Võ Động Thiên Hà
Chương 686
-Không! Đừng! Trả lại cho ta.
La Sát Nữ đã suy yếu đến mức cực hạn, nhưng khi một tiểu đoàn bị hút ra từ trong cơ thể nàng.
Nàng liền kêu lên một tiếng yếu ớt.
Nhưng chỉ kêu một tiếng như vậy mà cả người nàng dường như không còn khí lực để có thể la lên tiếp được nữa.
- Ngươi đến bây giờ vẫn còn một mực khăng khăng không chịu nói.
Nếu như lúc Thiên Nữ chết ngươi có thể tỉnh ngộ thì bản tôn có thể sẽ cho ngươi một cơ hội luân hồi.
Thế nhưng hiện tại, ngươi nên trách tội nghiệp của ngươi quá nặng không thể nào chuộc tội được nữa.
Tiêu Vong đi!
Dứt lời, Vân Thiên Hà vung tay lên, đột nhiên có một đoàn hoả diễm trong suốt bay ra từ tay Vân Thiên Hà nhanh chóng lao về phía La Sát Nữ.
Thân thể La Sát Nữ liền bốc cháy, nàng chỉ kịp hét lên một tiếng thê thảm, sau đó thân thể nàng đã bị đốt thành tro bụi, tiêu tán trong vô hình.
Lúc này La Sát Nữ đã tiêu vong.
Đúng lúc này, một điểm tinh quang loé ra.
Gần như ngay lập tức Hổ Tinh Tử xuất hiện bên cạnh Vân Thiên Hà, cung kính bẩm báo:
- Điện hạ, sau khi giáo chủ Trường Sinh Giáo thay đổi hình dạng, thuộc hạ vẫn không thể nào tìm được tung tích của nàng.
Thỉnh điện hạ trách phạt.
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
- Ngươi không cần tự trách bản thân mình.
Nàng đã thu được ba thành lực lượng bổn nguyên chi hoả, hơn nữa lại thay đổi hình dạng.
Nếu như nàng muốn trốn thì ngươi không tìm được nàng cũng là chuyện bình thường!
Hổ Tinh Tử nói:
-Điện hạ, Di Sinh thế giới đã bị Dị Linh thanh trừ.
Tám vị Nhân tộc đã từng Phá Hư bị Thiên tộc khống chế cũng đã được cứu ra.
Chỉ là hiện tại tất cả bọn họ đối với việc tu luyện đều mê man, không biết cách thăm dò thực lực cực hạn của chính mình.
Còn có thể có kết cục khác nữa hay không thì không biết nhưng ý chí và tinh thần của bọn họ đã sa sút nghiêm trọng.
Vân Thiên Hà nói:
-Phá Hư, tức là phi thăng.
Thiên hạ rộng lớn, nếu như bọn họ muốn tìm kiếm tự nhiên sẽ không tái xuất hiện trước cục diện như vậy.
Bản tôn một lần nữa chỉnh sửa lực lượng pháp tấc và mệnh lý pháp tắc thì phiến tàn phá không gian này sẽ được phục chế hoàn toàn.
Lúc đó bọn họ sẽ đối mặt với những thử thách mới, còn có thế giới, hệ thống và quy tắc mới.
Mà các ngươi sẽ đảm nhiệm vai trò duy trì hệ thống pháp tắc trong tân thế giới.
- Thuộc hạ sẽ không phụ sự kỳ vọng của điện hạ.
Hổ Tinh Tử nói.
- Ngươi đã tận mắt nhìn thấy người Phá Hư sau đó phi thăng, ngươi tự nhiên có kiến thức có thể cảm nhận được.
Hệ thống lực lượng pháp tắc mới này và toàn bộ tân thế giới kia là do Tạo Hoá không gian thành lập nên bố cục của nó.
Bất quá sau này bọn họ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Bản tôn đã vì bọn họ mà dựng dàn giáo, còn bọn họ có trách nhiệm là phải xây dựng nó.
Ngươi đi đi, sau này Nhân tộc, có lẽ là cả những chủng tộc khác nữa, ngươi cũng không cần phải để ý tới.
Tân thế giới kia còn có rất nhiều việc ngươi cần hoàn thành.
Dứt lời, Vân Thiên Hà tống tiễn, Hổ Tinh Tử hoá thành một đạo lưu quang liền biến mất tại chỗ.
Lúc này chỉ thấy trên tinh không Bạch Hổ Đế Tinh đột nhiên sáng lấp lánh không gì có thể sánh được.
Mà lúc này Vân Thiên Hà cũng hoá thành tinh quang bay về phía Hải Vực.
…….
Tại bờ biển Hải Vực, ở đây giống như là một thế giới vậy.
Trên tiểu đảo phonga xuất ra quang mang tựa như ảo mộng.
Lúc này có một thiếu nữ mỹ lệ đang ngồi trên bờ biển, chân đạp sóng biển, có vẻ rất khoái nhạc.
-Ngô, đã mười năm.
Hẳn là đã không còn ai nhớ tới mình nữa, hì hì.
Ta muốn bắt đầu một cuộc sống mới, ta muốn gả cho hắn.
Hắn nhất định sẽ không biết ta, đến lúc đó, hì hì……….
-Đừng có nằm mộng, tuy ngươi đã thoát khỏi hình thể của một Nhân Ngư, nhưng ngươi không thể cải biến thiên phú chủng tộc cùng bản chất của ngươi.
