Vô Hạn Tương Lai

Chương 143 : Trùng kiến (nhất)

Sau khi hủy diệt hoàn toàn văn minh trên Sao Hỏa, sau vài ngày mấy người Trịnh Xá rốt cuộc cũng về đến Trái đất, vô số đĩa bay của người Sao Hoả đã sớm cạn kiệt năng lượng, ước chừng một ngày trước đã rơi vào tình trạng trôi dạt ngoài không gian, hoặc là rơi xuống Trái đất, đến giờ phút này Mars Attacks có thể xem như đã hoàn toàn kết thúc… Đương nhiên, Trái đất cũng bị cày nát gần như toàn bộ, khắp nơi đều là phế tích chồng chất. Tưởng tượng một chút có thể thấy, mấy trăm chiếc máy bay không ngừng thay nhau ném bom, chỉ cần vài ngày là có thể hoàn toàn san bằng một thành phố lớn, như vậy mấy chục cả trăm nghìn đĩa bay của người ngoài hành tinh, cho dù dưới tình huống không đủ năng lượng, thay nhau oanh tạc mấy ngày, bất luận là uy lực hay số lượng, đều đủ đạt đến mức độ siêu việt tưởng tượng của nhân loại, cho dù không có loại hình vũ khí hủy diệt như bom nguyên tử hay bom khinh khí, chỉ dùng ưu thế số lượng, toàn bộ Trái đất cũng đã không còn thành phố lớn nào tồn tại nữa rồi. Có điều cũng may, trước khi người sao hoả bắt đầu tập kích, chính phủ các nước đã trước một bước sơ tán dân chúng, thành phố chỉ là chuyện nhỏ, con người mới là chuyện lớn, chỉ cần nhân loại còn tồn tại, có thành phố nào không thể xây dựng lại. Chỉ là cho dù như vậy, dưới sự công kích không ngừng bất kể ngày đêm của mấy trăm nghìn đĩa bay, vẫn có trên trăm địa điểm ẩn nấp của dân chúng bị phá hủy, hơn nữa một số quốc gia còn đang nội chiến, một vài quốc gia lạc hậu, hoặc là một bộ phận rất nhỏ các nước không hưởng ứng kế hoạch di tản khiến cho vẫn có bảy tám trăm triệu người chết trong mấy ngày này,̣ nhân số tử vong khủng bố như vậy đã vượt xa bất kỳ cuộc chiến tranh nào trong lịch sử nhân loại. - Khá tốt... Những thành viên tiểu đội luân hồi ngồi trong đĩa bay, giờ phút này mọi người đang đáp xuống Trái đất, bên ngoài tầng khí quyển có ít nhất mấy chục nghìn chiếc đĩa bay đang trôi nổi, có thể thấy bên ngoài tầng khí quyển Trái đất khẳng định phát sinh chiến đấu rất kịch liệt, có trời mới biết La Cam Đạo cùng EVA-01 đã phải xuất chiến bao nhiêu lần, may mà hiện tại hắn có ánh sáng tâm linh vô hạn, chỉ cần thể lực cùng tinh thần lực có thể chịu đựng, một mình hắn tiêu diệt toàn bộ hạm đội của người Sao Hoả cũng không phải việc quá khó khăn. Lúc đĩa bay đáp xuống Trái đất, thành viên tiểu đội luân hồi, quân nhân cùng các khoa học gia đều trầm mặc nhìn lên màn ảnh, trên màn hình đang hiện ra những khu vực phế tích... trên toàn bộ Trái đất đã không còn bất kỳ một thành phố lớn nào, đương nhiên, phần lớn những công trình phòng ngự dưới mặt đất vẫn không sao. Dù sao người Sao Hoả không có tấn công xuống dưới lòng đất, hơn nữa thời gian công kích cũng ngắn, cho nên từ chỉnh thể mà nói, văn minh nhân loại vẫn chưa rơi vào sự đả kích mang tính hủy diệt. - Cho nên có thể nói là khá tốt, gần một tỷ người chết, đại bộ phận đều là dân chúng các khu vực lạc hậu, dân chúng các khu vực chiến loạn, hoặc là người già các loại... Lăng Tân mặt không biểu tình nhìn màn ảnh, cầm một quả táo vừa ăn vừa nói. Lời vừa ra khỏi miệng, Trịnh Xá còn chưa nói gì, David đã trước một