Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
Chương 10 : Tỉnh lại, cô bé tinh linh xinh đẹp
“ Là lá la là la – là la la – lá la la- la là la” Một giọng hát vang lên trong chốn rừng sâu, một cô bé với mái tóc hoàng kim, đôi mắt lưu ly đang đứng trên nước hát vang bài ca của riêng cô.
Một giọng hát thật đẹp, giọng hát của cô cứ như xua tan đi mọi buồn phiền của thế giới này vậy.
Mang trên mình một bộ đồ xinh đẹp, tà áo màu xanh dướng phất phơi trước ngọn gió, tay phải cô đưa lên vén mái tóc ra sau, tiếp tục bài hát của mình với những vũ điệu của tinh linh, tay cô đưa ra như khiêu vũ với gió, chân cô bước theo nhịp của tiếng chim hót chốn rừng xa.
Cô bé tóc vàng kim này bay nhảy trên mặt hồ, thật kỳ lạ, cô không hề chìm xuống, cô đứng trên mặt hồ cứ như là một điều hiển nhiên, mái tóc cô đung đưa theo chiều gió, bổng chợt một cơn gió thổi mạnh lên, mang theo vài cộng lá bay ngang kéo theo mái tóc cô phất phới, một đôi tai thon dài xinh đẹp, đặc trưng của tinh linh được hiện ra trên khuôn mặt cô bé.
Bé gái mỉm cười, khẽ khép đôi mắt lại cô đi theo nhịp của bài hát, dùng đôi tai để lắng nghe âm thanh của gió, âm thanh của cây cỏ, âm thanh của bầu trời.
Bổng chốc cô dừng lại nụ cười của mình, cô nghe thấy tiếng tim đập, cô nghe thấy tiếng hít thở, cô nghe thấy tiếng của một loại sinh vật không nên xuất hiện ở nơi này. Bước nhanh theo chiều của cơn gió, cô nhảy lên, sau lưng cô hiện lên một đôi cánh bướm màu xanh lá nhạt, vút bay theo tiếng thở mà cô nghe được.
Bay tới nơi mà cô lắng nghe thấy nhịp thở, bé gái tinh linh chợt nhìn thấy một cái xác của nhân loại, à không một cơ thể của nhân loại, tên nhân loại này còn sống, nhưng trong đứa bé nhân loại lại thật tội nghiệp.
Đứa bé cô tìm ra không ai khác chính là Hình Na, thân hình nhỏ bé của một cô bé 7 tuổi, cơ thể máu chảy be bét, nhất là bờ vai trái của cô có một đường chém kéo dài, hai chân, hai tay không chỗ nào lành lạnh, kinh khủng nhất là đôi bàn tay nhỏ bé của Hình Na đã nát bấy, có thể nhìn rõ những đốt xương trắng tinh sảo.
Đáng lý ra, nếu như có kẻ ngoài xâm nhập vào trong lãnh địa của mình, bé gái tinh linh lẽ ra nên lập tức giết chết đối phương, nhưng khi nhìn thấy một bé gái như bản thân mình, lại còn bị thương toàn thân, dường như không sống nỗi nữa, cô bé tinh linh đã không đành lòng buông tay.
Cũng không phải là cô bé tinh linh vì thấy đối phương là một bé gái, lại bị thương sắp chết mà rủ lòng từ bi, mà là vì từ trên thân thể của Hình Na, cô bé tinh linh thấy được một khác vọng mạnh mẽ, khát vọng được sống được trào ra mãnh liêt từ trên người Hình Na.
Vì xét thấy đối phương có một linh hồn trong sạch, lại thêm khát vọng sống mãnh liệt từ Hình Na, đối với cô bé tinh linh, chỉ có những kẻ còn dục vọng muốn sống mới nên sống, vậy nên cô đã không giết chết Hình Na, trái lại còn vì cô trị thương.
Cô bé tinh linh nhảy ra giữa hồ, đứng bên trên và triệu hồ ra một cây đàn tranh, xung quang cô xuất hiện 8 cái hồn hoàn sáng rực, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đỏ, đỏ. 8 cái hồn hoàn siêu mạnh được phát ra từ cô bé tinh linh nhìn trông như chỉ có 7 tuổi bằng Hình Na.
Cô bé tinh linh phát động hồn kỹ của hồn hoàn thứ 6 và thứ 7, hồn hoàn màu đen và hồn hoàn màu đỏ sáng lên, cô bé lập tức đưa tay ra đánh đàn, vừa đánh vừa hát.
“Là la la, lá la la, là là la la la lá, la lá la la la là la”
“ Là la la lá, là la lá, la là la, là la la, là la lá, la la là”
Từng đợt âm thanh phát lên thì từng đợt sóng phát ra từ cây đàn cũng chạy dọc theo mép hồ, bao quanh cơ thể Hình Na.