Đúng lúc này, một âm thanh giống như lôi đình oanh kích đột nhiên vang lên bên tai thiếu nữ.
Ngay lập tức nàng quay về phía phát ra âm thanh.
Lúc này hoa dung thất sắc, chỉ thấy Vân Thiên Hà ở cách đó không xa, trêm một dải san hô đang lẳng lặng nhìn nàn.
Trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, rui rẩy nói:
-Ngươi, ngươi làm thế nào mà có thể đến được nơi này.
Ngươi muốn làm cái gì?
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
-Ta tự nhiên biết là ngươi trốn ở đây.
Bất quá cho dù ta có trở lại thì thứ đó cũng không còn thuộc về ngươi.
Bởi vì ngươi không có tư cách.
-Bổn nguyên lực lượng ta trả lại cho ngươi, còn chưa được sao.
Ta từ bỏ, ngươi cho ta một cơ hội đi!
Thiếu nữ cắn môi nói:
-Có lẽ, ngươi cho ta một lần cũng được, một lần là tốt rồi!
Nói xong thì quần áo nàng rơi xuống để lộ ra một thân thể nóng bỏng, khúc nào ra khúc đấy, một thân thể với những đường cong hoàn mỹ, hấp dẫn đến chết người.
Nàng nhìn Vân Thiên Hà nói:
-Kỳ thực, trước kia khi ta tới kinh thành, tựu đã luyến ái ngươi.
Khi đó ngươi rất bình thường, chỉ là một thiếu niên bình thường.
Thực lực thì yếu như sên, lại bị Túc Tĩnh Vương chèn ép.
Không biết vì sao lúc đó ta lại không dám tiếp cận ngươi.
Bởi vì thân phận của ta, cho nên ta một mực nghĩ cách cải biến bộ dáng đáng ghét của mình.
Có thể biến thành một con người hoàn toàn mới.
Do đó ta tìm ngươi.
Ta thích ngươi.
Ta muốn làm thê tử của ngươi.
Hài tử của ngươi vẫn còn sống.
Thế nhưng sau này lại xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho ta có đi mà không có đường về.
-Không cần nói với bản tôn những lời như vậy.
Bởi vì ngươi, trên Hải Vực này có bao nhiêu người dân vô tội, có bao nhiêu quân nhân chết trên biển rộng mênh mông kia.
Nhưng ngươi ở dưới đáy biển lại từng hấp thu tiên huyết của bọn họ trong nước biển.
Tất cả những gì ngươi làm đều phải trá giá.
Lần này bản tôn tới, không chỉ muốn thu hồi bổn nghuyên chi lực mà còn muốn thu một thức do Thiên Nữ tạo ra trước kia.
Thứ đó đang ở trong cơ thể của ngươi, chính à tinh phách thần hồn vốn không thuộc về ngươi.
-Không! Đừng! Nếu như thứ đó thuộc về ngươi thì ta cũng thuộc về ngươi, ngươi vì sao nhất quyết phải lấy đi.
Rốt cuộc ngươi muốn nàng làm cái gì?
Thiếu nữ hoảng sợ kêu to.
Sắc mặt Vân Thiên Hà trầm xuống nói:
-Đừng đóng kịch trước mặt bản tôn, phàm là bất kỳ thứ gì mà Thiên Nữ lưu lại, bản tôn muốn chúng biến mất khỏi thế gian này.
Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì có cơ hội để cho những con rối ngu xuẩn kia phục sinh.
Bản tôn vĩnh viễn không bao giờ cho ngươi có cơ hội đó.
Đến bây giờ ngươi còn chưa có giác ngộ sao.
Vậy bây giờ ngươi nên giác ngộ đi.
Nói xong, Vân Thiên Hà đột nhiên giơ hai ngón tay ra điểm lên trán.
Một đoàn quang mang được phóng xuất ra hội tụ thành tiểu quang cầu, phảng phất giống như một dòng xoáy còn có cả một cỗ hấp lực bay về phía thiếu nữ.
-Không nên….
Đương nhiên, thiếu nữ này chính là giáo chủ Trường Sinh Giáo, nàng bỗng nhiên cảm thụ được cỗ nguyên lực trong cở thể mình thoát khỏi sự không chế của nào giống như thuỷ triều trút ra ngoài.
Lúc này, nàng vô cùng kinh hãi.
Sắc mặt nàng lập tức trở nên dữ tợn, kêu lên:
-Nghĩ không ra ngươi lại là người tuyệt tình như vậy.
Nếu như ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng mong có được.
Ngươi muốn cho Huyền Nữ thê tử của ngươi đang khuyết thiếu một hồn tam phách sống lại.
Vĩnh viễn không có cơ hội đó đâu.
-Ngươi dám.
Vân Thiên Hà nghĩ rằng Trường Sinh giáo chủ muốn tự bạo, sắc mặt hắn hơi trầm xuống.
Lúc này hư không xuất hiện một đại thủ khiến cho không gian bị bóp méo, chộp lấy Trường Sinh giáo chủ.
Trường Sinh giáo chủ muốn tự bạo thế nhưng lực lượng quy tắc cưa Vân Thiên Hà khiến cho nàng không thể thi triển.
Lực lượng trong cơ thể nàng căn bản là không thể sử dụng, ngược lại càng điên cuồng trút ra ngoài.
