Vợ, đừng bắt nạt anh!

Chương 25 : Sự chênh lệch giữa hai người

Biệt thự của Lạc gia so với biệt thự riêng của Lạc thần có thể dùng hai từ “lâu đài” và “ổ cún” để hình dung. Đúng vậy, mặc dù hai vế so sánh nghe hơi sai trái nhưng đây là cảm nhận hiện tại trong lòng Hạ Điềm. Cô ngồi trong xe nhìn qua cửa sổ, vườn hoa hồng đỏ trải dài hai bên cổng vào, đèn điện chiếu sáng xung quanh. Cô nhìn từng khóm hoa lướt qua mắt mình, mãi vẫn còn chưa dứt, thật sự… đây rốt cuộc là sân vườn hay quảng trường chứ? Không nhịn được mà hỏi một câu: “Nơi này to như vậy, anh có bao giờ đi lạc trong nhà mình chưa?” Lạc Thần nghe cô hỏi, khẽ hắng giọng: “Lúc nhỏ từng đi lạc vô số lần.” “...” Cô chỉ hỏi chơi thôi mà, thật sự bị lạc á? Xe chạy một lúc mới dừng lại trong bãi đỗ xe riêng, Hạ Điềm ngơ ngác bước xuống, miệng há to đủ để nhét cả quả trứng gà vào. Chắc chắn… là cô đang nằm mơ rồi? Lamborghini, Pagani Huayra, Ferrari, Bugatti, Koenigsegg One… Một loạt xe xịn như phát ra ánh hào quang sáng ngời trước mắt cô, dưới chân Hạ Điềm bủn rủn. Chiếc đắt nhất cũng hơn bốn triệu đô! Gặp quỷ rồi! “Em thích chiếc nào? Tôi có thể tặng em một chiếc.” Lạc Thần đóng cửa xe, khóe môi mỏng hơi nhếch lên. Hạ Điềm tinh nghịch nháy nháy mắt: “Tặng hết được không? Mỗi loại một chiếc?” Nam nhân đột nhiên áp sát vào người Hạ Điềm, cúi đầu nhìn cô rồi cười khẽ một tiếng: “Ừ. Nếu em về làm dâu Lạc gia, những chiếc xe này sẽ được tính vào quà cưới.” Không ngoài dự đoán, khuôn mặt của cô dưới ánh đèn lập tức trở nên đỏ ửng. Lạc Thần dạo gần đây luôn thích trêu chọc cô, thật sự không biết rốt cuộc anh muốn gì nữa? Hạ Điềm chịu không nổi cái sự ám muội giữa hai người, vội vàng lùi ra sau mấy bước. “Anh đùa gì vậy? Chỉ còn ba tháng nữa là hết hợp đồng rồi, tôi sẽ về nhà, chúng ta… căn bản không phải người cùng một thế giới. ” Nói đến cuối, giọng cô nhỏ dần, tự bản thân ý thức được sự chênh lệch gia thế giữa hai bên. Mặc dù ông của cô và ông của anh là bạn tốt thì sao? Mặc dù định ra hôn ước lại thế nào? Lạc Thần… vốn dĩ không phải người cô có thể chạm tới. Lạc Thần phát hiện ra Hạ Điềm khác thường, vội đổi chủ đề: “Được rồi, đi thôi.” Anh thật tự nhiên nắm lấy cổ tay Hạ Điềm, lòng bàn tay ấm nóng chạm vào da thịt mát lạnh của cô, cảm xúc khác thường chậm rãi lan ra. Ngay lúc người nào đó muốn rút tay về, Lạc Thần lại siết chặt hơn: “Nơi này rất rộng, không cẩn thận sẽ lạc đấy.” Thật ấu trĩ, xem cô là con nít ba tuổi chắc? Hạ Điềm khẽ nở nụ cười, ngoan ngoãn đuổi kịp bước chân của anh. Bọn họ ở chung lâu như vậy, không tránh khỏi sẽ nảy sinh tình cảm. Đặc biệt là mỗi lần Sở Dương đến gần Hạ Điềm, Lạc Thần lại tức giận. Anh suốt ngày đấu đá với Sở Dương, khiến cho căn biệt thự nhỏ lúc nào cũng tràn ngập mùi giấm chua. Chỉ là... giữa bọn họ dường như có một vách ngăn vô hình, rất khó để phá vỡ. Bên trong phòng ăn, Lạc Chi Quang đang ngồi trò chuyện vui vẻ cùng Vương Tuyết Tình và con