khắc như thế, đại công chúa mà không lọt vào pháp nhãn của lão gia tử, thì làm sao có thể bước qua nổi cổng Lâm Gia. Nhị tẩu An Ny - là thiên kim của Sử Đế Phong thị công vụ đại thần Kiệt Khắc, ôn nhu mĩ mạo, hiền lương danh tiếng ở tại đế đô, quý tộc muốn kết hôn làm thân không biết có bao nhiêu, không ngờ lại gả cho cái tên nhị ca Lâm Hổ này được tiện nghi. Không có thằng đàn ông nào tự nhận mình là đồ sợ vợ, Lâm Hổ tự nhiên cũng không ngoại lệ, ngạo nghễ nói :” Tức cười, nhị ca của ngươi sợ nữ nhân đó hồi nào, nhị tẩu của người vẫn thường khuyến khích ta nạp thêm vài tiểu thiếp, chỉ là nhị ca ngươi văn thải phong lưu, cái lũ ở đế đô này không để vào mắt, vì thế mới bảo ngươi gởi cho vài Tinh Linh mĩ nữ!” Lâm Phong bùng nổ một tràng cười lớn rồi cố nói :”Không phải à ? Làm sao mà đệ nghe được từ mấy mối quen biết cũ đều nghi ngờ là nhị tẩu bám theo huynh suốt không bao giờ rời ra, sao qua miệng huynh lại biến đổi 180 độ thế!” Lâm Hổ nghe những lời đó lập tức mặt đỏ lên như đít khỉ, ngượng nghịu cười hắc hắc bảo :” Nói năng bậy bạ, nhị ca ngươi anh minh thần vũ, làm sao lại bị nữ nhân kềm giữ chứ, chỉ là ta sủng ái nhị tẩu ngươi, nhị tẩu ngươi không phải là loại phụ nữ tranh phong cật thố, làm sao mà có thể tranh cãi những chuyện này với ta!”