Trường Sinh giáo chủ hét to một tiếng, quyết dùng một tia lực lượng bạc nhược để tự bạo.
Thế nhưng Vân Thiên Hà tuyệt nhiên không để cho nàng có cơ hội.
Đại thủ kia giống như thiểm điện lăng không bay xuống bắt lấy nàng.
Vân Thiên Hà hung hăng nắm chặt mà Trường Sinh giáo chủ cũng vô lực chống cự.
Một lần nữa Trường Sinh giáo chủ hét lên một tiếng, thân thể của nàng bị Vân Thiên Hà vô tình bóp nát.
Ngay trong sát na lúc nàng tiêu vong thì một đoàn linh hồn tiểu cần bay lên.
Vân Thiên Hà lập tức vung tay bắt lấy, không để cho nó tiêu tán.
Đến tận bây giờ, Vân Thiên Hà mới hoàn toàn phá vỡ bố cục mà Thiên Nữ lưu lại, kể cả khôi lỗi mà nàng lưu lại nhằm phục sinh cũng đã bị diệt.
Hôm nay, Vân Thiên Hà đã thu thập được một hồn ba phách cho Huyền Nữ.
Tiểu cầu linh hồn đang nhảy múa trong tay Vân Thiên Hà, hắn cũng không chần chừ, chỉ thấy từ trong thân thể có hai tiểu cầu khác đi ra nhưng có phần lớn hơn một chút.
Tinh phách thần hồn của Huyền Nữ được phân thân của Vân Thiên Hà dùng ý cảnh tẩy rửa, giờ đây đã trở nên tinh thuần không gì so sánh được.
Lúc này Vân Thiên Hà phóng thích bọn chúng, lúc ba tiểu cầu linh hồn gặp nhau, giống như nước gặp nước, nhanh chóng hợp lại.
Ba tiểu cầu linh hồn dung hợp.
Cuối cùng thì bọn chúng cũng đã hoàn toàn dung hợp.
Một tiểu cầu linh hồn to bằng nắm tay xuất hiện nó bắt đầu bay xung quanh Vân Thiên Hà lại khong ngừng nhảy múa giống như tiểu tinh linh đang vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng nó có điểm muốn tiêu tán nhưng Vân Thiên Hà đã duy trì một tầng lực lượng không gian nên tiểu cầu linh hồn thuỷ chung đọng lại không có tiêu tán.
Thấy tiểu cầu linh hồn không ngừng nhảy múa, trong mắt Vân Thiên Hà hiện lên một tia nhu tình, lẩm bẩm nói:
-Linh Toa, ngươi thiếu tinh phách thần hồn, ta rốt cục cũng tìm được cho ngươi.
Kỳ thực khi hắn thông Tạo Hoá, hắn chỉ biết Đường Linh Toa tu luyện Huyền Nữ Thiên Kinh đã đạt đến cảnh giới Huyền Nữ tam biến.
Nhưng trong lúc biến hoá, đến lúc tối hậu vì nàng thiếu tinh phách thần hồn mà mới lâm vào tình trạng hôn mê, cũng vô pháp tỉnh lại.
Mà sau đó Vân Thiên Hà đột nhiên đột phá cảnh giới trở thành Thiên Thù Giả.
Lúc này hắn càng thêm rõ ràng Thiên Nữ khi giết chết Huyền Nữ đã đoạt lấy hồn phách của nàng.
Lúc này tinh phách thần hồn phiêu tán bỏ chạy, tới vạn năm sau mới đầu thai trở thành Đường Linh Toa.
Nói cách khác, Đường Linh Toa chính là do Huyền Nữ chuyển thế.
Huyền Nữ cũng chính là Đường Linh Toa.
Vân Thiên Hà tới cùng muốn tạo hoá tiêu diệt Đường Túc Ly cũng không phải vì tạo hoá số mệnh của hắn.
Mà trọng yếu hơn cả hắn bịDị Linh Vương chuyển hoá , Dị Linh Vương lại là tinh phách của Huyền Nữ.
Chính vì thế mà trong cơ thể Đường Túc cũng có một phần.
Cho nên hắn không thể để Đường Túc Ly đơn giản tiêu vong được.
Hắn chịu ảnh hưởng của tạo hoá, phải bị tạo hoá tiêu diệt.
Sau khi hắn đánh mất tạo hoá số mệnh thì như vậy tinh phách Huyền Nữ mới tự động thoát khỏi sự khống chế của hắn và cũng sẽ không bị tiêu vong cùng hắn.
Chính bởi vì nguyên nhân này mà Vân Thiên Hà theo đuổi Đường Túc Ly tới cuối cùng, để cho hắn tiêu vong dưới lực lượng của tạo hoá.
Mà giáo chủ Trường Sinh Giáo là La Sát Nữ cũng hoàn toàn tương tự.
Trong ba người thì có hai người là nhân tộc.
Bọn họ nhận được tạo hoá số mệnh mà Vân Thiên Hà lại thông Tạo Hoá.
Như vậy chẳng khác nào số phận của bọn họ nằm trong tay hắn.
Nếu như những người khác tuỳ ý bị tiêu diệt thì tạo hoá số mệnh cũng mất đi, cứ như vậy tuần hoàn không ngừng.
Vân Thiên Hà muốn thu hồi tinh phách Huyền Nữ càng thêm khó khăn.
Đây cũng chính là sự nham hiểm của Thiên Nữ
Thế nhưng để cho bọn họ tự đánh mất đi tạo hoá số mệnh của mình thì sẽ không bị ảnh hưởng.