Cơ thể Hình Na được nâng bổng lên, toàn thân cô được bao bọc bởi hồn lực của cô bé tinh linh, các vết thương của cô như nhận được đại bổ, từng vị trí như vai, cẳng tay phải, chân trái,…. Đặc biết là đôi bàn tay của cô, mọi thứ đang lành lại.
Bài ca của tinh linh hát ra không những có thể chữa trị cho Hình Na, nó còn vô cùng xinh đẹp, bài hát hay đến nỗi những thực vật xung quanh khu rừng nay cũng nhún nhảy theo nhịp điệu bài hát.
Từng chú chim và bướm bay lượn khắp nơi, cảnh tượng Hình Na được chữa trị đẹp như trong mơ vậy.
Giọng ca tuyệt vời đó vang mãi, vang mãi, mọi vật xung quanh cứ như dừng lại, chúng dường như muốn giọng ca đó cứ thế hát, cứ thế xinh đẹp, đừng kết thúc.
Nhưng mọi chuyện tất nhiên phải có một hồi kết, khi vết thương của Hình Na được chữa trị hoàn toàn, cô bé tinh linh cũng dừng lại bài hát của mình, cô thu hồi võ hồn và dang đôi cánh của mình bay lại gần Hình Na.
Đã lâu lắm rồi cô mới được tiếp xúc với một cô bé nhân loại có vóc dáng giống mình, “ước chừng 6-7 tuổi đi, ắt hẳn là đã thức tỉnh vũ hồn của bản thân rồi. hừm, một tinh linh sống gần 100 tuổi như mình cũng có ngày đi cứu một con nhóc nhân loại đấy” cô bé tinh linh ai thán mà chọc vào má Hình Na.
Dường như cảm giác đến có ai chạm vào bản thân, Hình Na khẽ mở mắt ra, xung quanh cô là một khu rừng vô cùng xinh đẹp, chinh giữa là một con hồ, còn bên cạnh cô là một cô bé vô cùng xinh đẹp.
Hình Na trợn trừng mắt ra nhìn về phía cô bé, phải nói là “vô cùng xinh đẹp” hoàn toàn không thể mô tả được vẽ đẹp trước mắt của cô bé này, đây tựa như là một kiệt tác của ông trời, cô bé đẹp như một thiên sứ, mái tóc dài vàng kim, đôi mắt lưu ly, sau lưng lại có một đôi cánh màu xanh lá nhạt.
“Đây là đâu, ta còn sống ư, còn cô là ai” Cố nén trong lòng kinh ngạc, mang theo một chút đề phòng Hình Na gắng gượng hỏi
“Đây là địa bàn của ta, tinh linh rừng rậm, còn cô, đường nhiên là cô còn sống, mắc công ta tốn bao công sức để cứu cô nếu như còn để cô chết thì ta nhục tìm khối đậu hủ đập mặt chết đi cho vừa” tiểu tinh linh ngạo kiều lên mặt đáp trả.
“Cứu ta, cô ư, A, vết thương trên cơ thể biến mất hết rồi” Hình Na ngạc nhiên khi nhìn thấy cơ thể mình hoàn toàn khỏe mạnh không hề có bất cứ vết thương nào.
“Tất nhiên rồi, đã nói là ta cứu cô, tất nhiên là cô phải còn sống toàn vẹn rồi, bỏ đi cái sự đề phòng của cô ngay đi, nếu không ta đổi ý đem cô giết chết bây giờ” tiểu tinh linh tiếp tục ngạo kiều, cô dường như khó chịu với sự đề phòng của Hình Na, tỏa ra một chút uy áp, tức giận mà nói.
“A, xin lỗi, cảm ơn bạn, bạn là ai? “ Hình Na bối rối khi nghe thấy tinh linh nói vậy, cảm nhận được uy áp từ người tinh linh, cô tin chắc rằng nếu như cô bé đó muốn giết cô thì đó là một điều vô cùng dễ dàng, cô bỏ đi sự đề phòng của mình mà chân thành hỏi.
“Tên của ta, ngươi muốn biết ư, được thôi, Alvis, tên ta là Alvis” Tiểu tinh linh chập chừng một lúc rồi nói ra một cái tên cho mình.
“Cảm ơn ngươi, Alvis, thật sự cảm ơn ngươi” Mặc dù biết chắc đây không phải tên thật của tiểu tinh linh, nhưng một cái tên thôi, chỉ dùng để xưng hô, tên gì không quan trọng, quan trọng là cô gái này đã cứu chính mình
Truyện khác cùng thể loại
760 chương
74 chương
1694 chương
40 chương