gái. Mắt thấy ở cửa có bóng người xuất hiện, ông đưa tay ra hiệu cho hai người: “Tuyết Tình, Lạc Hy, hai đứa xem ai đến kìa.” Hai bóng người từ từ tiến vào bên trong, đều ăn ý giữ một khoảng cách nhất định. Vương Tuyết Tình sớm biết Lạc Thần sẽ đến, vội đứng lên chạy về phía anh, còn không quên nũng nịu gọi: “Thần ~ Sao mỗi lần em muốn đi ăn cùng anh, anh đều nói bận vậy? Người ta nhớ anh lắm đó ~” Như một thói quen, Vương Tuyết Tình nhào lên trước, vươn hai tay ôm lấy cổ Lạc Thần. Nếu là trước đây, khi mối quan hệ của cả hai còn bình thường, anh sẽ không phản kháng và để mặc cô muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ… “Tuyết Tình, em không còn nhỏ nữa, giữ ý một chút.” Nam nhân tuấn mỹ hơi nghiêng người về phía sau, nhẹ nhàng gỡ tay cô xuống. Đôi tay trắng mềm của Vương Tuyết Tình cứng lại giữa không trung, sau đó buồn bực đấm vào vai Lạc Thần một cái, mắt thì liếc nhìn cô gái bên cạnh anh: “Anh thật là, cũng không phải lần đầu tiên ôm nhau, còn ngượng cái gì?” Hành động ra oai phủ đầu này ánh vào trong mắt Hạ Điềm chỉ khiến cô cảm thấy buồn cười, muốn chọc tức cô? Đâu có dễ vậy. Cô thừa biết mối quan hệ sâu sắc giữa hai người này, trong công ty ai ai cũng đồn ầm bên tai cô rằng họ là thanh mai trúc mã kia mà. Lúc này, trong phòng ăn bày một cái bàn tròn, Lạc Chi Quang đang ngồi ở đó cùng Lạc Hy, mắt thì quan sát kĩ càng Hạ Điềm. Thấy ông nhìn về phía mình, cô lễ phép cúi chào: “Cháu chào chú Lạc ạ.” Hạ Điềm tới đây là để thăm ông nội của Lạc Thần, nhưng lúc này chỉ thấy bố anh và em gái anh, cùng với Vương Tuyết Tình. Đột nhiên, cô ngửi được mùi nguy hiểm. Lạc Chi Quang vẫy vẫy tay: “Mấy đứa tới rồi thì ngồi đi.” Lạc Thần không tiếng động nhích người về phía Hạ Điềm, kéo dài khoảng cách với Vương Tuyết Tình. Mặc dù chỉ là một bước nhỏ, nhưng người đang trong trạng thái chiến đấu với tình địch như Vương Tuyết Tình, tinh thần đang căng chặt, làm sao có thể không nhận ra? Vương Tuyết Tình vẫn giữ vững nụ cười trên môi, bám lấy cánh tay anh mà nói không ngừng, trong lòng thì đã và đang muốn giết người rồi. Lạc Hy nói không sai, nam nữ ở chung một nhà thì không có chuyện này cũng có chuyện kia xảy ra, huống chi bọn họ đã được người lớn định sẵn hôn ước? Bạn gái của Sở Dương ư? Buồn cười cô còn ngu ngốc tin tưởng lời này. Mà cũng chẳng phải chuyện gì to tát, theo cô được biết, ngoại trừ ông nội của Lạc Thần ra, trong nhà không ai đồng ý mối hôn sự của anh và Hạ Điềm cả. Cho nên, Hạ Điềm đừng mơ tưởng chuyện bay lên đầu cành làm phượng hoàng, gà con chỉ mãi là gà con mà thôi. Lạc Chi Quang hơi nhíu mày, ông đã nhận định con dâu tương lai của mình chính là Vương Tuyết Tình, nhưng nửa đường bố của ông lại tìm từ nơi khỉ ho cò gáy nào đó một đứa nhỏ về nhận làm cháu dâu, ông thật sự không còn cách khác, đành im lặng nhìn xem tình hình. Chỉ là… một tiểu thư gia giáo cùng một con nhóc quê mùa, không cần so cũng biết ai sẽ thắng.