Lại nói Thiên Nữ lợi dụng tinh phách thần hồn của Huyền Nữ để tạo ra tinh phách thần hồn của Huyền Nữ trong cơ thể của những con rối, để chúng có thể thuận theo tự nhiên.
Đem lũ tinh phách kia tiến nhập vào trong cơ thế.
Lúc này Vân Thiên Hà lại nhìn ra biển rộng, thân thể dần dần hoá thành một mảnh hư vô, biến thành một đạo lưu quang, tiến nhập trời cao.
Chỉ thấy trong biển tinh khung thì ngôi sao Tinh Thần Đế Vương léo ra quang mang chói mắt.
Mười năm, đối với Vân Thiên Hà mà nói chỉ như mới ngày hôm qua.
Nhưng nhân loại vẫn đang gian khổ đấu tranh với Dị Linh, thì xác thực là dài dằng dặc.
Dùng mười năm thời gian này, Nhân tộc trước đây chưa từng có đoàn kết rốt cục cũng có thể tiêu diệt Dị Linh.
Cuối cùng bọn họ lại có thể sinh tồn trên phiến đại lục với một bầu trời xanh thăm thẳm.
Tuy rằng Dị Linh còn chưa có bị triệt để tiêu diệt toàn bộ nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Nhân tộc giành được thắng lợi huy hoàng.
Chính vì thế mà bọn họ vô cùng vui sướng.
Trên đại địa tại Đông Vực, bách tính đều đi lên đầu đường, cử hành các hình thức hoạt động chúc mừng.
Mọi người trong thời gian này ai bận việc gì cũng đều bỏ đó cùng đến tham dự, cùng nhau chia vui vì chiến thắng vĩ đại trong lịch sử.
Ai ai cũng có dáng vẻ tươi cười, đây là một lại tâm trạng xuất phát từ nội tâm sau khi sống sót khỏi tai kiếp.
Tuy rằng số người chết đi không ít nhưng số người sống cũng không quên tưởng nhớ đến bọn họ.
Vì bọn họ mà chia sẻ niềm vui này.
Mà ở trên đại địa Đông Vực có thể nhìn thấy bách tính tự phát kiến tạo Thần điện.
Bọn họ đi vào trung tâm tiến hành tế tự và hoạt động chúc mừng.
Mỗi một toà Thần điện đều cung phụng một thần tượng.
Thần Kỳ Địa và Tôn Tạo Hoá Phán Tướng trong Tạo Hoá Thần Điện giống nhau như đúc.
Mỗi hộ gia đình đều tự tạo cho mình một pho tượng để có thể cung phụng bọn họ và tín ngưỡng tinh thần.
Mà vị thần linh này thực sự tồn tại.
Hay cho câu nói trên thế gian này vốn không có thần nhưng lại có tín ngưỡng lực lượng.
Cho nên có thần. chỉ là mọi người cũng không biết vị thần mà bọn họ tún ngưỡng đang ở ngay trong đám đông.
Chỉ là bộ dáng của thần giống như một thư sinh, đang ung dung tươi cười nhìn mọi người chúc mừng.
Lúc này Vân Thiên Hà đem toàn bộ lực lượng và ý chí còn có toàn bộ mệnh cách thăng hoa của bản thân chuyển dời đến tạo hoá chi khu, tựu trở thành Thiên Thù Ngự Giả.
Lúc này hắn đã có vô cực thân, nên dễ dàng ngăn cách ý cảnh vô cương đại ái cùng tiểu ái ý cảnh.
Chính vì thế mà Vân Thiên Hà trở thành một người bình thường, hắn muốn được sinh hoạt giống như một người bình thường, cùng thê tử và hỉa tử có cuộc sống hạnh phúc.
Cho nên hắn cam nguyện buông bỏ tất cả.
Hí…………..
Lúc này Vân Bôn dùng mặt ngựa thân thiết dụi vào người Vân Thiên Hà kêu lên một tiếng thì hắn mới hồi phục tinh thần từ trong tràng diện náo nhiệt của bách tính.
Xoay người lên lưng ngựa, thân ảnh Vân Bôn giống như thiểm điện, trong chớp mắt đã biến mất thoát khỏi tầm nhìn của mọi người.
Lúc này, lúc này có một bách tính cảm thấy kỳ quái nói:
-Di, người kia sao lại giống với thần linh như vậy?
-Ngươi vui quá mà xuất hiện ảo giác sao?
Người bên cạnh cười nói.
-Hẳn là sẽ không a.
Hắn rõ ràng vừa ở chỗ này sao chớp mắt đã không thấy đâu rồi.
………
Mà trên Hải Châu đảo nối liền với đại lục, gió êm sóng lặng
Lúc này trên vọng hải thạch cạnh bờ biển có đặt mặt bàn rượu cùng thức ăn.
Lúc này Quách Dự Chương, Diệp Cương Tiêu, Tiêu Dũng Tuấn, Lạc Như Đồ, Vũ Phương Khinh Thần, những người này đều ngồi trên bàn uống rượu Lạc Như Đồ lắng nghe thiên hạ đang hân hoan ăn mừng chiến thắng.
Bọn họ cùng nhau nói chuyện tiếu lâm nhưng thực chất là đang nghe Vũ Phương Khinh Thần kể lại chuyện cũ khi hắn gặp Vân Thiên Hà.
