Vân Thiên Hà không chọn công pháp vũ kỹ, hắn tìm trong tàng kinh lâu ngoại trừ có Thần Ý Quyết trong Quán Phách Thăng Long Quyết ra thì không tìm được bất cứ công pháp bí tịch nào thích hợp cho hắn tu luyện. Nghe Đồ Chính Minh hỏi, liền trả lời: - Đại bá, hiện tại cháu đang tu luyện Bạo Cương Đoán Cốt Công còn chưa đạt tới hỏa hậu, dự định trước tiên luyện Bạo Cương Kình đến mức cao nhất để tạo cơ sở vững chắc rồi mới tu luyện vũ kỹ khác, dù sao tham nhiều sợ là không chuyên. - Uhm, cũng có đạo lý! Đồ Chính Minh gật đầu, lần trước tại đại hội tỷ thí võ thuật, Đồ Chính Minh biết được Vân Thiên Hà từ chỗ Tuyết Ông Tiên Sinh học được vũ kỹ càng cao minh hơn, những vũ kỹ này so với một ít vũ kỹ Đồ thị cất dấu trong tàng lâu còn muốn tinh diệu hơn rất nhiều. Chỉ là thầm nghĩ hài tử này hiện tại tu luyện ngoại công tiến triển tu vi cực nhanh, nhưng đối với một ít biến hóa vận dụng đối với kình khí còn có điểm mới lạ. Suy nghĩ một chút, vì vậy lấy từ trong người một quyển sách nho nhỏ giao cho Vân Thiên Hà nói: - Thiên Hà, trong quyển sách này có ghi phương pháp ứng dụng đối với Liệt Dương Kình Khí, còn có một ít tâm đắc kinh nghiệm tổng kết trong những năm tu luyện gần đây của ta, vũ kỹ của cháu hiện tại nắm giữ biến hóa kình lực đã đến mức đại thành, thế nhưng đối với khống chế ứng dụng kình khí còn có nhiều khuyết điểm, mà Liệt Dương Kình Khí chính là vũ kỹ phối hợp ứng dụng hạng nhất của đệ tử gia tộc Đồ thị chúng ta sau khi tu luyện Đồ Thị Võ Kinh đến cảnh giới nhất định, có chứa chước nhiệt, viêm liệt và một số hiệu quả đặc thù khác, uy lực kinh người, cháu bình thường tu luyện hãy xem qua nhiều một chút, đối với cháu hẳn là giúp ích khá nhiều! Trong lòng Vân Thiên Hà có chút giật mình, cũng có chút cảm động, Đồ Chính Minh khẳng khái đưa cho hắn tâm đắc tu luyện suốt đời, lễ vệ nặng như vậy, có thể thấy được sự coi trọng và chiếu cố đối với hắn như thế nào. Tiếp nhận quyển sách nhỏ, Vân Thiên Hà trịnh trọng nói: - Đại bá yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không phụ lòng ký thác của các trưởng bối đối với cháu đâu! Đồ Chính Minh gật đầu, vỗ vỗ vai Vân Thiên Hà nói: - Thiên Hà, Kinh Thành không thể so sánh với Lợi Châu, tình thế rất phức tạp, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào mọi cử động của Đồ thị chúng ta, cháu ra ngoài hành sự nghìn vạn lần phải cẩn thận, không thể lỗ mãng, hy vọng cháu làm việc có thể lấy đại cục gia tộc làm trọng, Đồ thị chúng ta trong thời gian tới, sau này sẽ rơi lên vai mấy hài tử các ngươi rồi! Vân Thiên Hà trầm mặc gật đầu. - Thiên Hà, lần này trở lại Kinh, mọi chuyện gấp gáp, cháu có chuyện gì tại Lợi Châu cần phải giải quyết, cứ để đại bá giúp cháu xử lý! Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, lấy từ trong lòng một bản thiết kế binh khí đã chuẩn bị trước giao cho Đồ Chính Minh nói: - Đại bá, những binh khí này là do cháu tự mình thiết kế, còn chưa kịp giao phó, người giúp cháu giao cho La gia trang chế tạo, sau khi xong thì sai người gửi lên Kinh cho cháu là được rồi! Đồ Chính Minh tiếp nhận bản vẽ, khi mở ra nhìn thoáng qua, chỉ là vừa mới nhìn, lập tức vô cùng kinh ngạc. - Thiên Hà, đây là loại binh khí gì, thực kỳ quái, giống đao mà không giống đao, giống kiếm mà không giống kiếm, nói ngắn mà lại dài, nói dài ngược lại ngắn, phía trong còn có răng cưa, có thể gấp lại thành hình dáng côn, thoạt nhìn có chút nặng nễ, không giống như binh khí bình