Võ Động Thiên Hà
Chương 599
Sau khi tiến nhập vào bên trong động Vân Thiên Hà nhận thấy động cũng không sâu như hắn tưởng tượng, đi hai bước là đã có thể thấy toàn cảnh bên trong.
Vân Thiên Hà quét mắt nhìn khắp động, rất nhanh chóng ánh mắt hắn liền tập trung vào một con vật vô cùng kỳ lạ mắc kẹt trong huyệt động, chiếm một khoảng tương đối lớn, tạo hình giống như là một con rồng không có long phiến.
Nói là rồng bởi vì nó có sừng và hơn nữa hình dáng của nó thập phần giống rồng nhưng lại không có long phiến, nhìn qua cũng thấy giống cá chạch.
Thân thể nó đã tinh hóa giống như là một tác phẩm hoàn mỹ không có tỳ vết.
Tuy trong mắt Vân Thiên Hà cảnh đẹp vô cùng đồ sộ nhưng hắn không hề lộ vẻ khiếp sợ hay xuất hiện biểu tình khác lạ mà là rất bình tĩnh.
Khi hắn cảm thấy khí tức con rồng này đã trở nên cực kỳ yếu ớt có thể chết đi bất cứ lúc nào hắn cũng không suy nghĩ xem tại sao nó lại có thể sống lâu đến như vậy hơn nữa còn vì lý do gì mà con rồng này lại rơi vào hoàn cảnh thế này, rất nhiều nghi vấn trong lòng hắn cần nhờ con rồng này giải thích.
Vì vậy hắn không hề do dự mà lập tức đi đến đưa tay đặt lên con rồng bắt đầu cảm ứng. Mạch đập đã cực kỳ yếu ớt đến cực hạn nếu không kịp thời cứu trị hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Vân Thiên Hà cũng không lập tức vận chuyển nội tức truyền sang mà đầu tiên là kiểm tra tình huống nhịp đập trong cơ thể con rồng. Trình độ cường hãn của cơ thể làm cho ngay cả Vân Thiên Hà cũng cứng lưỡi sợ hãi không thôi, chỉ là trong cơ thể nó có rất nhiều bột chì làm cho kinh mạch nó gần như tắc nghẽn. Việc đầu tiên mà Vân Thiên Hà làm chính là giúp nó "khơi thông kinh mạch".
Tuy nhiên con rồng này bị mắc kẹt trong huyệt động nên không gian thi thuật của Vân Thiên Hà quá nhỏ, gặp nhiều phiền phức vì vậy làm cho hắn tổn hao rất nhiều tinh lực và thời gian. Vân Thiên Hà đưa con rồng kia thoát khỏi huyệt động trở ra bên ngoài đặt nó lên bãi đất trống bằng phẳng rồi tiếp tục tiến hành thi thuật.
Con rồng này cũng không quá to lớn như trong tưởng tượng, nếu như nó mà đứng thẳng dậy cũng chỉ cao trên dưới hai thước, hẳn là thuộc về một loại long tộc nhỏ bé. Sau khi Vân Thiên Hà đưa nó ngoài huyệt động thì con mắt nó tựa hồ hơi động đậy thể hiện ra sự vô lực. Tuy nhiên Vân Thiên Hà có thể cảm thụ được tinh thần ba động của nó đưa đến thông tin vô cùng cảm kích và thân mật.
Khi Vân Thiên Hà tiến hành dọn sạch vật chất bên trong cơ thể nó mới biết được rốt cục tình trạng của nó nghiêm trọng đến mức độ nào.
Hắn phát hiện kinh mạch con rồng này tắc nghẽn cực kỳ nghiêm trọng hơn nữa những kinh mạch đều đã mất đi tính đàn hồi, thậm chí đã xuất hiện hiện tượng thạch hóa. Nếu như con rồng này cứ thế mà chết đi thì có thể trong thời gian ngắn sẽ biến thành một hóa thạch.
Cũng không biết vì sao mà nó lại có thể kiên trì thời gian lâu như vậy, trong đầu Vân Thiên Hà rất muốn biết điều này nhưng hành động của hắn cũng không hề ngừng lại, không bị ảnh hưởng chút nào.
Đầu tiên Vân Thiên Hà truyền vào một cỗ nội tức bao gồm cả ý chí cường đại của hắn vào bên trong kinh mạch của con rồng bắt đầu tiến hành quá trình "công thành chiếm đất" không ngừng tiến vào từng tấc kinh mạch bắt đầu mở ra những thông lộ rất nhỏ.
Đợi sau khi toàn bộ kinh mạch đều được dọn sạch và thông nhau giúp cho con rồng kia có thể tuần hoàn kinh mạch Vân Thiên Hà mới lợi dụng khí lực cường hãn của long tộc bắt đầu đưa đại lượng ý chí cường đại sắc bén quán thâu vào trong kinh mạch không ngừng "cọ rửa" bên trong quét sạch những thứ ứ đọng còn sót lại.