Hai bên là nhân mẫu Lâm Nhược Hi, Nam Minh Tuyết, Lạc Như Sương, những người này cũng đã kết thành tỷ muội tốt, cũng ngồi bên cạnh lắng nghe.
Khi nghe tới những đoạn lý thú thì phá lên cười, đồng thời trong lúc nghe kể chuyện các nàng cũng len lén nói lý một chút.
Bất quá khi nói đến chuyện của Vân Thiên Hà thì Lâm Nhược Hi có cảm giác khác thường.
Nàng cũng không rõ cảm giác đó như thế nào.
Mặt nàng bỗng nhiên ửng hồng, cảm giác như trong tinh không có một cặp mắt đang nhìn mình.
Mà Nam Minh Tuyết thấy thần sắc Lâm Nhược Hi như vậy, chỉ biết là bọn họ nhất định có chuyện, liền giục nói:
-Nói mau, ngươi và hắn đã xảy ra chuyện gì.
Thật tình khai ra, bằng không….
Lâm Nhược Hi nói:
-Đã từng cùng hắn và gia gia đi chung một đoạn đường.
Lúc đó hắn hoá trang thành một nữ hài tử, bất quá lại rất xinh đẹp.
Cuối cùng khiến cho sư huynh mong nhớ ngày đêm mất mấy tháng liền.
Mãi cho tới khi đến Kinh Thành mới biết được chân tướng.
Lúc đó mới xấu hổ a.
-Ha ha, dĩ nhiên còn có chuyện thú vị như vậy, vậy sao đó thì sao?
-Sau đó cũng không có gặp.
Hắn giúp ta trị bệnh, ta cùng sư huynh trở về Hải Châu.
Được rồi đến phiên ngươi, nói mau.
Trước đây ngươi từng cùng hắn đi hơn nửa Đông Vực, hẳn là có nhiều chuyện thú vị.
Hắn ưu tú như vậy, ngươi chắc là thầm mến hắn chứ?
Nam Minh Tuyết vừa nghe liền nhìn Vũ Phương Khinh Thần, thấp giọng nói:
-Đã từng, ta xác thực đã từng lặng lẽ quan sát hắn.
Bất quá bên cạnh hắn còn có nhiều nữ hài tử còn ưu tú hơn cả ta, ta cũng không xinh đẹp bằng các nàng.
Cho nên ta quyết định từ bỏ.
Nhưng về sau khi sư huynh thổ lộ tình cảm đối với ta, ta mới biết được sư huynh mới là người ta cần.
Nhưng lúc này….
Lác Như Sương ôm một tiểu đồng, lúc này đột nhiên nói chen vào:
-Tuyết tỷ tỷ, ngươi thường nói vị Thần Hoa Đoá Đoá tỷ tỷ, hiện tại thế nào, nàng không phải rất thích tên gia hoả kia sao?
Nói đến đây, thần sắc Nam Minh Tuyết càng thêm ảm đạm, nói:
-Thần Hoa Đoá Đoá của Tuyết Hương cốc, vẫn khắc khổ thu luyện.
Về sau kế thừa Thần Hoa Chính Giáo, đến nay vẫn chưa lập gia đình…
Thấy bầu không khí có chút ảm đạm, Nam Minh Tuyết cũng không muốn nhắc lại việc này, ngày hôm nay là một ngày tốt lành, vốn nên chúc mừng.
Vì vậy cũng không có nói chuyện khác, chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm:
-Hay là chúng ta lắng nghe xem bọn họ đang nói cái gì đi ha.
Trước mặt mọi người nghe được Vân Thiên Hà đã từng cùng Vũ Phương Khinh Thần tại Yên Vân nói chuyện phiếm, không khỏi cười nói:
-Đã như vậy, chúng ra hôm nay cũng khá rảnh rỗi, cùng nhau đi tới kinh đô tìm hắn xem.
Xem hắn có thực hiện lời hứa hay không, ha ha.
Quách Tước Chương nói:
-Chúng ta là người phàm, tuy Vân Thiên Hà là bằng hữu nhưng muốn gặp Vân Thiên Hà phỏng chừng Nhân Hoàng bệ hạ có đáp ứng không?
-Nghĩ nhiều như vậy để làm gì, bằng hữu là bằng hữu, quản chi việc hắn là thần.
Còn nữa nếu như hắn không có coi ta là bằng hữu thì ta sẽ nguyền rủa hắn….
Hắc hắc.
Lạc Như Đồ nhìn vẻ mặt kẻ trộm của Diệp Cương Tiêu, trêu chọc nói:
-Lão Diệp, ngươi không sợ các tế sư lão đầu trong thần miếu sao.
Bọn họ mà tức giận sẽ khép ngươi vào tội khinh nhờn thần lonh.
Mà tội danh này cũng không thể khinh nhẹ, cẩn thận chỗ ấy……..ha ha.
-Thôi quên đi, vạn nhất tên gia hoả Thiên Hà hắt xì hơi một cái, thổi bay ta từ đông sang tây thì đúng là mắc tội oan.
Gần đây ở trong sâu thẩm Hải Vực ta phát hiện một nhân động mỹ lệ.
Nhân ngư công chủ có một vẻ đẹp thướt tha, ta phát giác ta đã thích nàng.
Cho dù hắn là thần linh đi chăng nữa ta cũng mặc kệ.
