Thuộc tính người ba mắt kỳ thực cũng không tăng cường bao nhiêu trí lực, bởi vì trí tuệ không phải là một con số thực thực tại tại. Cái gọi là IQ đạt bao nhiêu, bao nhiêu chẳng qua chỉ là số điểm tích lũy lại sau khi trả lời một vài câu hỏi mà thôi, còn cách trí tuệ thật sự rất xa. Ví dụ một số người nhìn qua có vẻ như ngu ngốc nhưng kỳ thực lại là thiên tài siêu việt trên một lĩnh vực nào đó, như là âm nhạc, toán học các loại, trí tuệ của những người đó có thể coi là ngu ngốc sao? Vì thế thứ gọi là trí tuệ này thực chất không cách nào chuyển hóa hoàn toàn thành con số, ít nhất là trình độ khoa học kỹ thuật của loài người lúc này không thể làm được. Mà thuộc tính người ba mắt Nyos cường hóa cũng không phải như lên cấp trong trò chơi, thoáng cái đã tăng cường mấy trăm mấy nghìn IQ, làm hắn đạt tới cấp độ của Sở Hiên, thứ tăng lên chỉ có tốc độ phản ứng mà thôi. Tốc độ phản ứng tư duy của hắn cao hơn người bình thường ba lần, đồng thời cũng có được niệm động lực sơ cấp. Chỉ vài giây phản ứng suy nghĩ ngắn ngủi đã giúp hắn đại khái đoán ra được Ác Ma đội muốn làm cái gì. Nếu thật sự Ác Ma đội muốn ngăn cản Nam Viêm Châu đội tới gặp Trung Châu đội, vậy tức là Sở Hiên của Ác Ma đội nhất định là muốn bố cục để Trung Châu đội và Thiên Thần đội lưỡng bại câu thương, về mức độ nguy hiểm... Ác Ma đội đang đùa với lửa. “Đáng ghét, chẳng lẽ hắn không biết phản ứng liên hoàn một khi khởi động, sinh vật dưới tầng thứ tư căn bản không thể chống cự sao? Hơn nữa kể cả là người từ tầng thứ tư trở lên, bọn hắn dựa vào cái gì có thể giết được Adam lúc đó chứ? Khốn kiếp... Chỉ có thể hy vọng, Sở Hiên của Trung Châu đội không suy nghĩ như vậy, cũng dùng Thiên Thần đội làm quân cờ để làm suy yếu thực lực Ác Ma đội...” Khi Nyos có được kết quả này, thời gian tối đa chỉ trôi qua chưa tới mười giây, hắn cũng không dừng lại, dùng tinh thần lực nói với những người khác: “Lùi lại! Từ lối đi phía kia đi lên. Richard! Bọn ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi, một khi cận chiến lập tức bằng mọi giá giết chết một tên, ta sẽ dùng vũ khí niệm động lực tiếp ứng ngươi... Aya! Chuẩn bị ong ăn thịt! Phải cầm chân bọn chúng tại chỗ! Ít nhất cũng phải giữ chân chúng ở tầng hai. Một loạt mệnh lệnh phát ra, là một tiểu đội luân hồi có trí giả, Nam Viêm Châu đội giống như một cỗ máy chiến tranh, nhanh chóng phát động. Tổ hợp chiến đấu đã phối hợp với nhau vô số lần, một khi khởi động, cho dù đối thủ mạnh hơn họ một bậc, bọn họ cũng không phải là không thể ngăn cản. Chỉ là khi mọi người chạy tới chỗ hành lang bên kia, trong lòng Nyos vẫn đang không ngừng suy tính quyết định của Trung Châu đội.... Hoặc có thể nói là bố cục mà Sở Hiên bản chính có thể bày ra. “Nếu như đến cả Sở Hiên của Trung Châu đội cũng có cùng suy nghĩ như vậy, muốn lấy Thiên Thần đội làm quân cờ để làm suy yếu Ác Ma đội.... Có khi nào cả hai đội đều trúng kế không? Adam sẽ nhân lúc bọn họ giằng co, hoàn thành kế hoạch đó? Không biết chừng... Kẻ thắng lợi cuối cùng sẽ là Adam?” - Không sai... Đây là một nước cờ hiểm, cũng là nước cờ sống duy nhất. Nhân sinh như bàn cờ, nếu tiến lui đều là chết vậy tại sao lại không liều mạng đánh cược một ván cuối cùng? Adam lúc này đang rất nhàn nhã, bởi vì bọn hắn đang ở