Quá trình này đực duy trì liên tục trong thời gian dài.
Tuy nhiên để Vân Thiên Hà cực kỳ vui mừng chính là cách làm của hắn vô cùng hiệu quả. Khí lực của con rồng vô cùng cường đại, trải qua thời gian dài chữa trị của Vân Thiên Hà đã kích phát tiềm lực đang yên lặng trong cơ thể của nó khiến cho kinh mạch dần trở nên đàn hồi như cũ.
Thông qua phương thức kích hoạt tiềm lực khí tức sinh mệnh của nó cũng dần có dấu hiệu khôi phục, nó thông qua nội tức từ cơ thể Vân Thiên Hà truyền sang bắt đầu phối hợp theo bản năng rồi dần dần quét sạch trở ngại trong kinh mạch.
Tuy nhiên phương thức quét sạch ứ tích của nó cũng không giống như Vân Thiên Hà. Nó phối hợp với nội tức của Vân Thiên Hà chấn nát bấy các thứ ứ đọng trong kinh mạch nhưng không hề bài tiết ra bên ngoài cơ thể mà là trực tiếp chuyển hóa thành một loại năng lượng tồn trữ vào trong một chỗ như là túi mật, quả thật rất là thần kỳ.
Không biết trải qua bao lâu. Trong bóng tối, Vân Thiên Hà không ngừng chữa trị kinh mạch cho con rồng, đến khi cơ thể nó bắt đầu hồi phục như bình thường Vân Thiên Hà phát hiện ra cơ thể hắn đã có dấu hiệu hư thoát.
Quá trình trị liệu cứu sống con rồng cần Vân Thiên Hà khống chế ý chí và nội tức của bản thân phải cực kỳ chính xác và phối hợp nhịp nhàng, hơn nữa trong thời gian trùng kích kinh mạch cho nó lực lượng công kích cũng phải cực kỳ chính xác bởi vì con rồng này đã cực kỳ suy yếu nếu như Vân Thiên Hà khống chế lực lượng quá mạnh sẽ dẫn đến việc kinh mạch vỡ tan.
Vì vậy Vân Thiên Hà cần phải cực kỳ cẩn thận, tiến hành từng tí một, tinh thần tập trung cao độ không dám có bất kỳ chút sơ ý nào.
Tuy nhiên quá trình hoàn thành vô cùng dài, cuối cùng Vân Thiên Hà mới phát hiện ra quá trình này so với quá trình hắn tu luyện còn lâu hơn. Từ khi hắn đạt đến Thiên Cảnh đã không còn xuất hiện hiện tượng hư thoát như lúc này.
Dù muốn nghỉ ngơi ngủ một giấc thật ngon nhưng hoàn cảnh nơi này khắc nghiệt, Vân Thiên Hà sợ vạn nhất hít quá nhiều vật chất nơi này sẽ dẫn đến cơ thể xuất hiện điểm dị thường hoặc là công lực tu vi giảm xuống không đủ để quay về thì cực kỳ phiền phức.
Vì vậy Vân Thiên Hà ngồi dậy dự định vận công một lúc để khôi phục.
Thế nhưng khi hắn chuẩn bị thu nạp tinh lực thì vẻ mặt trở nên cực kỳ khiếp sợ. Hắn phát hiện ra chỗ này không hề cảm giác được tinh lực tồn tại, hơn nữa hắn còn nhận thấy tinh khung năng lượng trở nên xa xôi với bản thân giống như tất cả tinh khung đã quay lưng vứt bỏ hắn làm cho hắn có cảm giác trống rỗng.
- Vì sao lại như vậy, lẽ nào ánh sao không hề lan đến thế giới tan vỡ này ?
Vân Thiên Hà khiếp sợ thầm đoán, thật sự hắn không tìm ra bất cứ lý do nào để giải thích cho hiện tượng quỷ dị này.
Nhưng suy nghĩ một chút mình dùng lĩnh vực tiến hành xuyên toa là do hấp lực cường đại của chân không lĩnh vực từ bổn nguyên chi tháp buộc phải tiến hành xuyên toa rồi sau đó khi vừa mới đến vùng đất này liền cảm ứng thấy khí tức hô hoán của con rồng này. Tựa hồ tất cả mọi việc đều liên quan đến nhau, nhưng Vân Thiên Hà không tìm được mối liên hệ trong đó mà thôi.
Không có tinh lực để hấp thu khôi phục lại thực lực, Vân Thiên Hà bất đắc dĩ không làm gì được hơn là đành sử dụng phương pháp ban đầu, bắt đầu triệu tập tinh khiếu trong cơ thể, sử dụng lực lượng nội hạch thông qua máu huyết làm vật dẫn tạo thành một cỗ tinh linh chi khí tối thuần khiết chậm rãi di chuyển khắp cơ thể.
