Vô hạn triền miên

Chương 5 : Cô gái bảy năm trước

Khi Diệp Thanh và Thẩm Trường Hỏa chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Trường Thủy đúng lúc trở về, Diệp Thanh và Thẩm Trường Hỏa đồng thời nháy mắt với nhau, mấy người họ tuy rằng đều tự có công việc cần xử lý, nhưng lại thường đi theo bên cạnh Thẩm Định Trạch, chỉ có Thẩm Trường Thủy rồng thấy đầu không thấy đuôi, hiếm khi gặp anh vài lần. Trong lòng họ đều rõ, Thẩm Trường Thủy nhất định được an ban xử lý chuyện khác, hiện giờ có thể gặp được anh, cũng có hơi bất ngờ. Thẩm Trường Thủy bước chân vội càng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy Diệp Thanh và Thẩm Trường Hỏa cũng không dừng bước: – A Trạch ở đâu rồi? Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với anh ta. Trong mấy người họ, ngoại trừ Diệp Thanh ra, ai cũng đi theo Thẩm Định Trạch rất lâu, trước kia xưng hô tự do với anh, nhưng sau khi anh trở về Trường Sinh Đường, đều thống nhất gọi anh là “anh Trạch”, chỉ có mỗi Thẩm Trường Thủy, thường lén lút gọi Thẩm Định Trạch là A Trạch. Diệp Thanh bước đến, đưa tay ngăn cản Thẩm Trường Thủy lại: – Hôm nay đừng đi báo cáo nữa. Thẩm Trường Thủy từ từ ngẩng đầu, anh đi gặp Thẩm Định Trạch nhất định là có việc quan trọng báo cáo, Diệp Thanh không thể không rõ ràng, nhưng anh ta vẫn cứ ngăn cản mình, anh cau mày, liếc Diệp Thanh một cái, lại nhìn ba người anh em khác: – Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Mấy người họ rời khỏi đó, đến một gian phòng nghỉ yên tĩnh, Thẩm Trường Mộc lúc này mới ngồi xuống trước bàn, kể lại một lần từ đầu đến cuối chuyện xảy ra hôm nay. Họ đều biết chuyện hôm nay rất kỳ lạ, nhưng Thẩm Định Trạch lại bị ảnh hưởng, vì thế chuyện này trở nên rất nghiêm trọng. Thẩm Trường Thủy ngồi trên sô pha dài màu đen, hai chân bắt chéo, cơ thể anh hơi gầy, nhưng không hề lộ vẻ yếu ớt, mà như được lưỡi dao được mài sắc, mùi nguy hiểm mặc sức lan tràn. Trong đám bọn họ, khí chất thay đổi lớn nhất chính là Thẩm Trường Thủy, anh của quá khứ cho dù không tuấn tú bất phàm, cũng có dáng thư sinh độc đáo, họ còn từng cười nói rằng, anh mà ở thời cổ đại nhất định sẽ như mấy thư sinh lên kinh dự thi, khi đó ai cũng không nghĩ đến, người đàn ông có cơ thể nhìn như gầy gò khí chất yếu ớt đó sẽ trở nên rắn rỏi như thế. Thẩm Trường Thủy thở mạnh, Thẩm Định Trạch nếu thật sự đã bị ảnh hưởng, chắc chắn không bởi vì Hướng Việt, vấn đề xuất hiện ở hai cô gái kia, mục tiêu của Dương Mỹ Na rất rõ, trên cơ bản có thể loại trừ, còn lại cũng chỉ có cô gái tên Mạnh Nhược Dư. Thẩm Trường Thủy gần như có thể tưởng tượng được, cô gái kia tại sao lại ảnh hưởng được đến Thẩm Định Trạch, Chu Tiến Ân mà đã ra tay, sao có thể đơn giản như vậy? – Mấy chú hiếu kỳ quá, mấy năm nay chúng ta đang làm những gì?- Thẩm Trường Thủy từ từ ngước lên. Bốn người khác đồng loạt nhìn anh, sau đó gật đầu, chỉ là họ không rõ, vì sao Thẩm Trường Thủy lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? – Chuyện bảy năm nước, các chú còn nhớ chứ?