Ta muốn đi tìm mỹ nhân ngư của ta…
-Ngươi là một tên trọng sắc khinh bạn.
Mọi Người cười ầm lên, cùng nhau nâng chén đối ẩm.
Bọn họ không có nhận ra trên hư không có một đoá Lưu Tinh hội tụ thành một gương mặt cười nhìn bọn họ, rồi ngay lập tức biến mất không thấy đâu.
………….
Trong Thanh Long Sơn, năm tháng không có để lại vết tích gì tại địa phương thần bí này.
Nó vẫn bảo trì nguyên dạng như cũ.
Mà ở đây giống như bồng lai tiên cảnh, nơi nào cũng có đủ các loại thực vật, vô cùng phong phú.
Trăm hoa đua nở, phóng xuất ra hương thơm khắp cả một vùng.
Trong sơn cốc có xây dựng một toà tiểu ốc mộc mạc an tĩnh.
Lúc này một vị nữ tử mặc tố y vẫn đang đứng ở dưới bóng cây cổ thụ, xuất thần nhìn về viễn phương.
Nữ tử này đang đợi chờ một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Nàng đã chờ ở đây mười năm, ngày nào nàng cũng như vậy.
Nhưng thời gian chờ đợi cứ như vậy mà trở nên dài dằng dặc.
Mỗi ngày đứng chờ và nhìn về viễn phương thành ra đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nàng.
-Muội muội, ngươi lại phát ngốc cái gì a.
Mau giúp ta hái hoa, chúng ta mang về nhà làm trà.
Hiện tại Thừa Nhi ngày nào cũng uống trà Hoa Lộ.
Bà bà nói hắn hiện tại là Nhân Hoàng, công việc hằng ngày rất bận rộn, cũng có chút mệt nhọc, cái này có thể giúp hắn nâng cao tinh thần tỉnh táo.
Túc Dao ở trong bụi hoa như một con ong mật chăm chỉ làm việc thấy Tô Tuyết giống như hòn vọng phu đang đứng dưới tán cây đờ ra.
Ngày nào cũng như vậy, mọi người đều quen rồi.
Thế nhưng thấy Tô Tuyết tưởng nhờ trượng phu như vậy, trong lòng các nàng cũng có cảm xúc khó tả.
Nhưng cũng đành phải kìm nén giữ ở trong lòng.
Tê luật luật ~~
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa vang lên ở đằng xa, đang hướng về phía hai ngườ.
Ngay sau đó trong sơn cốc xuất hiện một con ngựa vô cùng mỹ lệ, đang không ngừng kêu lên giống như thông báo cho mọi người.
Lúc này Tô Tuyết nhìn thấy thì bộ dạng si ngôc liền biến mất, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng, kêu lên:
-Tỷ tỷ, phu quân đã trở về, nhất định là hắn.
Nói xong.
Tô Tuyết giống như đã đánh mất linh hồn nhỏ bé, nhanh chóng chạy ra ngoại cốc.
Chỉ là nàng mới chạy được vài bước thì đột nhiên ở bên cạnh nàng xuất hiện một thân ảnh thật lớn.
Ngay sau đó cái eo nhỏ nhắn của nàng bị người đó ôm vào trong lòng.
Tô Tuyết kinh hãi, đang muốn giãy giụa, nhưng nhìn lại thì thấy khuôn mặt quen thuộc mà nàng hằng mong chờ bấy lâu nay.
Lúc này hai hàng nước mắt tuôn rơi, ôm chặt lấy hắn khóc nấc lên.
Nàng sợ hắn lại biến mất.
Lạch cạch
Lúc này, bình sứ trong tay Túc Dao cũng rơi xuống, thần tình nàng dại ra, kinh ngạc nhìn thân ảnh kia, rồi cũng không nhịn được mà nước mắt tuôn rơi.
Nàng biết muội muội không có xuất hiện ảo giác.
Nàng cũng không có xuất hiện ảo giác.
Tất cả đều là sự thật.
Thế nhưng lúc này nàng đờ ra, thân thể đột nhiên bị người ta ôm lấy.
Mất một lúc sau mới có thể khôi phục tinh thần.
Lúc này Tô Tuyết cũng như vậy, ôm chặt lấy thân thể hắn, cảm nhận sự ấm áp cùng với nhịp đập trái tim hắn, dường như nàng không có ý định buông tay.
-Các lão bà, ta đã trở về.
Vân Thiên Hà ôm hai nàng, vừa cười vừa nói.
Kết quả hai nàng lại khóc to hơn
-Không bao giờ… nữa, ngươi hứa đi.
Ngươi sau này có đi tới đâu cũng không được bỏ rơi chúng ta.
-Không, ta sẽ cùng các ngươi làm bạn đến già.
Vân Thiên Hà vỗ về hai nàng, ôn nhu nói.
-Thật vậy chăng?
Vẻ mặt Tô Tuyết thập phần kinh hỉ.
-Ân, thực sự, đi thôi, chúng ta trở về, gia đình đoàn tụ.
Nắm tay hai nàng, ba người bọn họ cùng nhau trở về Tàng Long đại điện.
………
Tàng Long đại điện vẫn như xưa, không hề có bất kỳ thay đổi nào.
Duy chỉ có một chỗ khác mà là ở đây vào ban ngày, dương quang chiếu xuống có thể nhìn xuyên thấu hồ nước trên dỉnh đại điện, cả đại điện đều to lớn đồ sộ, rực rõ.