Quá trình này dài hơn rất nhiều so với hắn trực tiếp hấp thu tinh lực tuy nhiên Vân Thiên Hà chỉ còn mỗi cách kiên trì cứ như vậy tiếp tục không ngừng tiến hành điều trị.
… …. ….
Ngay lúc Vân Thiên Hà sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất để tiến hành khôi phục lại bản thân, không biết trải qua bao lâu hắn đã tiến nhập vào cảnh giới tu luyện vong ngã. Hắn cũng không cảm giác được tốc độ khôi phục của con rồng bên cạnh hắn phi thường nhanh chóng.
Trong bóng tối, đột nhiên con rồng mở hai mắt. Trong bóng tối đen kịt như thế này tinh quang trong mắt nó phóng xuất cực kỳ nổi bật.
Trong lúc Vân Thiên Hà đang tiến hành khôi phục bản thân, nó hơi ngẩng đầu lên trừng mắt kinh ngạc nhìn về phía Vân Thiên Hà. Sau khi nhìn một lúc lâu cuối cùng nó đã có quyết định nào đó lập tức bò về phía tâm huyệt động.
Thời gian cứ dần trôi qua, trong hắc động đen kịt này dường như thời gian trôi qua dằng dặc.
Khi Vân Thiên Hà tiến vào trạng thái tu luyện vong ngã toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung bên trong tinh thần ý thức hải, tập trung tìm kiếm Tử Vi Đế Tinh. Hắn một mực nỗ lực cảm ứng tung tích của Tử Vi Đế Tinh.
Thế nhưng hắn tốn khá nhiều thời gian mới bất đắc dĩ phát hiện ra mỗi khi hắn cảm ứng được một tia tinh thần khí tức lại bị một tầng bích chướng vô hình ngăn trở khiến cho hắn không thể nào tiến thêm dù chỉ một bước nhỏ.
Rơi vào nghịch cảnh, ý chí và kiên nhẫn của Vân Thiên Hà lại càng được nâng cao, hắn kiên trì nỗ lực tiến hành đột phá tầng bình chướng kia. Hắn quyết tâm phải phá được tầng bích chướng và liên lạc được với Tử Vi Đế Tinh, cố gắng tìm lại được cảm giác cường đại. Hắn không muốn chịu cảm giác cô tịch đến mức trống rỗng này.
Thế nhưng may mắn không phải khi nào cũng mỉm cười với hắn, Vân Thiên Hà đã nỗ lực cố gắng thử vô số lần thậm chí còn dùng thần hồn xuất ra phân thân tiến hành thử nghiệm nhưng đều không thể nào đột phá được tầng bích chướng.
Liên tục thất bại nhưng hắn không hề nóng nảy hay nổi giận, sau khi thất bại nhiều lần hắn lại đúc kết được nhiều kinh nghiệm. Dần dần hắn suy đoán hắn đang thiếu một điểm mấu chốt nào đó để có thể phá vỡ được tầng bích chướng kia thế nhưng rốt cục là thiếu cái gì thì hắn không hề tìm được một chút manh mối nào.
Vì vậy Vân Thiên Hà cũng không tiếp tục thử nghiệm nữa mà chậm rãi thu tâm thần trở về rồi mở mắt ra.
Trước mắt hắn vẫn là một mảnh tối mịt, Vân Thiên Hà đứng dậy cảm thụ một chút sức mạnh cơ thể đã khôi phục tràn đầy, trạng thái tinh thần cũng tốt. Hắn nhìn xung quanh một vòng thì phát hiện con rồng kia cư nhiên lại đi đâu mất.
Đây chính là sinh mệnh duy nhất bên trong thế giới đổ vỡ này mà hắn biết, vạn nhất nó chết đi thì chỉ còn lại mình hắn cô độc tịch mịch. Huống hồ Vân Thiên Hà còn có rất nhiều điểm nghi vấn muốn hỏi nó. Hắn cần phải biết rõ đây là nơi nào, dù sao cũng phải có chút thu hoạch thì mới trở về được.
Nghĩ đến đây Vân Thiên Hà tìm kiếm xung quanh nhưng không hề phát hiện thêm cái gì sau đó lại nhớ ra huyệt động lúc trước.
Lập tức hắn liền quay lại huyệt động nhưng khi tiến vào trong đó, hai mắt Vân Thiên Hà trợn trừng ngạc nhiên, hắn không hề phát hiện ra tung tích con rồng nhỏ kia đâu mà trước mặt hắn là một người, một nữ nhân … toàn thân xích lõa.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
41 chương
163 chương
415 chương
10 chương
424 chương
100 chương