ngoại vi thành phố Raccoon. Cả thành phố rộng lớn như vậy, virus muốn lan truyền tới chỗ hắn cũng còn mất nhiều thời gian, đừng nói là cảm giác được, đến cả mấy tinh thần lực khống chế giả cũng không quét hình được chuyện gì khác thường. Do mệnh lệnh của Adam, toàn bộ Liên minh Thiên sứ, không cần biết là tư thâm giả hay đội viên phổ thông đều thoải mái chờ đợi tại siêu thị ven đường này. Trong số đó, vài người thậm chí còn lôi máy tính ra, cài đặt mấy trò chơi điện tử mình mang theo vào, cả Liên Minh Thiên sứ tựa hồ không phải tới đây để chiến đấu, bọn họ đang đi du lịch trong thế giới phim kinh dị thì đúng hơn. Adam cũng rất ung dung, trước mặt hắn là một chiếc bàn gỗ tử đàn, trên đó bày một bàn cờ vây đã hạ hơn một nửa, người đánh chính là hắn và Tống Thiên. Không nhìn ra Tống Thiên vậy mà cũng là một cao thủ cờ vây, kỳ lộ sắc bén dị thường, cũng giống như đao chiêu hắn sử ra, tuy hậu thế hơi mỏng nhưng tiên phong mạnh mẽ khiến Adam chỉ có thể liên tục phòng thủ. Lúc này, hai người đang tranh phạt trung khu, đã tới lúc quyết định thắng bại. - Ý ngươi là, ngươi muốn nhân lúc cả Ác Ma đội lẫn Trung Châu đội đều tính kế chúng ta để hoàn thành kế hoạch kia? Tống Thiên hạ cờ tuy lăng lệ nhưng ánh mắt hắn lại tĩnh lặng như nước, vừa nhìn thế cờ vừa bình thản hỏi. - Đại khái là như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn... Nói chính xác là ta ngay từ đầu đã sử dụng dương mưu. Ta muốn hoàn thành kế hoạch, mặc kệ bọn chúng làm thế nào biết được, hoặc là La Ứng Long làm thế nào cho bọn chúng biết, ta cũng sẽ làm như vậy. Muốn ngăn cản ta cũng rất đơn giản, giết chết ngươi và ta, cùng với đám tư thâm giả số lượng không ít sau lưng chúng ta nữa. Đến lúc đó không cần biết là Trung Châu đội hay Ác Ma đội đều tổn thất nghiêm trọng, chúng ta không phải tiểu đội luân hồi bình thường, chúng ta là Thiên Thần đội, một trong ba đội ngũ mạnh nhất cơ mà... Adam mỉm cười đáp. - Ồ? Tống Thiên ngẩng đầu liếc nhìn Adam một cái, ánh mắt từ yên lặng như nước vụt biến thành sắc bén như đao. Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng mấy người sau lưng Adam vẫn không khỏi giật mình lùi lại. Trong khoảnh khắc, bọn họ phảng phất như thấy một lưỡi đao bổ thẳng tới. - Mưu kế của ngươi không hợp lý, nếu như hai đội bọn chúng liên kết lại đối phó ngươi thì sao? Ngươi không lo lắng ư? Tống Thiên lại cúi đầu, quan sát thế cờ, hỏi tiếp. - Lo chứ, tại sao lại không lo? Adam tiếp tục mỉm cười, đáp: - Trung Châu đội và Ác Ma đội ngay từ ban đầu đã liên kết lại với nhau, nói chính xác là Trung Châu đội hẳn là đã liên lạc với Ác Ma đội từ thế giới phim kinh dị lần trước. Ngươi còn nhớ không? Bộ phim kinh dị lần trước, Trung Châu đội để cho mấy người Miyata Kuraki bắt sống một thành viên của bọn chúng một cách kỳ lạ. Chuyện này khiến ta không thể hiểu nổi, nhưng bây giờ nghĩ lại thì đã có hơi minh bạch, lúc đó Trung Châu đội đang che giấu dấu vết Ác Ma đội liên lạc với bọn chúng. Nếu như sớm biết Ác Ma đội có loại toàn tri toàn năng ở một trình độ nào đó đấy thì bây giờ ta cũng không đi nước cờ hiểm như thế này, nhưng nếu đã đi tới bước này rồi thì nhất định phải kiên quyết tiếp tục. Cho dù hai đội liên hợp tới tấn công chúng ta thì chúng ta cũng chỉ cần lựa chọn