Vợ, đừng bắt nạt anh!
Chương 117 : anh say rồi
Tô Ngữ không dám để bố mẹ biết mình ra ngoài gặp trai, chỉ bảo là Hạ Điềm tìm có việc gấp, đem bạn tốt ra làm bia đỡ đạn, sau đó bắt taxi đi đến quán bar mà Sở Dương nói.
Đây không phải lần đầu tiên cô đến những nơi ăn chơi thế này, nhưng trong thâm tâm thì không thích lắm, khi nào bạn bè lôi kéo mới vào chơi thử.
Bên trong quán bar mở nhạc rất to, ầm ầm khiến hai tai cô như bị tra tấn, có cảm giác ù ù khó chịu. Cô dùng tay che tai lại, sau đó khó khăn len lỏi qua đám đông mà đi tới bên quầy uống.
Vừa đặt mông ngồi xuống bên cạnh Sở Dương, anh liền ngẩng đầu lên nhìn cô và mỉm cười:
“Cô đến thật à?”
“Tất nhiên. Đến giúp anh giải sầu đây.” Tô Ngữ nói xong quay sang gọi đồ uống.
“Sao cô biết tôi không vui cần giải tỏa vậy?”
Sở Dương liếc mắt nhìn khuôn mặt còn có mấy phần ngây thơ của Tô Ngữ, cô ăn mặc cũng quá kín đáo, quần dài áo hoodie là cái quỷ gì?
“Không biết, cảm giác mà thôi. Anh đang nhìn tôi với ánh mắt quái đản lắm đấy, anh biết không?”
Thiếu nữ không vui trừng mắt lại với anh, cô rất không hài lòng với thái độ này của anh, quần áo cô mặc có vấn đề gì à?
“Sao cô lại ăn mặc như đang vào mùa đông vậy?”
“Kín vậy à? Sợ bố mẹ biết tôi ra ngoài đi đến những nơi ăn chơi sa đọa như này nên chịu thôi.”
“Tô Ngữ…”
“Hửm?”
“Cô chưa có bạn trai phải không?”
Sở Dương đột nhiên hỏi về vấn đề này, Tô Ngữ sững lại nhìn anh rồi gật đầu:
“Chưa có, tôi bận bịu lắm.”
“Bận đu idol?”
“Khụ… sao anh biết?”
Tô Ngữ xấu hổ ho khan, không ngờ sở thích thầm kín của mình lại bị lộ như thế.
“Chúng ta cũng được xem là bạn bè, biết chuyện cô thích idol cũng bình thường mà.”
“Vậy à… Anh buồn chuyện gì thế? Có thể nói tôi nghe được không?”
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn anh, ánh sáng nhiều màu từ trần nhà chiếu rọi qua xung quanh, tựa như thắp sáng đôi mắt long lanh của cô.
Sở Dương uống cho hết ly rượu trên tay rồi mới chậm rãi kể cho cô nghe về chuyện của mình. Không hiểu sao anh lại nhắc về người yêu cũ, Lạc Hy, rồi lại nói gia đình mình không hiểu cho cảm giác của anh, chỉ biết hối thúc.
“Thật ra chuyện gia đình anh ép anh đi xem mắt tôi cũng có thể hiểu được một chút, anh là con một, hiện tại bố mẹ anh có vẻ đã lớn tuổi, bọn họ muốn ôm cháu thôi mà. Người thích anh nhiều như vậy, nếu anh cảm thấy muốn qua mặt bố mẹ thì ôm một cô gái về ra mắt là xong.” Tô Ngữ đơn giản phân tích.
“Tôi muốn tìm bạn gái thật, Lạc Thần nói đúng, tôi nên gầy dựng hạnh phúc cho chính mình rồi.”
Anh nói, đột nhiên đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Tô Ngữ, ngón tay của anh thon dài, khớp xương cũng đẹp, làm một đứa mê tay như cô nàng ngẩn ra mà nhìn.
“Anh say rồi à?” Tô Ngữ đưa mặt lại gần một chút, nhìn kĩ làn da đang hơi ửng hồng của anh.
“Không, chỉ có chút men trong người thôi.”
Sở Dương lắc đầu, tay vẫn không ngừng mân mê lọn tóc mềm của người bên cạnh.
Động tác của anh rất chậm, cũng rất dịu dàng, hại Tô Ngữ bắt đầu có suy nghĩ không an phận. Cô hơi nghiêng đầu né tránh:
“Vậy anh định thế nào?”
Muốn dùng câu hỏi này tiếp tục câu chuyện của họ, nhưng Sở Dương lại không nói, cứ nhìn cô chằm chằm. Cảm giác hai má bắt đầu có chút nóng lên, Tô Ngữ quay đầu uống một hớp rượu.
“Tô Ngữ, cô thích tôi phải không?”
