Vô Hữu Khả Cập

Chương 27 : Mẹ lương

Ăn cơm xong, mẹ Lương kéo theo Lâm Vị lên sân thượng uống trà tiêu cơm, Lâm Vị biết mẹ Lương có việc muốn nói chuyện một mình với mình, liền đi theo sau bà. Mở rộng cửa đi ra sân thượng, ngoài kia không xa là biển rộng mênh mông, chỉ là hiện tại trời đã tối đen như mực, mơ hồ mới thấy những con sóng màu lam rì rầm xô bờ. Gió biển lành lạnh mang theo hơi nóng trong nhà bay mất, cũng làm thần trí con người tỉnh táo hơn. Mẹ Lương thành thạo pha trà, vớt bọt, nhìn Lâm Vị không chuyển mắt mà đưa cho cậu một chén trà ngon: “Chậm thôi, vừa rồi ăn không ít dầu mỡ.” Lâm Vị vội vàng đưa hai tay tiếp nhận, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng, mẹ Lương nhìn cậu mặt mày hồng hào, số phận lênh đênh nhưng cũng không chút oán hận, ngoại trừ ba mẹ ở quê nhà, chắc hẳn cũng chẳng còn ai bên cạnh. Giai nhân phối với tài tử, cùng với con trai nhà mình không hơn không kém, lại còn có thể vì Lương gia kéo dài nòi giống, vậy hà tất phải để ý đến giới tính gì đó. “Tiểu Vị, con thật lòng thích Cảnh Thâm nhà dì chứ?” Mẹ Lương hiền hòa mở miệng. Lâm Vị đang thưởng thức mùi trà ngào ngạt, nho nhỏ nuốt uống ngụm, còn đang nuốt xuống, nghe mẹ Lương mở miệng vội vàng buông chén trà, ngồi ngay ngắn. Nghe bà hỏi như vậy, biết hiện tại không phải là thời gian ngượng ngùng, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, nói: “Dì, con…” Mẹ Lương thấy Lâm Vị vội vàng chỉnh dáng ngồi cho ngay ngắn, cười ra tiếng: “Đứa nhỏ này, làm gì mà câu nệ vậy, dù sao dì cũng biết con rồi. Lúc trước nghe Cảnh Thâm thích con trai, dì với ba nó cũng mất hồn mất vía, ba nó thậm chí còn vì chuyện này mà nổi nóng, đuổi nó ra ngoài. Không ngờ nó dọn đi thật, làm ba nó muốn hạ hỏa cũng không có cách.” Mẹ Lương vừa nói vừa lắc đầu, “Cảnh Thâm lớn như vậy còn không để cho ba nó phải lo lắng quá bao giờ.” Lâm Vị mặt nóng lên, không biết nói gì cho phải, cúi đầu lí nhí: “Dạ, xin lỗi, đều là lỗi của con…” “Cũng không nên trách con mà Tiểu Vị. Khi đó nó thích con, con cũng đâu có đáp ứng, là tại nó quấn lấy con không tha, còn nói nhất định chờ tới lúc con tiếp thu nó. Ha ha, con trai dì là vậy đó, tự tin hết sức, con còn không phải là vì nó cuốn lấy chịu không nổi nên mới đồng ý chứ? Hôn nhân đại sự không có đùa như vậy được nha.” Lâm Vị vừa nghe hai chữ “Hôn nhân” đầu đã muốn bốc khói, lắp bắp trả lời: “Nhưng, nhưng mà con là….” Mẹ Lương nhìn Lâm Vị đầu đã hạ xuống tới tận ngực, hiểu rõ cười nói: “Là cái gì? Em họ Cảnh Văn của nó nói với chú dì hết rồi. Nói thật chứ nếu không phải vì vậy, dì cũng không dễ dàng đồng ý vậy đâu.” Lâm Vị mãnh liệt ngẩng đầu, cậu vẫn nghĩ, trên đời này tìm được một người như Lương Cảnh Thâm bao dung cậu, hiểu cậu cũng đã là chuyện không tưởng tượng ra, không ngờ tới… 23 năm trong đời, lần đầu tiên Lâm Vị không vì loại thể chất đặc thù của mình mà chán ghét, khinh bỉ, ghê tởm bản thân, đó có lẽ cũng là lý do khiến cậu và Lương Cảnh Thâm không thể bỏ qua nhau. Viền mắt Lâm Vị đã có chút nóng, xấu hổ cúi đầu, phía sau một người thân thiết ôm lấy bờ vai của cậu, rất quen thuộc, là người mỗi đêm ngủ cạnh cậu, cũng là người mở ra cánh cửa tâm hồn, giúp cậu thấy được tình yêu của người kia dành cho cậu nhiều biết bao. “Cảm ơn, mẹ.” Phía sau, thanh âm của Lương Cảnh Thâm cũng không ổn, cảm xúc dâng trào. Mẹ Lương xem ra hai người đang tình nồng ý mật, không đành lòng quấy rối, đứng dậy nói: “Được rồi, mẹ là nể mặt Tiểu Vị nên giúp cho hai đứa, ba con bên kia để mẹ lo, đảm bảo không thành vấn đề ha ha.” Đi vài bước lại quay tở lại: “Được rồi, hai đứa hôm nay cũng đừng về, Tiểu Vị ngủ phòng con, con qua phòng khách mà ngủ cho mẹ. Ba con bảo thủ lắm, hơn nữa Tiểu Vị cũng phải được bảo vệ cho kỹ.” Mẹ Lương nhẹ nhàng rời đi, để lại mấy câu nói sau cùng cho hai người đang đỏ mặt tía tai miên man suy nghĩ.