Võ Động Thiên Hà
Chương 587
Điều này có chút ngoài ý muốn Đường Túc Ly, hắn phát hiện hôm nay Tác Hách ăn nói có đầu có đuôi, không giống như mọi ngày đều rất lạnh nhạt
Vì vậy Đường Túc Ly thử hỏi:
-Vậy việc này, Tác Các chủ không biết có cao kiến gì?
Tác Hách nói:
- Chuyện tình La Lan quốc, hiện tại đã có Ám điện tham dự. Trong lúc này song phương đang có mâu thuẫn, không thể đưa ra được ý kiến thống nhất. Tự nhiên việc này, cũng chỉ có thể nói cho ngươi biết, hiện nay Thiên Tháp khống chế mấy quốc gia. Như vậy Thiên Tháp càng có được nhiều lợi thế trong việc phân tranh sau này, chúng ta không có tâm tư để ý tới. Sau khi chúng ta đạt được mục đích thì đến lúc đó, sự vụ phàm tục này chúng ta cũng sẽ không có tái can thiệp. Ngươi đến lúc đó muốn làm gì thì làm, chúng ta cũng sẽ không có để ý tới. Nhưng hiện tại, ngươi phải nghe theo sự an bài sắp xếp của chúng ta, làm cho tốt bổn phận của ngươi, bảo đảm Tĩnh quốc sẽ không bị mất. Bằng không, chúng ta có thể tùy tiện đưa một người khác lên làm hoàng đế Tĩnh quốc. Có một số việc không thể cải biến, vậy thì hãy thuận theo tự nhiên đi. Ngươi minh bạch ý ta chứ?
Điều này rất hiển nhiên là ám chỉ chuyện Đường Túc Ly tiếp thu chuyện này, hắn cơ bản không có khả năng thay đổi kết quả.
Mà trong lòng Đường Túc Ly, hắn nghe được Tác Hách nói ra những lời này, còn có diễn biến sự tình trong những ngày gần đây, hắn có điểm minh bạch ý đồ của Thiên Tháp.
Thiên Tháp khống chế mấy quốc gia, chỉ vì lợi ích tương lai mà tranh thủ càng nhiều. Nhưng những quốc gia này bọn họ không có để ý tới, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ rời khỏi thế tục. Tuy hắn hiện nay không có tiếp xúc đến những đấu tranh cao tầng kia, nhưng hắn là người thông minh. Hắn biết nếu như hắn có thể chịu đựng được qua giai đoạn này, chờ Thiên Tháp triệt thủ, đến lúc đó hắn có thể tự do vùng vẫy.
Hắn minh bạch điểm này, cho nên cũng không có nói gì nữa, tựu lui ra ngoài. Hắn nghĩ hiện tại nên hảo hảo tu luyện đề thăng thực lực bản thân. Để sau này Tĩnh quốc của hắn ổn định phát triển, về phần tiểu tử Đồ thị, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, sau này ắt có cơ hội thu thập Hạ quốc.
…..
Mà ở trong hoàng cung Sở quốc lúc này, mấy vị quân thần Mạc gia cùng với mấy vị trưởng lão Địa môn đang ngồi một chỗ, tựa hồ đang thảo luận.
Mạc Bách Uy đã từng gặp qua Vân Thiên Hà, hắn biết người này rất lợi hại, cho nên nói rằng:
- Tiểu tử này đem tây quân tới biên cảnh Trần Châu, nhìn bên ngoài có vẻ như là muốn dụng binh đối với Sở quốc chúng ta. Nhưng trên thực tế, tiểu tử này có ý đồ khác, hắn tự nhiên không có tự dưng khai chiến với Sở quốc.
- Án theo lẽ thường, thì Hạ quốc, Tĩnh quốc cùng Sở quốc trước kia đều là lãnh thổ của Đại Đường, hiện nay bị phân chia thành ba quốc gia. Hơn nữa dân chúng của ba quốc này trước đây đều là thần tử của Đại Đường. Sau khi ba quốc gia này được thành lập cũng không có đặt quan hệ lợi ích trực tiếp. Mà hiện tại tàn Đường cũng chỉ sót lại tại Tuyên Châu. Bao lâu nay không có quốc gia nào muốn diệt đi cơ nghiệp cuối cùng này. Do đó các quốc gia mượn cớ công khai lên án khiến cho chính mình rơi vào cảnh bất lợi. Vì việc này, tiểu tử Đồ thị kia không có khả năng không có nghĩ đến. Chúng ta cũng không có cần để ý tới việc hắn bố trí quân sự như thế nào. Chỉ cần chú ý phòng bị, thúc đẩy phát triển quân lực quốc nội là được.
Mạc Bách Sử gật đầu vuốt râu nói:
-Nhị ca nói không sai, nguyên Sở quốc ta vốn xuất thân từ nam quân Đại Đường. So với bắc quân, đông quân vẫn bị yếu thế hơn. Từ khi tự lập quốc cho tới nay, luôn đặt sự phát triển của quân lực lên hàng đầu. Tạm thời sẽ không cùng Hạ quốc và Tĩnh quốc khai chiến.