bước phản ứng: - Cái gì gọi là khá tốt? Đây cũng không phải là số liệu, một tỷ người! Đây chính là người sống sờ sờ a! Trai gái nam nữ già trẻ lớn bé, đều là người sống thực sự! Thoáng cái đã chết cả tỷ người! Đây quả thực là hạo kiếp kinh khủng nhất trong lịch sử nhân loại rồi! Lăng Tân cũng không để ý tới hắn, chỉ tiếp tục nói: - Đúng vậy, đối với nhân loại mà nói đây chính là hạo kiếp kinh khủng nhất từ trước tới nay, nhưng cần chú ý một điều đó là chỉ kinh khủng nhất từ trước tới nay mà thôi, tương lai còn có thể có hạo kiếp kinh khủng hơn tồn tại, ngươi là người Mỹ, nên biết nước Mỹ các ngươi có bao nhiêu bộ phim bên trong nhân loại đã đứng bên bờ diệt vong? Tự ngươi suy ngẫm lại mà xem, tình huống hiện tại có tính là khá tốt hay không? - Huống hồ so với những quốc gia không có năng lực tổ chức, hoặc là đang trong nội chiến, hiện tại những quốc gia có đủ năng lực tổ chức, đủ năng lực quân sự vẫn nguyên vẹn, đa số dân chúng cùng các loại nhân tài vẫn được bảo tồn, hi vọng của nhân loại vẫn còn. Kỳ thực mọi người đều biết những lời Lăng Tân nói là sự thật, theo tình huống trước mắt của nhân loại, muốn chống cự thế giới phim kinh dị kế tiếp, chỉ dựa vào lực lượng của tiểu đội luân hồi thật sự là có chút không đủ, vẫn cần lực lượng của toàn thế giới cùng nhau chiến đấu mới được, ví dụ như Mars Attacks lần này, nếu như có trăm chiếc SCV-70 Pegasus-Class, như vậy nhân loại có thể đánh bại hạm đội đĩa bay của người Sao Hoả một cách rất nhẹ nhàng. Trên thực tế, đối với nhân loại chiến tranh cũng không phải thứ gì xa lạ, nói theo một góc độ khác, một bộ phận rất lớn của văn minh nhân loại là do chiến tranh thôi thúc mà có, có lẽ trước đây, nhân loại còn có thể chia làm các loại văn minh, quốc gia, chủng tộc, nhưng từ sau lần trọng điệp với thế giới Mars Attacks này, nhân loại sẽ phải liên hợp tất cả các nền văn minh thành một thể, hình thành một chủng tộc trên phạm vi lớn... Không còn người da vàng, người da trắng, người da đen nào nữa, tất cả đều chỉ còn là nhân loại mà thôi! - Cho nên, thế giới Mars Attacks lần này đơn giản như vậy, đối với thế giới loài người là một chuyện rất may mắn, có lẽ là Chủ thần dựa theo nguyên tắc cân bằng, dù sao đây cũng là thế giới phim kinh dị đầu tiên, độ khó vẫn chưa quá lớn, mục đích chính là để thế giới loài người nhận thức được sự tồn tại cùng khủng bố của thế giới phim kinh dị, sau đó đoàn kết tất cả nhân loại, bắt đầu tiến hóa, đoán chừng đây mới là tình huống Chủ thần hi vọng. Lăng Tân tiếp tục chậm rãi nói. - Đơn giản? Vậy cũng là đơn giản? David cười khổ, hắn chỉ vào vô số xác đĩa bay đang lơ lửng bên ngoài Trái đất, so với xã hội loài người, người Sao Hoả xác thực là cường đại hơn rất nhiều, nếu như không có tiểu đội luân hồi, xã hội loài người bị hủy diệt một trăm lần cũng không oan uổng. Lúc này đĩa bay đã xuyên qua tầng khí quyển của Trái đất, bay về hướng Bắc Kinh, tuy thành phố Bắc Kinh đã sớm biến thành phế tích, nhưng quang cầu của Chủ thần vẫn nguyên vẹn lơ lửng giữa quảng trường, toàn bộ thành phố đều đã hóa thành biển lửa, duy chỉ có quang cầu của Chủ thần là không hề tổn hao gì, vẫn không ngừng phát sáng, tuy trước kia đã nhận