- Thẩm Trường Thủy cũng không thừa nước đục thả câu. Mấy người họ cùng nhau biến sắc, vụ bảy năm trước, họ sao có thể quên? Không chỉ họ, mọi người trong Trường Sinh Đường đều không quên, rất nhiều người cười vang đi ra khỏi đây, sau đó không trở về nữa, thậm chí rất nhiều người đến tận bây giờ, thi thể vẫn chưa được tìm thấy. Khi đó mọi người đều biết, Thẩm Diệu Minh có ba người con trai: Thẩm Định Khải, Thẩm Định Bình và Thẩm Định Vũ. Theo thái độ Thẩm Diệu Minh đối xử với ba đứa con, mọi người đều có suy đoán của riêng mình, Thẩm Diệu Minh sẽ bồi dưỡng Thẩm Định Khải như người thừa kế, con thứ Thẩm Định Bình sẽ trợ giúp con cả, con út thì trở thành con cưng đúng nghĩa. Về phần Thẩm Định Khải và Thẩm Định Bình có tâm tư gì, không ai rõ ràng, nhưng tóm lại mà nói, biểu hiện của Thẩm Định Khải khiến cho mọi người nhìn bằng con mắt khác, mà Thẩm Định Bình cũng có chút khôn lõi. Ai cũng không biết ngòi nổ thật sự bắt đầu từ đâu, mọi người chỉ biết khi Thẩm Định Bình bị người của Chu gia bắt được, Thẩm Diệu Minh phái người đi cứu, nhưng Chu Tiến Ân lại không nể mặt, đã giết chết Thẩm Định Bình, làm Thẩm Diệu Minh nổi cơn thịnh nộ, sự hòa bình của Thẩm gia và Chu gia duy trì mấy năm nay đều bị phá vỡ, hai bên dốc hết toàn lực đấu đến người chết ta sống. Chu gia cũng vì thế mà tổn thất nặng nề, bởi vì với bên ngoài mà nói, đây là một vụ thảm án tổn thất vô số tính mạng và ảnh hưởng đến kinh tế, là do Chu gia gây ra. Nhưng sự thật là gì, e rằng không có bao nhiêu người biết. Thẩm Định Khải nếu có thể khiến người khác nhận định anh ta là người thừa kế của Trường Sinh Đường, năng lực của anh ta đương nhiên được mọi người thừa nhận, người như vậy sẽ là loại vô năng sao? Có lẽ ngay từ đầu anh ta chưa phát hiện ra bí mật của ba mình, nhưng mà thời gian trôi qua, anh ta không nắm được chút tin tức gì? Còn Thẩm Định Bình thì có chút khôn vặt, hơn nữa bởi vì thân phận của anh ta, hà tất không nghĩ đến vị trí thừa kế, trong tâm tư đó, anh ta đương nhiên sẽ làm chút gì đó, nhưng năng lực của anh ta hiển nhiên không bằng Thẩm Định Khải. Thẩm Định Bình bị Chu gia bắt đi, anh ta định dùng một bí mật để bảo toàn mạng sống của mình, nói với Chu Tiến Ân, ba của anh ta còn có một đứa con trai khác, hơn nữa, đứa con trai đó được ông bồi dưỡng như hy vọng tương lai của Trường Sinh Đường. Điều này khiến Chu Tiến Ân lập tức phái người ám sát Thẩm Định Trạch, khiến cho Thẩm Diệu Minh căm hận ngút trời, trực tiếp vứt bỏ đứa con trai Thẩm Định Bình này, và sử dụng cái chết của anh ta, để nhóm lên thù hận nhiều năm qua giữa hai nhà. