Vô Hạn Tương Lai

Chương 177 : Ta lừa ngươi (nhị)

Trương Hằng chỉ là một người bình thường, nhưng mà tốt xấu gì hắn cũng có thể được coi như là có chút thông minh, do vậy hắn đã cẩn thận dự trù rất nhiều tình huống, có điều dù sao hắn cũng không phải là quái vật như Sở Hiên cho nên khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, mà trận chiến với tiểu đội chăn nuôi chính là sơ hở lớn nhất của hắn, dẫn đến cái chết của Anna, đồng thời cũng khiến cho tâm linh của hắn gần như tan vỡ. Ngoài sơ hở này ra, những an bài khác cơ bản đều đã thực hiện, ví dụ như nước giếng ánh trăng, trước khi tiến vào hắn đã sắp xếp để cho Otto Rik hoán đổi vật phẩm này, ngoài ra còn có thắt lưng công nghệ cao của Otto Rik cũng là như vậy, có thể che chắn công năng giám thị của vệ tinh. Trước khi tiến vào Vô hạn thế giới, hắn có dự cảm chính phủ Canada nhất định sẽ phái quân đội trông coi Chủ thần, cho nên để giải quyết vấn đề khó khăn này hắn đã chôn giấu một phục bút trên Sao Hỏa. Lúc trước Trịnh Xá dẫn theo các thành viên tiểu đội luân hồi đi đến Sao Hỏa, sau đó đại chiến một trận đánh bại thủ lĩnh của người Sao Hoả, có điều kỳ thực lúc đó tiểu đội luân hồi mới chỉ tiêu diệt được một phân thân bằng điện năng của hắn mà thôi, chân thân vẫn chưa bị phá hủy. Sau đó Lăng Tân sử dụng bom siêu trọng lực hủy diệt Sao Hỏa, nhưng trước khi bom siêu trọng lực phát nổ đã có một số đĩa bay thoát khỏi phạm vi của vụ nổ, trong số những đĩa bay rải rác này có một chiếc là đĩa bay của thủ lĩnh Sao Hỏa. Vốn trong cốt truyện cho dù có một số đĩa bay thoát khỏi vụ nổ của bom siêu trọng lực, cuối cùng cũng sẽ vì cạn kiệt năng lượng mà biến thành sắt vụn trôi nổi trong vũ trụ, nhưng mà Trương Hằng đã tiến hành thay đổi một chút đối với cốt truyện ngay tại điểm này, sắp xếp cho đĩa bay của thủ lĩnh Sao Hoả có đủ năng lượng để bay về đến Trái Đất, về phần thời gian thì khoảng từ ba đến năm ngày sau khi hắn giải quyết hết đội ngũ chăn nuôi, lúc đó đoán chừng hắn cũng đã đến gần phạm vi của Chủ thần Bắc Dương châu đội. - Đây là cơ hội duy nhất, nếu như để vuột mất, vậy nhất định phải đợi đến sau khi ta đã tiến vào di tích của Thánh nhân phân hệ da đen, đến lúc đó mới có thể dựa vào thực lực cứng rắn đột nhập đến phạm vi của Chủ thần, do đó bất kể như thế nào cũng phải nắm bắt được cơ hội lần này. Trương Hằng yên lặng nói với chính mình, sau đó hắn lại nhìn một chút về phía Nataya cùng Otto Rik ở cách đó không xa, Nataya đang nấp dưới một thân cây dùng hết sức thu mình lại giống như cảm thấy rất không an toàn, mà Otto Rik thì do hai tay hai chân đều đã bị phế bỏ cho nên chỉ có thể đĩnh đạc nằm trên mặt đất. Tuy rằng hiện tại đã là đêm khuya, nhưng mà cho dù làm thế nào Trương Hằng cũng không thể ngủ được, thời điểm hắn lấy được tư cách thành viên tiểu đội luân hồi đã đến rất gần, cho dù mục tiêu thực sự còn xa nhưng cảm giác hưng phấn trong lòng hắn vẫn khó có thể kiềm chế. Tưởng tượng một chút là có thể thấy, một người bình thường trong thế giới thực tế, từ bé đến lớn lọt vào tầm mắt chỉ có xã hội nghiêm cẩn cùng khoa học kỹ thuật lạnh như băng, không có lực lượng siêu nhiên, không có thần, không có phật, không hề có kỳ tích... Khi một người thuộc thế giới như vậy đạt được lực lượng vượt qua tưởng tượng của thế tục sẽ cảm thấy hưng phấn đến mức độ nào? Hiển nhiên là hưng phấn đến mức không cách nào hình dung được, chỉ là sự hưng phấn này lại mang theo chua xót cùng đau lòng... Bị bao