Một vị xích bào trưởng lão lại nói:
-Về phương diện quân sự chúng ta hiểu biết không nhiều, nhưng với thế cục hiện tại phía sau chúng ta có Mai Châu cùng Định hải quân của Hải Châu tam đảo giống như một mũi nhọn sau lưng, nếu như căn cơ gốc rễ mà không vững rất dễ bị đối phương tiêu diệt. Vì thế hiện tại điều chúng ta cần lo lắng chính là hậu phương.
-Ý tứ của trưởng lão có phải muốn trước tiên chúng ta đoạt được Mai Châu, đem Hải Châu cùng Định Hải quân đoàn cách ly hoàn toàn với chúng ta?
Mạc Bách Uy nói.
-Không sai, Tiêu thị Hải Châu tuy không có tự lập nhưng Định Hải quân đoàn thế lực cường đại, mà lại gần với Mai Châu. Bọn họ rất có khả năng lên đất liền cùng chúng ta chinh chiến. Vì thế chúng ta cần phải nhanh chóng đoạt được Mai Châu.
Trong lúc mọi người đang thương nghị, thì Mạc Vân Thiên mập mạp đột nhiên vội vội vàng vàng chạy đến. kêu lên:
-Thúc phụ, các vị trưởng lão, sứ giả của Nhật Tông tới.
Vừa nghe những lời này, mọi người cũng không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng đứng dậy, lập tức đi ra đón. Chỉ thấy mấy vị trưởng lão mang theo một vị thanh niên còn có một vị tuyệt sắc nữ tử đi tới.
Mạc Vân Thiên đi theo sau mọi người, liếc mắt thấy tuyệt sắc giai nhân này mà ngây dại, nước miếng chảy ra lúc nào không hay.
Triệt Ngư và Tập Diên được hai vị Thái Thượng trưởng lão của Nhật Tông dắt tới hoàng cung của Sở quốc, nhìn thấy người của Mạc thị, đang đợi bọn hắn hành lễ, Triệt Ngư không có nói gì chỉ nghe thấy Tập Diên hừ một tiếng.
Mà tiếng hừ lạnh này giống như Long ngâm, phạm vi ảnh hưởng vô cùng lớn khiến cho hoàng cung lay động. Lúc này các vị trưởng lão Nhật Tông đều biến sắc.
Sự giận giữ của cường giả đối với người bình thường mà nói không khác nào ngũ lôi giáng xuống.
Mà Mạc thị và Địa môn đều có thực lực thấp, bọn họ dưới tiếng hừ lạnh này toàn bộ đều phải lùi lại mấy mước. Mạc Bách Uy còn miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng những người khác đều ngã ngửa ra mặt đất.
Đột nhiên phát sinh biến cố như vậy, không biết người của Mạc thị có đắc tội với vị sứ giả này không, đang muốn thỉnh tội, chợt nghe một vị trưởng lão Nhật tông quát dẹp đường:
- Hôm nay chúng ta được phái làm sứ giả xuống đàm thoại, sự việc vô cùng quan trọng. Vì sao nơi này lại ô uế như vậy, chẳng nhẽ các ngươi kinh nhờn dung nhan thiên sứ?
Mọi người trong Mạc gia vừa nghe cũng nghĩ tới nguyên nhân không khỏi nhìn về phía Mạc Vân Thiên, chỉ thấy hắn quỳ rạp trên mặt đất làm bộ dạng si mê nhìn chằm chằm vào Tập Diên
Lúc này Mạc Bách Uy giận giữ, tát Mạc Vân Thiên bay ra ngoài, cũng không có để ý tới sự sống chết của hắn, lúc này tựu xin lỗi nói:
-Các vị trưởng lão, sứ giả, tiểu tử này trong nhà ăn chơi chác táng, thật sự xấu hổ vô cùng. Mong các vị không chấp nhặt bỏ quá cho.
Mà vị trưởng lão Nhật Tông lại hướng Tập Diên nói:
-Tập Diên, ngươi cũng không cần để con sâu dơ dớp này trong mắt, bọn họ đã nghiêm phạt, ngươi bất tất phải tính toán với những con kiến hôi này, chúng ta nói chuyện chính sự đi?
Tập Diên quay sang, nhìn về Triệt Ngư, thấy hắn lắc đầu, tựu cũng bỏ qua. Lúc này đối với nàng thì con sâu dâm loạn dám nhìn nàng chằm chằm như vậy cũng không có tồn tại trên nhân gian này nữa.
Đây là sự khác nhau của các thế lực cao tầng. Người của Nhật Tông đối đãi với Viêm tộc cùng với Mạc thị như vậy khiến cho những người phàm tục này cảm giác không còn mặt mũi.
Mặc dù sắc mặt bọn họ như vậy nhưng hiện tại Mạc thị cùng Địa môn cũng chỉ có thể nhắm mắt mà nhẫn nhục. Thiên hạ này coi trọng thực lực, chỉ cần có thực lực thì ngươi có thể thích làm gì thì làm. Việc những siêu cấp cường giả này không để bọn họ vào trong mắt, coi bọn họ như những con kiến hôi. Chuyện tình sỉ nhục như vậy nhưng bọn họ lại coi đó là vinh quang. Đây cũng chính là điều mà Mạc thị đúc kết được sau hơn trăm năm đấu tranh sinh tồn.