Tàng Long đại điện nằm ở trung tâm Hoa Hạ quốc, phạm vi xung quanh đều được bố trí nhưng cơ quân tinh diệu.
Ở đây, hôm nay Nhân Hoàng đã được liệt vào thần tích, thống trị thiên hạ.
Nhưng người trong thiên hạ đều biết, thần linh mà bọn họ tín ngưỡng đã từng ở Tạo Hoá thần điện cho nên người trong thiên hạ đều coi đây là thánh địa.
Đồng thời cũng bắt đầu xuất hiện những truyền thuyết về nơi này.
Nhưng mà, người trong thiên hạ không thể nào nghĩ được thân linh mà bọn họ tôn thờ đã ly khai thế gian.
Một lần nữa trở thành một người có thân phận và cuộc sống rất đỗi bình thường như vao người khác.
Trong Tàng Long đại điện thật sự có Tàng Long.
Khi Vân Thiên Hà dẫn Túc Dao và Tô Tuyết đi vào trong điện.
Trong sát na có hai thân ảnh giống như hai thiên sứ chạy vội đến, muốn được hắn ôm ấp trong lòng không bao giờ buông tay.
Tầm Nguyệt và Mộng Ly, hai người bọn họ đều biết ngày này rồi sẽ tới.
Cho nên nét mặt bọn họ lộ vẻ ngọt ngào cùng bộ dáng tươi cười.
Các nàng biết hắn nhất định sẽ trở về.
Trên mặt Mộng Ly cũng bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt, nhưng lúc này lại không ngừng đánh vào ngực hắn, kêu lên:
-Chàng thật không có lương tâm, để tỷ muội bọn thiếp chờ đợi mười năm.
Chàng phải đáp ứng bọn thiếp phải dẫn bọn thiếp đi ngao du thiên hạ.
Còn có ngươi mau nghĩ biện pháp cho Linh Toa tỉnh lại.
Chắc chắn Linh Toa cũng muốn đi.
-Ba ba, ba ba, người đã trở về.
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thuý như tiếng chim vàng oanh kêu lên.
Chỉ thấy một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt vô cùng kinh hỉ chạy vội tới, ôm lấy Vân Thiên Hà làm nũng:
-Ba ba, người vì sao bây giờ mới trở về.
Ba ba phải bồi thường cho nữ nhi.
Con cũng muốn ngao du thiên hạ.
Con mặc kệ, ba ba mà không cho con đi theo thì con không thể ý đến ba ba nữa.
Ngoài miệng tuy nói thế nhưng hai cánh tay be nhỏ của nàng chẳng khác nào các mẫu thân ôm chặt lấy Vân Thiên Hà.
Từ trong đáy lòng của tiểu nữ sao lại không mong có một ngày gia đình đoàn tụ, để có thể hưởng thụ sự quan ái của phụ thân.
Vân Thiên Hà nghĩ đến chuyện của Đường Linh Toa nói:
-Ta đi xem Linh Toa thế nào đã.
Mọi người nghe vậy cũng không hề dây dưa, liền đi theo Vân Thiên Hà đến Tàng Long bí thất.
Hôm nay trong Tàng Long đại điện chỉ có người nhà của Vân Thiên Hà ở.
Đám người An thúc đã sớm ly khai.
Cho nên tất cả những công việc bình thường ở đây đều do Mạt nhi đảm nhiệm.
Khi Mạt nhi thất Vân Thiên Hà trở về cũng mang theo một chút kinh hỉ cũng muốn được ôm ấp trong lòng.
Bất quá nàng lại phải che giấu.
Đường Linh Toa đến nay vẫn nằm an tinh trên ngọc đài.
Dung mạo dáng dấp của nàng vẫn như cũ, không hề có phát sinh cải biến.
Vài chục năm qua, những người khác đều đã trưởng thành.
Mà nàng vẫn mang dáng dấp của một thiếu nữ thuần khiết.
Vân Thiên Hà đi tới bên cạnh, hắn đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói:
-Linh Toa, ta đã trở về.
Thanh âm phảng phất như từ viễn cổ hô hoán.
Đường Linh Toa tựa hồ cảm ứng được sự hiện diện của hắn.
Đột nhiên gian mật thất hơi rung động, ở khoé mắt nàng chảy xuống một giọt nước mắt.
-Tam nương muốn tỉnh, bản nương muốn tỉnh
Nguyệt Vi nhi thấy vậy kinh hỉ hô lên một tiếng.
Những người khác cũng kinh hỉ không kém.
Bất quá, lúc nay Vân Thiên Hà lại nói với mọi người:
-Các nàng trước tiên lui ra sau, không được tới gần.
Mấy người lập tức thối lui ra sau.
Lúc này Vân Thiên Hà đột nhiên đánh ra một chưởng, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một tiểu cầu linh hồn.
Ngay lập tức xuất hiện một cỗ ba động xuất hiện ở xung quanh.
Mà lúc này, thân thể Đường Linh Toa đột nhiên huyền phù bay lên.
Vân Thiên Hà nhẹ nàng đưa tiểu cầu này vào trong thân thể của nàng.
Một cỗ ba động truyền vào thân thể Đường Linh Toa, lập tức tiểu cầu linh hồn kia cũng chui vào theo.
Lập tức quanh thân Đường Linh Toa được bao phủ bởi một tầng quag mang nhàn nhạt.