thành viên của một đội để liều chết công kích là được, kết quả tạo thành vẫn là một đội tổn thất nặng nề, một đội gần như không chút thương tổn. Ta nghĩ bọn chúng cũng biết ta nhất định sẽ ra quyết định như vậy, cho nên bọn chúng cũng tuyệt đối không dám mạo muội đến tấn công chúng ta. Tống Thiên lơ đãng nhún vai, hắn cũng không nói thêm nhiều, tựa hồ đang chìm đắm trong nước cờ, hơn nữa còn gặp phải vấn đề gì đó vô cùng khó khắn. - Cũng giống như quyết định của ngươi lúc này vậy, nếu như xâm nhập tiến công thì rất có thể sẽ bị ta bao vây tiêu diệt, nếu không xâm nhập tiến công thì sẽ bị ta liên kết thành một khối giành lấy thắng lợi cuối cùng, bọn chúng cũng gặp phải vấn đề như thế... Adam mỉm cười nhìn ra phía xa. Hắn cứ ngơ ngẩn nhìn như vậy, một lúc lâu sau mới nói: - Lần đầu tiên... Lần đầu tiên bọn chúng không thể không coi ta là đối thủ thật sự, chứ không phải mục hạ vô nhân nói cái gì trí tuệ người bình thường, hoặc là chỉ coi bản thân mình là đối thủ. Để ta xem thử đi, hai Sở Hiên, các ngươi sẽ phá giải tử cục ta bày ra như thế nào... Nyos của Nam Viêm Châu đội không hề biết hắn đã đoán được một phần bố cục của ba đội mạnh nhất trong trận chiến cuối cùng. Giờ phút này, hắn đang tập trung toàn bộ tâm trí vào chỉ huy đội viên giao chiến với hai thành viên Ác Ma đội. Trên thực tế, hai thành viên Ác Ma đội cũng không phải mạnh mẽ quá mức. Nghĩ cũng đúng thôi, thành viên Ác Ma đội tuy được gọi là những người có tiềm lực lớn nhất trong cả thế giới luân hồi nhưng tiềm lực của mỗi người cũng có nhiều có ít, tiềm lực của hai tên này chắc chắn không thể so sánh được với Trịnh Xá. Ngoài ra, căn cứ theo lý thuyết nhân tài trong tiểu đội luân hồi không thể trung lặp, có một số người tiềm lực tuy lớn nhưng cũng không tiến vào Ác Ma đội, vì thế chỉ riêng tập kích của hai người này, Nyos kỳ thực cũng không quá lo lắng.... Chuyện hắn lo lắng thật sự là đám quái vật biến dị bên ngoài tòa nhà đang càng lúc càng tới gần. “Hai tên, một gã toàn thân cơ bắp, còn mang vũ khí công nghệ cao nhưng không thể coi hắn đơn giản chỉ biết sử dụng vũ khí công nghệ cao, tên này hẳn là người cận chiến rất lợi hại. Tên còn lại toàn thân giấu kín, bất quá trường bào hắn mặc không hề thích hợp cận chiến, hẳn là kẻ chiến đấu tầm xa, thậm chí khả năng khá lớn là pháp sư, hơn nữa bọn chúng chỉ có hai người… Một trong số đó chắc phải có kỹ năng quần chiến mới đúng.” Vừa đi vừa nghĩ, tốc độ các thành viên Nam Viêm Châu đội cũng không chậm, lúc này họ đã thông qua hành lang bên kia chạy lên tầng hai. Số lượng ong ăn thịt Aya triệu hồi ra chỉ có hạn, cũng không dám mạo hiểm công kích hai người kia, chỉ dùng phương thức quấy nhiễu quấn lấy hai người, đồng thời cũng miễn cưỡng hạn chế được bọn hắn ở tầng hai. Khi Nam Viêm Châu đội chạy lên tầng hai, tại lối đi cách đó không xa vụt lóe lên một chùm ánh sáng, tiếp đó là sóng nổ cực mạnh ập tới. Có điều, vẫn còn may là mọi người đứng cách đó khá xa, chấn động từ vụ nổ chỉ làm đội hình loạn lên một chút, tạm thời chưa có ai thương vong. - Sương mù Ả rập! Gã gầy gò của Ác Ma đội mặc một chiếc áo trường bào màu đen, phía trong là chiếc áo chùng dài màu xám tro, chỉ thấy một tay hắn không ngừng lấy ra các loại hương liệu, tay kia liên tục bày ra