– Đồng công công, ra tay tốt lắm – Hoàng thượng phát hiện ra Đồng công công vừa đánh thuốc mê Vô Tình.
– Hoàng thượng, Vô Tình đã hôn mê, xin để thần dẫn y đi tắm rửa thay y phục chờ hoàng thượng hưởng thụ.
– Ý kiến hay – Hoàng thượng nghĩ đến Vô Tình tắm rửa sạch sẽ, da trắng thơm tho, nằm ngủ ngoan ngoãn thì máu mũi dâng đến sắp trào ra.
Sau một lát, mấy gã tiểu thái giám đã bưng Vô Tình bị bọc trong tấm vải trắng vào, nhẹ nhàng thảy lên giường.
– Vô Tình – Triệu Vương nằm bên cạnh sẵn sàng, thấy Vô Tình đang giãy nhẹ.
– Vô Tình, ngươi tỉnh rồi à? – Triệu vương có chút sợ Vô Tình một cước đạp bay mình xuống giường, có chút run run.
– Dạ… – Vô Tình đáp nhỏ
– Ngươi có bằng lòng cùng trẫm ấy ấy ấy không? – Triệu Vương hỏi thử?
– Dạ… – Vô Tình hình như xấu hổ vô cùng.
– Vậy là đồng ý nha – Triệu vương mừng húm, hóa ra Vô Tình cũng có ý này.
Chưa xong câu đã thấy Vô Tình quay người thổi tắt đèn cái bụp. Trong phòng tối đen như mực và chuyện phải xảy đến đã xảy đến.
Sáng hôm sau, Triệu vương tâm tình tốt tỉnh dậy, quay sang rồi sau đó nhảy dựng lên:
– Đồng công công, sao lại là ngươi?
Tất nhiên là có kẻ chơi trò trộm long tráo phụng.
Một màn cãi cọ, cuối cùng Đồng công công nói:
– Hoàng thượng, người chiếm được Vô Tình thì sao? Thủy chung người chiếm không được trái tim của y, hơn nữa đã đem tội danh áp lên đầu Vô Tình rồi, sợ rằng sau này nếu người kiên quyết giữ Vô Tình ở bên sẽ khiến hậu thế chê cười.
Triệu vương suy tính thiệt hơn. Thực ra mấy ngày qua Vô Tình cứ liên tục trốn tránh, trong lòng Triệu vương bắt đầu cũng mất dần nhiệt huyết. Lời Đồng công công nói cũng chẳng sai. Thôi thì chuyện đã xảy ra…
– Được rồi, ngươi đứng lên đi.
Đồng công công vâng mệnh, cố giấu nụ cười mãn nguyện.
Còn về phần Lâm Phong, y tỉnh dậy sờ quần áo, còn nguyên, không có gì xảy ra.
– Đồng công công?
– Vô Tình công tử, ngươi có thể đi được rồi. – Đồng công công nói, giọng không giấu được lọ giấm chua. Không phục không được, gã Vô Tình công tử này thực sự đẹp như tranh vẽ.
– Thế hả? – Hoàng thượng không làm khó y nữa, y cũng thấy nhẹ nhõm.
– Hoàng thượng cũng đồng ý đem ngươi gả cho Lãnh Huyết, ngươi chuẩn bị đi.
Đồng công công phải tóm lấy cơ hội, không cho hoàng thượng đổi ý nữa.
Lâm Phong hóa đá. Hoàng thượng tứ hôn rồi, thế là xong đời rồi.
– Thần bộ ti tiếp chỉ, hoàng thượng có lệnh: Sau khi qua điều tra phát hiện Vô Tình dĩ sắc hoặc chúng chỉ là chuyện bịa đặt, hiện nay hoàng thượng ban thưởng Vô Tình cho Lãnh Huyết, sớm chọn ngày lành tháng tốt để thành thân. Khâm thử.
– Đa tạ Đồng công công – Gia Cát Chính Ngã tiếp chỉ, lòng băn khoăn. Hoàng thượng chẳng phải thèm nhỏ rãi sắc đẹp của Vô Tình, sao lại buông tay dễ thế? Hay có âm mưu gì?
Lãnh Huyết ngây dại. Vô Tình quả nhiên trời sinh thông minh xuất chúng, vậy mà cũng thoát khỏi ma chưởng của Hoàng thượng cho nổi. Đã mấy ngày nay Lãnh Huyết lo lắng không ngừng cho Vô Tình, ăn không ngon, ngủ không yên. Nếu không phải thế thúc khuyên can rằng phải tìm hiểu hoàng cảnh của Vô Tình trong hoàng cung đã thì hắn đã sớm vào cung giết hoàng thượng háo sắc kia rồi. May mà không kích động đấy, dù thế nào trong lòng hắn cũng cảm ơn thế thúc.
– Chuyện này chờ Vô Tình về rồi tính toán tiếp.
– Ý của thế thúc là…?
Vô Tình bước chậm rì rì trên đường. Y biết y không nên mò về thần bổ ti. Về đó là phải cùng Lãnh Huyết thành thân. Thế nhưng không về đó y biết về đâu?
Đúng lúc đó y thấy Lam Nhược Phi.
– Vô Tình, cứu ta với!
Lam Nhược Phi nhào đến Vô Tình. Tuy biết y không có võ công nhưng với chỉ số thông minh sẽ cứu được nàng.
– Sao thế? – Vô Tình quan tâm nhìn, y nghĩ mình phải xin lỗi Lam Nhược Phi. Tuy đã biết dựa theo nội dung phim thì Lam Phá Thiên nhất định sẽ chết, mà y không ngờ lão cũng chết thật.
– Lam Nhược Phi, ta xem ngươi chạy đi đâu.
– Đại Dũng?
– Là Vô Tình công tử sao? – Đại Dũng thổi vang còi báo hiệu. Người này chính là nguyên nhân Lam Thiên Bang diệt vong, họ phải gia nhập Đại liên minh.
– Chuyện gì xảy ra vậy – Lâm Phong sờ sờ đầu
– Cha ta bị người ta hại chết, đám người trong bang đầu hàng Đại liên minh, còn muốn bắt ta đến chỗ Lăng Lạc Thạch tranh công – Lam Nhược Phi mắt nhòa lệ.
– Lam Nhược Phi, ta đã thả cho cô một con đường sống. Là cô không biết tự lượng sức muốn giết Lăng minh chủ, tự ngươi tìm đường chết.
– Hiện tại võ lâm minh chủ là Lãnh Huyết, các ngươi làm vậy đã hỏi Lãnh Huyết chưa? – Vô Tình nghiêm túc nói
– Chà, bọn ta quên mất ngươi là Minh chủ phu nhân, haha! – Đại Dũng cười giọng rất láo toét – Thế hôm nay bọn ta phải bắt cả Lam Nhược Phi, Vô Tình cũng vác theo!
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
55 chương
127 chương
12 chương