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại chuyện này, sẽ hiểu được, Thẩm Định Bình cũng chẳng phải người thông minh cẩn thận, nếu anh ta đủ thông minh, sẽ biết, Vĩnh Hằng Đường không thể làm gì anh ta, cùng lắm chỉ mang chuyện này ra để làm nhục Trường Sinh Đường mà thôi, hoặc để đổi lấy ưu đãi gì đó. Dù sao ai cũng không muốn trở thành lý do làm chiến tranh bùng nổ, từ xưa đến nay, đó đều là tội nhân. Thẩm Định Bình như vậy, thật sự có thể phát hiện ra bí mật của ba mình sao? Nếu người phát hiện ra bí mật kia không phải Thẩm Định Bình, mà là Thẩm Định Khải thì sao? Một người luôn nghĩ bản thân chính là người được ba coi trọng nhất, cũng luôn cố gắng trở thành người thừa kế được ai nấy thừa nhận, đột nhiên có một ngày phát hiện ra, mình chỉ là bia đỡ đạn thay kẻ khác, có nỗ lực thế nào, cũng không có được thứ mình muốn, lúc này con người ta sẽ làm sao đây? Loại bỏ đi người có thể uy hiếp sự tồn tại của anh ta, đây là cách tốt nhất, một khi không còn người đó nữa, vậy anh ta chính là người thừa kế duy nhất, cái gì cũng không thay đổi, bí mật đó sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật. Nếu Thẩm Định Khải đã thông minh, anh ta sẽ biết mình không thể tự ra tay, người bên cạnh anh ta, cũng là người của Trường Sinh Đường, mà Trường Sinh Đường luôn do Thẩm Diệu Minh nắm, ông ta có được quyền uy tuyệt đối. Anh ta mà hành động thiếu suy nghĩ, Thẩm Diệu Minh sẽ biết nhanh thôi, biện pháp tốt nhất lúc đó chính là mượn dao giết người, nếu Vĩnh Hằng Đường, đối thủ sống còn của Trường Sinh Đường, biết được chuyện này thì sao? Thẩm Diệu Minh coi trọng và bảo vệ người thừa kế như thế, đương nhiên loại bỏ là tốt nhất. Năm đó Thẩm-Chu chém giết nhau, hai bên đều tổn thất nghiêm trọng, nhưng bởi vì châm ngòi sự kiện này là cái chết của Thẩm Định Bình, nên Chu gia bị mọi người phê phán, vì để trấn an, Chu gia đã bỏ một cái giá rất lớn. Dù sao tuy rằng mọi người cảm thấy Chu Tiến Ân sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc đi giết Thẩm Định Bình như thế, so với Thẩm Diệu Minh có vứt bỏ đứa con trai này không mà nói, vế trước hiển nhiên dễ tin hơn. Dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con, Thẩm Diệu Minh bình thường đối xử với Thẩm Định Bình không tệ, không có lý do gì phải làm như vậy, vì thế ai nấy đều cho rằng Chu Tiến Ân vì muốn dạy cho Thẩm Diệu Minh một bài học, kết quả xảy ra sơ suất. Thẩm Diệu Minh coi trọng Thẩm Định Trạch bao nhiêu, từ vụ năm đó phát sinh là có thể biết được, ông ta sau khi biết được Thẩm Định Trạch sống chết chưa rõ, rất có thể đã bị ám sát, thì đã “trực tiếp” hy sinh con thứ của ông, giết Vĩnh Hằng Đường, không để ý đến hậu quả, không tiếc phải trả giá, cũng phải báo thù cho Thẩm Định Trạch. Sau đó Thẩm Định Trạch an toàn quay về, bấy giờ Thẩm Diệu Minh mới ngừng trả thù điên cuồng, ông cũng không ngốc, mau chóng hiểu được nguyên nhân bên trong, đưa Thẩm Định Trạch lên vị trí hiện nay, cùng lúc đó, cho dù có chứng cứ hay không, vẫn cứ phế đi một chân của Thẩm Định Khải. Nhưng Thẩm Định Khải nhất định không biết, khi đó Thẩm Định Trạch đã quyết định vứt bỏ cái tên này, từ nay về sau Thẩm Diệu Minh chỉ còn lại ba đứa con trai, trên thế giới này sẽ không có sự tồn tại của Thẩm Định Trạch. Nhưng chính vì lần ám sát đó, Thẩm Định Trạch không thể không trở về Trường Sinh Đường, vì để đảm bảo sự an toàn tuyệt đối