định Chủ thần sẽ không bị người Sao Hoả ảnh hưởng, nhưng trong lòng mọi người vẫn có chút lo lắng, sau khi xuống khỏi đĩa bay, nhìn thấy Chủ thần bình yên vô sự, tất cả mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Bốn phía xung quanh Chủ thần đều là phế tích, còn có rất nhiều vị trí vẫn đang không ngừng bốc cháy, người ngoại quốc thì thôi, chứng kiến tình hình trước mắt, đều chỉ thở dài lắc đầu, chỉ có các nhà khoa học quốc tịch Trung Quốc, sau khi xuống khỏi đĩa bay sau đều là khóc rống không ngớt, ngay cả những quân nhân quốc tịch Trung Quốc cũng đều là hai mắt đỏ ngầu, có điều dù sao cũng vẫn ngăn được nước mắt. Người ngoại quốc căn bản khó có thể tưởng tượng được tình cảm của người châu Á đối với quốc gia của mình, đó là một loại tình cảm đã xâm nhập đến tận xương tủy, đương nhiên, rừng lớn loại động vật nào cũng có, khó tránh khỏi có những kẻ bán nước phản quốc, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một con số rất nhỏ. Nước mắt rơi, nhưng những nhà khoa học ở đây cũng vẫn bình tĩnh lại rất nhanh, dù sao có thể đặt chân lên SCV-70 Pegasus-Class đều là những người có quân hàm, có thể nói gần như đều là quân nhân, sau khi khôi phục tinh thần, mọi người cũng đều bắt đầu bận rộn, sửa sang lại laptop mang theo lúc trước, trong những chiếc laptop này có ghi chép kỹ càng các loại số liệu của SCV-70 Pegasus-Class, thậm chí còn có phần mềm siêu công nghệ cao từ máy tính trung tâm của SCV-70 Pegasus-Class, những thứ này đều là bảo bối của bọn họ, tuyệt không được phép hư hao. Những quân nhân thì lấy ra hệ thống liên lạc, vội vàng liên lạc với cơ quan chính phủ của từng người, trong lúc nhất thời toàn bộ tràng diện đều bắt đầu trở nên ầm ĩ, những thành viên tiểu đội luân hồi đứng bên cạnh không có nhiệm vụ gì cấp bách, sau khi nhàn rỗi như vậy một lúc, tất cả mọi người đều cảm thấy nhàm chán, Trịnh Xá nói với Lâm Tuấn Thiên cùng Lưu Úc: - Được rồi, trong lúc chờ đợi, chúng ta dứt khoát đến chỗ Chủ thần xem một chút đi, xem xem lần này lấy được bao nhiêu điểm thưởng cùng chi tiết kịch tính? Sau khi nói với những người xung quanh một tiếng, ba người liền đi về hướng Chủ thần của Trung châu đội, vừa đi vừa bàn luận về quá trình chiến đấu tại Sao Hỏa, tuy trong trận chiến này Lưu Úc không phải nhân tố chủ lực, nhưng dù sao cũng là một trong những người tham dự vào hiện trường chiến đấu kịch liệt nhất, cho nên khi nói về kinh nghiệm rút ra từ quá trình chiến đấu, hắn cũng có thể tự hào cảm thán, giống như bản thân cũng là một thành viên lão luyện, dày dặn kinh nghiệm chiến trận. Trên thực tế, với tư cách hai thành viên duy nhất còn lại sau trận chiến cuối cùng, chiếu cố của Trịnh Xá đối với bọn họ thật sự là vượt trên tất cả, cho dù phải vứt bỏ những tân nhân khác, Trịnh Xá cũng nhất định phải giữ cho hai người Lâm Tuấn Thiên cùng Lưu Úc sống sót, nếu không quá nguy hiểm đến tính mạng thì tạo cơ hội cho hai người chiến đấu để rèn luyện, tất yếu phải làm cho hai người từng bước một lớn lên, trở thành cường giả phù hợp với địa vị của Trung Châu đội, giống như những đồng đội trước kia, tín nhiệm, mạnh mẽ, trí tuệ, còn có một điểm trọng yếu nhất... Có thể sóng vai đến chết!