những tư thế kỳ lạ, miệng lẩm nhẩm chú ngữ ma pháp. Tiếp đó hắn vung tay điểm ra một cái, toàn bộ tầng hai lập tức chìm ngập sương mù xám đen, dùng mắt thường không thể nhìn được xa quá ba mét. Lúc này cũng không cần Nyos chỉ huy nữa, Richard cùng một người mặc áo giáp nửa thân đưa mắt ra hiệu lẫn nhau, Richard rút ra một cây rìu chiến lớn dài gần hai mét, người kia cầm một đoạn xích chùy nặng nề. Hai người một trái một phải đồng thời đánh mạnh vào vách tường, ầm một tiếng lớn, nhưng lại chỉ có Richard phá vỡ được vách tường. Bức tường này cũng không phải là tường chịu lực mà chỉ là một vách ngăn mỏng, cũng tức là loại tường chắn giữa hai phòng làm việc trong một tòa nhà văn phòng bình thường. Sức mạnh của gã mặc giáp nửa người kia tuy không bằng được Richard nhưng chùy xích nặng quật xuống một cái cũng nặng ngàn cân, vậy mà chỉ đánh lõm được bức tường xuống chứ không phá vỡ được. Có thể thấy, các loại vật liệu bên trong tòa nhà đều đã được cường hóa lên nhiều lần, giúp các nhân viên chiến đấu dựa vào địa hình bớt lo lắng đi nhiều. Hai người Richard cũng không dừng lại, Richard chém vỡ mảng tường xong lập tức lao đi, người mặc giáp nửa thân kia theo sát sau lưng hắn. Hai người một đường xông tới, trên đường không biết đã đánh văng những thứ gì, mọi người chỉ nghe thấy phía đó ầm ầm loạn cả lên. Những người còn lại cũng đều tự chuẩn bị, trước khi Nyos lên tiếng, một nam một nữ nhìn nhau gật đầu rồi cùng cầm súng, cẩn thận tiến về phía lối đi. - Hai ngươi không được nổ súng bừa bãi, cẩn thận làm bị thương người mình. Các ngươi yểm hộ Tuyết Linh Nhi cho tốt, quét hình tinh thần lực thu lại thành tia, chỉ tập trung vào hai tên kia là được, như vậy phạm vi quét hình có thể tăng lên gấp đôi. Aya sử dụng vu thuật chuẩn bị tùy lúc tấn công gã mặc áo đen kia, những người còn lại theo ta lên tầng ba. Nyos vuốt vuốt khe hở hình con mắt trên trán, đoạn quay sang chỉ huy những người còn lại. Vừa dứt lời hắn đã quay người chạy về phía hành lang khẩn cấp. Những người còn lại đều ngẩn ra, bọn họ còn tưởng Nyos muốn dùng sức mạnh của toàn đội chiến đấu với hai người kia, ai mà biết hắn không ngờ lại từ bỏ tấn công hai người, bản thân bỏ chạy trước… Hoặc có thể không phải chạy trốn nhưng tình huống lúc này khiến hành động của hắn nhìn qua cũng chẳng khác gì chạy trốn. - Đội, đội trưởng... Hai gã đó là thành viên Ác Ma đội cơ mà, chỉ dựa vào mấy người bọn họ có thể chống đỡ được không? Ngươi làm vậy, hình như... Một thanh niên theo sát sau lưng Nyos, hắn vừa chạy vừa thì thào nói. - Hình như có chút hèn hạ? Đúng thế, bọn chúng là thành viên Ác Ma đội, chẳng ai biết được bọn chúng mạnh đến mức nào, cũng không biết bọn chúng có kỹ năng đặc thù hay không, nhưng chúng ta đã không còn đường lui nữa, các ngươi chẳng lẽ còn không biết sao? Chúng ta đã chắc chắn phải chết rồi... Sinh vật biến dị bên ngoài đang tới gần, cùng với sự lây nhiễm biến dị kỳ lạ đó, không biết chừng trên người chúng ta đã có một số bộ phận đang từ từ biến dị rồi. Vì thế tòa nhà này đối với chúng ta mà nói đã là tuyệt cảnh, nếu như muốn sống sót, hoặc là tương lai có thể hồi sinh, hy vọng duy nhất là thông báo tất cả với Trung Châu đội. - Đánh cược một ván đi, đánh cược ông trời còn chưa vứt bỏ Nam Viêm