Vân Thiên Hà biết, đây là tác dụng của lực lượng quy tắc trong tiểu cầu linh hồn.
Vì Đường Linh Toa thiếu một hồn ba phách nhưng nàng muốn tiếp nhận nó thì cần phải có một quá trình.
Khoảng chừng một canh giờ sau, quang mang bao phủ thân thể Đường Linh Toa bắt đầu ảm đạm rồi biến mất không thấy đâu.
Mà lúc này thân thể của nàng cũng không có huyền phù ở trên không nữa mà lại nhẹ nhàng rơi xuống ngọc đài.
Lúc này Vân Thiên Hà mới đưa vào trong miệng Đường Linh Tao một hạt châu, lập tức nhẹ giọng nói:
-Linh Toa, tỉnh! Linh Toa, tỉnh!
-Ngô
Cuối cùng thì từ trong miệng nàng cũng phát ra một âm thanh, ngay sau đó nàng tử từ mở mắt.
Dần dần mọi vật trước mắt nàng trở nên rõ ràng, thân ảnh quen thuộc mà nàng vẫn thấy trong mơ đang đứng bên cạnh.
Đường Linh Toa nhẹ giọng nói:
-Thiên Hà…
Nàng quay sang nhìn thấy mấy tỷ muội, nhẹ giọng nói:
-Tỷ tỷ, các người đều trưởng thành hết rồi.
Di, muội muội này là ai vậy?
-Tam Nương.
Ta là Vi nhi, ta bình thường đều đến thăm người, kể cho người rất nhiều chuyện a.
Vẻ mặt Đường Linh Toa hơi kinh hãi, nhìn Nguyệt Vi nói:
-Tiểu hài đồng khả ái kia chính là ngươi.
Thế nhưng đã lớn như vậy rồi.
Ta đã ngủ say bao nhiêu lâu rồi?
Lúc này chúng nữ đều nhìn chung quanh, Tầm Nguyệt nói:
-Linh Toa, không nên để ý, bây giờ ngươi tỉnh dậy là tốt rồi.
Hôm nay gia đình chúng ta có thể đoàn tụ một chỗ không phải rất tốt sao?
Đường Linh Toa hoạt động chân tay, rồi chậm rãi xuống giường.
Nàng cảm thấy mình không có gì là không khoẻ.
Chỉ là ánh mắt nàng có chút mất tự nhiên khi nhìn Vân Thiên Hà, theo đó có chút hoảng loạn liền cúi đầu.
Thấy thần tình Đường Linh Toa như vậy, Mộng Ly đứng phía sau cảm thấy cổ quái nói:
-Muội muội, làm sao vậy, vừa ngủ dậy cảm giác choáng váng, hay ngươi xấu hổ.
Đúng rồi hay là muốn làm tân nương một lần nữa, rồi tiến hành động phòng a?
-Tỷ tỷ ngươi….
Đường Linh Toa tức giận nhìn Mộng Ly, lúc này mặt nàng càng ửng hồng, hận không thể tìm được chỗ trốn.
Vân Thiên Hà nhẹ nhàng nói:
-Ta biết hết rồi.
Cái này sẽ là bí mật nho nhỏ của hai chúng ta.
Đường Linh Toa vừa nghe lại càng ngượng ngừng.
Kỳ thực nàng cũng biết được kiếp trước của mình.
-Không được, ta cũng muốn biết, các ngươi rốt cục là có bí mật gì.
Nói mau, bằng không đêm nay không cho các ngươi động phòng.
Mộng Ly trừng mắt nhìn hai người, nói.
Mà Vân Thiên Hà lại nhìn Đường Linh Toa nói:
-Linh Toa, hay là hôm nay chúng ta tái tổ chức hôn lễ một lần đi ha.
Lúc này Mộng Ly đẩy Đường Lonh Toa, nàng thuận thế ngã vào lòng Vân Thiên Hà, Mông Ly lại tiếp tục trêu chọc nói:
-Ừ, đêm nay tựu động phòng, rồi sau đó lại sinh ra một tiểu Vi nhi.
Lúc đó lại có thể cùng tiểu Vi nhi chơi đùa, hì hì…..
-Đại nương, người lại bày trò rồi.
Nhưng ta cũng đồng ý.
Nguyệt Vi nhi hứng khỏi nói theo, vẻ mặt giảo hoạt nói:
-Đúng có, có thêm một tiểu Vi nhi nữa, sau này có thể cùng con nô đùa.
Túc Dao đứng một bên cũng phong tình vạn chủng ngắm nhìn Vân Thiên Hà, sẵng giọng nói với Mộng Ly:
-Hẳn là cũng có người muốn vào động phòng a!
Nếu không, chúng ta cùng đi náo động phòng tân hôn đi?
Tô Tuyết nói.
Chúng nữ nghe vậy đều cười hì hì, khiến cho Tô Tuyết phục hồi tinh thần, mặt cười đỏ bừng, lại trốn ra đại điện nói:
-Ta đi làm cơm, thuận tiện kêu bà bà giáo huấn các ngươi.
Lúc này vẻ mặt Đường Linh Toa đỏ như gấc nhưng vẫn chui vào trong lòng Vân Thiên Hà, không có ngẩng lên.
Thế nhưng có thể thấy được trong mắt nàng một tia vui sướng, tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc.
Trong Tàng Long đại điện, tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
5349 chương
9 chương
25 chương
85 chương