thường! Vân Thiên Hà giải thích: - Binh khí này, làm kiếm có thể chém, làm đao có thể đâm, có thể dài có thể ngắn, gấp lại để vào trong vỏ, có thể sử dụng giống như đoản công, chính là do cháu kết hợp ba loại binh khí đao, kiếm, côn mà thành, hơn nữa còn có răng cưa, nếu như giết địch sẽ tạo ra hiệu quả không thể tưởng tượng được! - Ta đã từng nghe Chính Huy nhắc tới chuyện cháu học Phong Ma Côn Pháp, chỉ là cháu chưa từng học qua chiến kỹ loại kiếm pháp, hoặc là đao pháp, dùng loại binh khí cổ quái này làm cái gì? Đồ Chính Minh còn có chút nghi hoặc không giải thích được. Vân Thiên Hà nói. - Trong các loại binh khí hiện nay, triều đình Đại Đường Quốc áp dụng quản chế rất chặt, thậm chí còn có một số loại binh khí bị cấm lưu hành, như vậy ta mang theo cây đoản côn, tự nhiên không tính là vi phạm lệnh cấm, đại bá nói đúng hay không? Đồ Chính Minh suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra nói: - Tiểu tử ngươi, cư nhiên dám lách qua kẽ hở luật pháp Đại Đường Quốc, loại binh khí này xác thực có rất nhiều chỗ thuận tiện, không biết tên gọi của nó là gì? - Vân Tru! Vân Thiên Hà nói ra hai chữ. - Uhm, là một cái tên không tồi! Đồ Chính Minh gật đầu, cầm bản vẽ thu vào trong người. - Ta sẽ dặn người La gia trang dùng tài liệu tốt nhất để chế tạo, khi trong nhà gửi nhóm Thiên Đồ thứ ba lên Kinh Thành, sẽ gửi bọn họ mang tới cho cháu, nếu như cháu ở Kinh Thành tìm người chế tạo mà nói, sợ là sẽ khiến cho một ít người quan tâm! Lúc này, Dương quản gia chạy tới bẩm báo: - Lão gia, ngựa và lương khô, nước uống trên đường đã chuẩn bị xong rồi, hai vị thiếu niên và các hộ vệ có thể khởi hành bất cứ lúc nào! - Uhm, ngươi đi thông báo cho Lục quản gia đi! Dương quản gia lên tiếng trả lời rồi vội vã chạy đi. Đồ Chính Minh lại giao cho Vân Thiên Hà chuẩn một một số hạng mục công việc cần thiết, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, liền nói: - Thiên Hà, lần này xuất hành, trên đường nhớ cẩn thận một chút, khi trở lại Kinh, Thiên Thanh sẽ giao cho cháu một số chuyện tại hậu phủ, sau này nếu có gặp phải những chuyện vướng chân vướng tay, có thể truyền tin trở về, trưởng bối trong nhà sẽ thay thế cháu giải quyết tốt! Vân Thiên Hà gật đầu đáp ứng, sau đó Đồ Chính Minh giao cho một việc nhỏ, liền để Vân Thiên Hà đi chuẩn bị các công việc sẵn sàng khởi hành. Lúc chạng vạng thắp đèn, màn đêm sắp hoàn toàn buông xuống, nước theo sương mù bóng đem, một đội nhân mã từ cửa sau Đồ phủ nối đuôi nhau chạy ra, chạy như bay trên đường cái thanh lãnh vắng vẻ, lặng yên từ cửa nam rời khỏi thành Lợi Châu, biến mất trong bóng đêm ngoài thành. … Từ Lợi Châu tới Kinh thành đi theo hướng Đông, trên đường phải vượt qua Định Châu, qua giao giới Định Châu và Dư Châu hướng nam, qua phạm vi Tuyên Châu mới tới Kinh thành, mà đoạn khoảng cách này, cho dù liên tục thúc ngựa phi nước đại cũng phải tốn thời gian mười năm ngày. Vân Thiên Hà dẫn theo Sử Trường Đức, Lục quản gia hộ tống, còn có Đồ Thiên Thanh và mười hai gã hộ vệ Thiên Đồ rời khỏi thành Lợi Châu liên tục phi nước đại, suốt đêm không nghỉ, một đường không dừng chân ngựa, dùng thời gian năm này đã tới Định Châu, nghỉ ngơi nửa ngày tại Định Châu mua đồ ăn, nước uống đi đường, nhanh chóng tiếp tục lên đường. Tới ngày thứ mười, đoàn người đã đi khỏi đường cái Định châu, vượt qua một con sông, tới giao giới giữa Định Châu và Dư châu, người ngựa đã kiệt sức, khi đến một trấn nhỏ, Đồ Thiên Thanh