Hiện tại tình cảnh trong hoàng cung Sở quốc cùng với hoàng cung các quốc gia khác cũng như nhau
Bên trên Mạc thị còn có Địa môn, bên trên Địa môn còn có Nhật Tông. Ngày hôm nay đến cả Viêm tộc, bọn họ cũng phụ thuộc vào Nhật Tông. Lúc này trên thế gian là đại biểu cho thế lực cường đại cao tầng không thể vượt qua.
Bất quá thái độ Triệt Ngư như vậy còn tương đối hòa nhã, đối với chuyện vừa rồi cũng không có tiếp tục truy vấn, sau khi ngồi xuống liền ôn tồn nói:
- Chúng ta sau nhiều ngày lịch lãm ở đây. Hôm nay mới đến kỳ thực cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là muốn biết cái nhìn của các ngươi đối với chi tranh của thiên hạ.
Lúc này người của Mạc thị có chút sững sờ không nghĩ được, cũng không có dám lên tiếng.
Một vị Nhật Tông trưởng lão nói:
- Các ngươi thường ngày thấy thế nào thì cứ nói thẳng ra, không cần câu thúc, chính là sứ giả muốn nghe một chút, chúng ta cũng muốn nghe một chút. Cái nhìn của các ngươi đối với việc tranh đoạt thiên hạ như thế nào?
Lúc này vị xích bào trưởng lão của Địa Môn mới nói:
-Khí số tàn Đường đã hết, hiện tại thiên hạ nhất phân, có Đường, Tĩnh Sở, Hạ, La Lan, Liệt Diễm. Mà trong đó có Tĩnh quốc, La Lan quốc, Liệt Diễm quốc phía sau có Thiên Tháp cùng với Thiên U Ám điện đều là những thế lực cường đại trợ giúp, tàn Đường thì có Trường Sinh Giáo chi trì. Nhưng Trường Sinh Giáo tại Đại Đường đương thời không có căn cơ, cho nên khi bọn giúp đỡ tàn Đường cũng không có tránh khỏi việc các quốc gia chiếm đoạt, cũng không cần nghị luận. Duy chỉ có Hạ quốc là đặc thù. Trước đây Đồ thị chấp chưởng bắc quân Đại Đường, vững vàng khống chế quân quyền. Sau khi đại loạn bọn họ khống chế toàn bộ quân đội. Hoàn toàn có thực lực tranh đoạt thiên hạ. Sau khi thái tử tiền Đường Đường Linh Sơn xuất hiện lại đem tây quân cùng các quan đại thần của Đại Đường quy tụ lại. Chính vì thế là Hạ quốc có cơ hội chiếm tam châu hợp thành một quốc gia. Cùng với đó thực lực quân sự của bọn họ rất cường đại. Thế nhưng các quốc gia phát triển cơ sở, đều có các thế lực cường đại phía sau chi trì. Tuy thực lực quân sự Hạ quốc cường đại. Nhưng thế lực đứng phía sau bọn hắn, tạm thời chúng ta cũng không có biết là do thế lực nào hậu thuẫn, thực lực cường đại đến cỡ nào. Nếu không phải như thế thì bọn họ đã bị Tĩnh quốc cùng Sở quốc sâu xé.
- Một đám ngu ngốc.
Tập Diên nghe xong những lời phân tích này không khỏi lẩm bẩm, giọng điệu có phần cay cú, có vẻ thập phần chẳng đáng. Kỳ thực đằng sau Hạ quốc không có bất kỳ thế lực cường đại nào mà gần như chỉ có một người. Mà người này các thế lực khắp nơi đều phải kiêng kỵ sáu phần. Huống hồ thế lực phía sau người này chính là Thần điện càng khiến cho người ta thêm kiêng kỵ.
Triệt Ngư và các trưởng lão Nhật Tông nghe xong những phân tích đều nhíu mày.
Nếu như Mạc thị cùng Địa môn cùng không rõ tình thế, tự cho là đúng. Không nói Hạ quốc bị Sở quốc cùng Tĩnh quốc thôn phệ, mà ngược lại Sở quốc có khả năng rơi vào tay Hạ quốc.
Cho nên lúc này Triệt Ngư mở miệng nói:
- Chúng ta nếu quyết định giúp đỡ Sở quốc thì tự nhiên không có hi vọng Sở quốc sớm bị diệt vong. Tình thế thiên hạ các ngươi không cần quản. Chúng ta nếu như đã giúp đỡ các ngươi tự nhiên có dự định. Bất quá nhận thức của các ngươi ngày hôm nay nông cạn như vậy, vì thế mà ta cũng cần phải nói vài câu. Hiện tại chỉ cần các ngươi toàn lực bảo vệ tốt bổn quốc, về phần mở rộng lãnh địa các ngươi không nên vọng tưởng.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
464 chương
1509 chương
4 chương
57 chương
518 chương
1139 chương
187 chương
26 chương
10 chương