của anh, ba anh quyết định không tiếc hết thảy phải đưa anh lên vị trí như hiện giờ, Thẩm Định Khải hoàn toàn mất đi tất cả cơ hội. Sự việc năm đó, rất nhiều người đều có thể nói ra nguyên nhân, sau đó than thở hai thế lực Thẩm-Chu lớn thế này, đấu đá một trận hai bên tử thương vô số, cũng khiến cho sự hòa bình ngoài mặt của Thẩm-Chu không thể duy trì nữa, trở thành đối thủ chân chính một mất một còn. Người biết nội tình bên trong cũng không nhiều, trong cuộc sống người lừa ta gạt, hục hặc với nhau, quan hệ rắc rối khó gỡ, theo thời gian trôi đi, biến mất vào năm tháng, để lại cho đời chỉ còn một chân tướng do chính họ nhận định mà thôi. Đám Diệp Thanh, cũng chỉ biết chút ít, nhưng họ sẽ không nghĩ nhiều, những năm gần đây, lại càng không hồi tưởng lại, bởi vì nhớ lại chỉ toàn thảm khốc, người anh em Thẩm Trường Thổ của họ, chính trong cuộc tranh đấu đó đã mất đi sinh mạng quý giá, để lại cho họ mỗi thi thể lạnh lẽo. Năm người Thẩm Trường Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Thổ luân phiên ở bên cạnh Thẩm Định Trạch, vừa bảo vệ sự an toàn của anh, vừa quay về Trường Sinh Đương học tập các loại sự vụ, để sau khi Thẩm Định Trạch quay về Trường Sinh Đường còn có chỗ dùng, Diệp Thanh thì ở lại Trường Sinh Đường nhiều năm để tiếp ứng và xử lý những sự vụ mang tính chất đặc thù. Khi đó họ thích nhất là chế nhạo Thẩm Trường Thổ, người giống như tên, mặc cái gì cũng trông rất quê mùa, cho dù mặc vào quần áo sang trọng, vẫn không che giấu được vẻ “hai lúa” tận trong xương tủy. Về sau, không còn có người nào có thể để họ chế nhạo đùa giỡn mà không chút cố kỵ, Thẩm Trường Thổ cũng vì thế mà trở thành nỗi đau không thể nguôi ngoai trong họ. Nhưng hôm nay, Thẩm Trường Thủy lại chủ động nhắc đến chuyện này. Anh ta rót cho mình một ly rượu, chất lỏng tràn vào trong ly, anh ta đặt lại chai rượu lên bàn, cầm lấy ly, khi đưa đến bên môi, lại nghiêng ly đổ rượu xuống đất: – Chúng ta sao quên được? Sao có thể quên được? Mối thù của Thẩm Trương Thổ, họ luôn ghi nhớ trong lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ tính món nợ này với Vĩnh Hằng Đường. Thẩm Trường Thủy lặng lẽ đốt cho mình điếu thuốc, anh ta hút vài hơi: – Mọi người biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Bốn người còn lại đều nhìn anh, họ đều biết Thẩm Trường Thổ vì bảo vệ Thẩm Định Trạch mà chết, người bên cạnh Thẩm Định Trạch ngoại trừ Thẩm Trường Thủy, không còn ai sống sót, là Thẩm Trường Thủy bảo vệ Thẩm Định Trạch quay về Trường Sinh Đường, mà hết thảy đều là do người của Vĩnh Hằng Đường gây ra. Nhưng ý của Thẩm Trường Thủy là, trong này còn có ẩn tình? Thật ra Thẩm Trường Thủy cũng không biết Thẩm Định Trạch làm sao quen được cô gái kia, chỉ là khi anh cảm nhận được Thẩm Định Trạch có hơi lạ, thì Thẩm Định Trạch lại kêu anh ta cái gì cũng không cần làm. Vì thế, Thẩm Trường Thủy hiểu, Thẩm Định Trạch không hy vọng họ đi điều tra cô gái đó, anh ta lần đầu tiên cảm giác được chuyện này vô cùng khó giải quyết.