quyết định tá túc nghỉ ngơi tại nơi này một đêm, ngày hôm sau mới lại lên đường. Thôn trấn này được gọi là trấn Phong Diệp, thôn trấn có cái tên như thế này là bởi vì phía sau trấn có một phiến rừng phong thụ rất lớn, toàn bộ trấn Phong Diệp có hơn trăm hộ, nhìn sinh hoạt có vẻ giàu có, hoàn cảnh xung quanh ưu mỹ, sản vật phong phú, mà nơi này lại là nơi phải đi qua nếu từ phương bắc tới Kinh Thành, rất nhiều khách qua đường, thương nhân đều thích mở cửa hàng kinh doanh tại đây. Trong trấn cũng có người kinh doanh tửu lâu khách sạn, khách thương lui tới tìm chỗ ngủ, hiện tại đang là đầu mùa xuân, khí trời phương bắc chuyển sang ấm áp, khách thương qua lại cũng nhiều hơn, cho nên sinh ý tửu lâu khách sạn tại thôn trấn nhỏ này coi như khá náo nhiệt. Mỗi lần Đồ Thiên thanh trở lại Lợi Châu cần tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi đều sẽ tới nơi này, vì vậy tương đối quen thuộc địa hình hoàn cảnh, dưới sự đề nghị của hắn, mọi người nhanh chóng tìm một khách sạn trong trấn Phong Diêp nghỉ tạm. Nhóm người Vân Thiên Hà tổng cộng mười sáu người tới khách sạn trấn Phong Diệp tìm nơi ngủ trọ, nhiều ít hấp dẫn sự chú ý của người khác. Chưởng quỹ của khách sạn tựa hồ có quen biết với Đồ Thiên Thanh, trên mặt luôn mang theo nụ cười vui vẻ, rất nhiệt tình chu đáo dẫn mọi người tiến vào trong khách sạn, cũng nhanh chóng an bài tám gian phòng. Vân Thiên Hà và võ thị Sử Trường Đức ở một gian, tướng mạo của Lục quản gia trải qua Vân Thiên Hà cải trang biến thành một lão giả mặt mũi hiền lành, không còn vẻ đáng sợ dữ tợn như thường ngày, vì vậy hiện tại ra ngoài đã không cần phải mang theo mũ hoặc mặt nạ bảo hộ, Đồ Thiên Thanh cũng rất vui vẻ ở cùng một gian phòng với hắn, còn mười hai thị vệ Thiên Đồ khác tự do lựa chọn. Khi thời gian đã dần dần chạng vạng, lúc mọi người ăn cơm xong ngay tại khách sạn, đều tự về phòng nghỉ ngơi. Vân Thiên Hà không hề có cảm giác mệt mỏi rã rời, dọc theo đường đi, cứ đến tối hắn thường tìm một địa phương dã ngoại không người tiến hành tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh, vì vậy tinh lực vô cùng dồi dào. Đêm nay ánh sao rực rỡ, thời cơ tốt như vậy tự nhiên không thể nào bỏ qua, Vân Thiên Hà nói với Sử Trường Đức một tiếng, để hắn nghỉ ngơi trong phòng, còn mình bước ra khỏi cửa. Tại dã ngoại tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh, hiệu quả có thể nói rất rõ ràng, đồng thời lúc hấp thụ tinh thần lực vào cơ thể bồi dưỡng hình tình tinh khí, hắn phát hiện càng là địa phương không khí tươi mát trong lòng, hiệu quả hắn tu nạp tinh thần lực hấp dẫn tinh lực vận chuyển khắp kinh mạch huyệt khiếu, vượt qua mấy khỏa "tinh" sẽ càng lớn hơn, kết nối tới khí tức tinh hoa thiên địa trong không gian xung quanh, cũng có thể hấp thu nhất định vào cơ thể, khiến cho cỗ binh đoàn tinh khí trong cơ thể của hắn càng thêm lớn mạnh. Chỉ còn trên dưới một tháng là sẽ đến hạn định tu luyện một năm có tác dụng, cũng tới giai đoạn trùng khiếu điểm tinh với điều kiện tốt nhất, vì vậy đặc biệt trong những ngày này, Vân Thiên Hà càng không muốn buông tha cho ban đêm tràn đầy ánh sao sáng lấp lánh. Hắn tin tưởng thông qua giai đoạn không ngừng tu luyện tích lũy một năm này, thông qua cỗ binh đoàn tinh khí dần dần lớn mạnh, có dấu hiệu ngưng kết giống như sương mù trong cơ thể, khi trùng khiếu điểm tinh, chắc chắn sẽ mang tới cho hắn kinh hỉ ngoài ý muốn, đây là một loại trực giác rất mãnh liệt.