phủ trong trạng thái cảm xúc phức tạp như vậy, Trương Hằng liên tục lăn qua lộn lại liên tục nhưng vẫn không thể ngủ được, mãi đến khi rạng sáng hắn mới miễn cưỡng chợp mắt được một lát, có điều giấc ngủ này vẫn y nguyên mơ mơ màng màng không hề yên ổn. Đến khi trời gần sáng bỗng nhiên một tiếng hắt xì đánh thức Trương Hằng dậy từ trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, lúc này hắn mới nhìn thấy Nataya đang ngồi run rẩy, nữ nhân này hẳn là đang ngủ thì thức giấc vì lạnh, tuy vậy cách đó không xa Otto Rik vẫn đang ngủ say không hề có chút động tĩnh nào, dù sao thì tố chất thân thể giữa hai người cũng quá khác biệt, so với Otto Rik, thậm chí là so với Trương Hằng, Nataya quả thực chỉ là một người bình thường mà thôi. - Chỉ phải ngủ ngoài trời đêm nay thôi, tối mai chúng ta sẽ tìm một thị trấn nào đó nghỉ ngơi thật cho tốt. Trương Hằng nhíu nhíu mày, hắn nhẹ giọng nói với Nataya một câu, sau đó lại tiếp tục cảm thán: - Cũng may nơi này là Canada, diện tích rộng lớn, dân cư thưa thớt, vẫn còn rất nhiều rừng rậm tồn tại, thật đúng là ưu thế tự nhiên... Đây chính là điểm khác biệt nhất giữa xã hội của người Sao Hoả so với xã hội loài người, bởi vì trên Sao Hỏa không hề có sự tồn tại của cái gọi là thực vật, từ lúc nền văn minh của Sao Hoả đại thành, bọn họ đã trực tiếp hấp thu năng lượng mặt trời trên quy mô lớn, tiếp đó dùng năng lượng mặt trời để tạo ra các hợp chất hóa học, hoàn cảnh môi trường của Sao Hỏa đã sớm bị hủy hoại đến mức vô pháp chữa trị, do đó càng ngày người Sao Hoả càng chỉ có thể rút xuống lòng đất, dùng công nghệ cao để duy trì xã hội. Mà trong quan niệm của người Sao Hoả, chỉ có hai loại khu vực là thành phố và hoang dã, khu vực hoang dã thì không thể nào có sinh mạng tồn tại, do vậy đĩa bay của người Sao Hoả trên cơ bản đều là tập kích vào các thành phố đông đúc cùng những căn cứ lớn, chính vì lẽ đó nên một số khu vực hoang vắng mới có thể tránh thoát khỏi kiếp nạn, hầu hết những công trình kiến trúc tại những khu vực này vẫn được bảo tồn hoàn hảo. Nghe Trương Hằng nói Nataya cũng không đáp lời, chỉ yên lặng nhẹ gật đầu, bộ dạng toàn thân run rẩy của nàng thật sự vô cùng đáng thương, Trương Hằng trầm mặc suy nghĩ một lúc, sau đó mới cởi áo ra rồi đi về hướng Nataya. Khi thấy Trương Hằng cởi áo, mặt mũi Nataya lập tức tràn đầy kinh hoàng cùng sợ hãi, nhưng nàng vẫn không dám nhúc nhích chỉ ngồi im tại chỗ, mà Trương Hằng thì khẽ thở dài, hắn choàng áo ngoài của mình lên người nàng rồi vừa quay người bước đi vừa nói: - Đợi thêm một lúc nữa, khi nào trời sáng sẽ bắt đầu xuất phát, từ nơi này đi về hướng đông, ra khỏi rừng rậm sẽ gặp một thị trấn nhỏ, chúng ta có thể đến đó nghỉ ngơi cùng tiếp tế. Sau đó cả hai người lại ngồi yên lặng tại chỗ, mà sau khi trải qua lần hoảng hốt vừa rồi, thần sắc Nataya vẫn một mực ngây ngốc, phảng phất như có chút không dám tin tưởng tình cảnh trước mắt, có điều áo ngoài của Trương Hằng vẫn đang nằm trên vai cho nên nàng không thể không tin, vì thế nữ nhân đáng thương này mới một mức ngây ngây ngốc như vậy, ngơ ngác ngồi im tại chỗ, không biết nên nói gì. Trương Hằng lại không suy nghĩ nhiều như vậy, đợi đến khi sắc trời trở nên sáng sủa hơn, hắn liền trực tiếp nhấc Otto Rik còn đang ngủ say lên sau đó nói với Nataya một tiếng rồi trực tiếp đi về hướng đông, mà Nataya vẫn như lúc đầu nhắm mắt đi theo phía sau, chỉ là khoảng cách giữa nàng và Trương Hằng đã gần hơn lúc trước một chút...