Nghe được câu hỏi này, cô gái nào đó suýt chút bị sặc chết, vội vàng phun ngược rượu ra ly, bối rối xin lỗi phục vụ một tiếng, để người nọ đem ly rượu đi. Sau đó, cô mới nhỏ giọng đá sang chuyện khác:
“Rượu này khó uống quá.”
“Tôi cảm giác chúng ta cũng rất hợp nhau, hay là…”
“Thôi, không dám, tôi không xứng đâu.” Tô Ngữ lập tức từ chối.
Mặc dù bản thân là một cô gái rất mê cái đẹp, cũng rất thích cảm giác khi nói chuyện với Sở đại thần của cô, nhưng cô sẽ không làm việc khiến bản thân mình bị tổn thương. Trừ phi anh ta thật sự yêu cô, lúc ấy cô còn suy nghĩ đến việc đối mặt với thử thách phía trước. Đằng này chỉ là cảm giác bọn họ hợp nhau, cảm giác mà thôi, không có sự an toàn.
Cái một người phụ nữ cần không phải là tiền của đàn ông, mà là sự chân thành, nghiêm túc trong tình yêu, bọn họ muốn cảm giác an toàn.
Còn Sở Dương? Anh ấy quá nổi bật trong đám người còn trẻ, quá giỏi giang. Ngược lại, cô chỉ là một cô sinh viên đại học bình thường chuẩn bị tốt nghiệp, tìm được việc hay không cũng là vấn đề khiến cô ăn ngủ không ngon, tóc sắp rụng hết.
Cũng vì vậy, cô không cảm thấy mối quan hệ của bọn họ có thể tiến xa thêm nữa.
Sở Dương nghiêng người về phía cô, Tô Ngữ giật mình muốn né đi, lại phát hiện anh có vẻ đã say rồi, đành ngồi thẳng thân thể.
Những sợi tóc mềm mại của anh phủ xuống trán, một khuôn mặt đỏ bừng vô cùng câu dẫn, cứ thế đặt gần sát vào bên cạnh cô.
Tô Ngữ thầm mắng hai chữ “yêu nghiệt”, đưa tay vỗ vỗ mặt anh:
“Đại thần, anh còn tỉnh táo không?”
“Còn.”
Sở Dương chậm chạp đáp, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt Tô Ngữ.
“Tôi đưa anh về nha?”
“Ừm.”
Anh như một chú mèo nhỏ yếu ớt tựa vào người cô, nhưng kỳ quái là lúc cô đỡ anh đứng dậy thì lại không nặng như cô nghĩ.
Sở Dương ôm cổ cô, nhắm mắt để cô vừa lôi vừa kéo ra khỏi quán bar.
“Chìa khóa xe của anh đâu?”
“Trong túi...” Sở Dương nói xong lại tựa hết lên người Tô Ngữ, sức nặng không thể đùa được, suýt thì đè ra ngã ra đất.
“Anh đứng im một lát, để tôi tìm chìa khóa đã.”
Cô khó khăn đỡ lấy anh, sau đó đưa tay tìm chìa khóa. May mà người này để trong túi áo, chứ mà để trong túi quần thì… Aaaa, không được, Tô Ngữ, mày vừa từ chối người ta mà, sao lại suy nghĩ đi đâu rồi?
Tô Ngữ đem Sở Dương đang ngà ngà say ném vào trong xe, khổ sở bẻ bẻ khớp vai của mình. Người đàn ông này quá nặng, không khéo bị trật khớp mất.
Cô lắc đầu ngao ngán, vào xe rồi cắm chìa khóa lên, trong đầu vẫn còn nhớ kỹ địa chỉ nhà anh. Lần trước anh vì giúp cô mà bị thương, cô từng đến đó phụ giúp việc nhà cho anh mấy ngày, xem như cũng quen thuộc.
Sau khi dùng sức chín trâu hai hổ kéo anh vào phòng ngủ, Tô Ngữ cũng mệt đến đờ người, nằm bẹp bên cạnh mà thở hổn hển.
“Anh ăn cái gì mà nặng vậy hả? Mệt chết tôi rồi!”
Cô lẩm bẩm mắng anh rồi mới bò dậy giúp anh cởi áo ngoài, cà vạt.
Trong nhà không còn ai khác, cũng không có mấy thứ linh tinh giải rượu, cô chỉ có thể lấy khăn thấm nước rồi giúp anh lau mặt và tay.
Nếu Sở Dương nghiêm túc hơn một chút, có lẽ cô sẽ đồng ý hẹn hò với anh ngay lập tức. Đang nghĩ đến đó, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy.
“Anh tỉnh rồi… á!”
Tô Ngữ vừa mở miệng đã bị kéo ngã lên giường, Sở Dương xoay người đè cô dưới thân, trong nháy mắt liền trở về dáng vẻ tỉnh táo.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, tóc dài xõa tung trên ga giường màu xám, trông ngây thô đến vô tội.
“Anh làm gì thế? Muốn chơi đấu vật à?”
“...”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
12 chương
25 chương
118 chương
51 chương