Châu đội chúng ta, đánh cược trí tuệ của ta vẫn còn tác dụng, đánh cược nhân phẩm của Trung Châu đội… Đánh cược xem, kỳ tích có xuất hiện hay không! Lúc này Nam Viêm Châu đội bị chia làm hai nhóm, một nhóm cuốn lấy hai thành viên Ác Ma đội chiến đấu, nhóm còn lại theo Nyos chạy lên tầng trên. Cùng lúc đó, Trung Châu đội còn cách tòa nhà mười mấy phút, cùng lúc đó, Ác Ma đội đã tới gần Hive, cùng lúc đó, tiểu đội Thiên Thần còn cách khu vực lây nhiễm virus gần mười tiếng, cùng lúc đó… Triệu Anh Không đã mỉm cười đối mặt với một người rất quen thuộc. - Lâu lắm rồi không gặp, ca ca thân yêu. Triệu Anh Không mỉm cười nhìn một thanh niên, nói. Thanh niên đó đang từ từ tiến về phía nàng, khoảng cách giữa hai người khoảng vài nghìn mét, xung quanh đều là những tòa nhà cao chọc trời, chỗ hai người đang đứng là ở hai đầu đường. - Ừ, đúng là lâu rồi không gặp… Quả táo nhỏ của ta, muội hình như lại mạnh lên nhiều rồi, đã trở lại là chính muội chưa? Thanh niên đang từ xa bước tới chính là Triệu Chuế Không, hắn cũng đang mỉm cười, chỉ là nụ cười nhìn có chút đáng sợ, bởi vì hai mắt hắn hoàn toàn lạnh lẽo, không còn gì khác ngoài sát ý. Mặt khác, sau lưng Triệu Chuế Không còn có mấy người cả nam lẫn nữ, bọn họ run run rẩy rẩy đi theo hắn. Mấy người này đều mang vết thương, nhìn qua là biết đã bị đánh rất thê thảm, còn người ra tay tất nhiên chỉ có thể là Triệu Chuế Không. - A, trước tiên phải giới thiệu “đồng đội” của ta một chút. Vô tình gặp họ, không ngờ còn rất “tốt bụng” đưa ta đến tìm muội. Cũng may nhờ tinh thần lực khống chế giả của họ, nếu không lại phải để quả táo nhỏ của ta tiếp tục cô đơn chờ đợi ta mất. Triệu Chuế không bước tới trước rồi chợt như bừng tỉnh, vỗ vỗ trán, tiếp đó mỉm cười quay đầu lại nhìn mấy người ở sau lưng, nói. Vừa dứt lời, cái đầu của một trong số đó đột nhiên biến mất, mà những người xung quanh thì vẫn như chưa định thần lại được. Cái xác đó cứ đứng thẳng tại chỗ, đến khi từ cổ bắn vọt ra một vòi máu cao, những người xung quanh mới thét lên kinh hoàng, chạy lùi ra sau. Nhưng tất cả chưa chạy được mấy bước, đầu họ đã đồng loạt biến mất, cùng xuất hiện trên tay Triệu Chuế Không. Cũng không thấy hắn chuyển động hay ra tay, những cái đầu cứ từng cái từng cái xuất hiện trên tay, thật sự giống như đang biểu diễn ma thuật. - Được rồi, quả táo nhỏ đáng yêu, giờ không còn ai tới quấy rầy chúng ta nữa rồi, để ta xem sự trưởng thành của muội nào, thiên tài gần như vô địch năm xưa… Giờ đã trưởng thành đến mức độ nào rồi? Triệu Chuế Không mỉm cười, rút ra một con dao găm màu đỏ sậm, giống như được làm bằng đá quý màu đỏ, nhìn vừa tinh tế vừa đẹp đẽ. Triệu Anh Không nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Quả đúng như ta dựa đoán… Ca ca, huynh đã rẽ nhầm đường, huynh sai lầm rồi… Kết quả này không phải là những gì chúng ta muốn, ca ca…. - Yên lặng nào! Quả táo nhỏ của ta, muội chỉ cần ngoan ngoãn chờ ta tới hái là được! Cần gì phải nói nhảm nhiều vậy? Nụ cười trên mặt Triệu Chuế Không dần dần biến mất, hắn lạnh lùng tiến tới, tuy tốc độ không nhanh nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn không ngừng rút ngắn. - …Huynh biết không? Ta chưa bao giờ trách huynh, cho dù là bây giờ ta cũng chưa từng trách huynh… - Ca ca…