Các trưởng lão trong đại sảnh đều cả kinh. Phiêu Vô Diệp đối với vấn đề này không lập tức trả lời chính diện, vẫn bộ dáng nở nụ cười ôn hòa như trước, xoay người lại, nhìn Vân Thiên Hà nói: - Người thanh niên, thỉnh đưa ra Thánh Võ Lệnh. Vân Thiên Hà nghĩ tới lệnh bài kia, liền lấy từ trong bao quần áo của Đường Linh Toa ra, giao cho Phiêu Vô Diệp. Lúc Phiêu Vô Diệp tiếp nhận khối Thánh Võ Lệnh, rót vào một cỗ lực lượng kiểm tra, chỉ thấy lệnh bài lập tức phóng ra một cỗ quang mang kỳ dị. Tựa hồ là đã xác nhận không lầm lẫn, Phiêu Vô Diệp mới nói: - Khối Thánh Võ Lệnh này chính là lúc Thánh Võ Tông sáng lập, tông chủ tặng cho một người bằng hữu của mình, người đã từng hứa hẹn đối với vị bằng hữu này, hậu nhân của hắn, nếu như tương lai mang khối Thánh Võ Lệnh này tới Thánh Võ Tông, mặc kệ Thánh Võ Tông có bị diệt hay không, thậm chí là chỉ còn một truyền nhân, cũng sẽ dốc hết khả năng hoàn thành ủy thác. Phiêu Vô Diệp thu hồi lệnh bài, nhìn Vân Thiên Hà nói: - Người thanh niên, hiện tại ngươi có thể nói ra yêu cầu của chính mình rồi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL Vân Thiên Hà không xác định nhìn Phiêu Vô Diệp nói: - Tiền bối, ý của ngươi là, người bằng hữu năm xưa của tông chủ là hậu duệ Vân Ly? Khối lệnh bài này vì sao lại lưu lạc? - Tại thời điểm đó, bản thân Vân Ly thị có thực lực vô cùng cường đại và thiên phú đặc biệt, khối lệnh bài này năm đó chỉ là một loại quà tặng hứa hẹn đối với bằng hữu mà thôi, khả năng đối với Vân Ly thị mà nói, hứa hẹn này cũng không trọng yếu, nhưng đối với Thánh Võ Tông mà nói, hứa hẹn này tương đương với di nguyện của bậc tiền bối trong tông! - Khối lệnh bài này tại thời điểm Vân Ly thị bị diệt tộc trăm năm trước bị lưu lạc bên ngoài, thế nhưng bọn họ còn có hậu duệ may mắn tồn tại, nhưng vẫn không thể tìm được khối lệnh bài này tới yêu cầu trợ giúp, lần này ngươi mang theo lệnh bài về nguyên chủ, mà bản thân ngươi cũng có huyết mạch Vân Ly thị, Thánh Võ Tông tự nhiên vâng theo bậc tiền bối! Vân Thiên Hà không nói, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Lúc này Phiêu Vô Diệp nhìn Tân Lặc bên cạnh có vẻ có chút lo lắng, lại đột nhiên nói: - Người thanh niên, ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận, nếu như đơn thuần tìm hạ lạc một người nào đó, như vậy ngươi sử dụng khối lệnh bài này đã hoàn toàn mất đi giá trị của nó! - Tân Lặc không được nhiều lời! Phiêu Vô Diệp quát dừng Tân Lặc, Tân Lặc không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ lui trở về, thế nhưng trong lòng của hắn cũng rất muốn Vân Thiên Hà nói ra một khả năng mà bọn họ đã từng suy đoán ra, vậy thì hắn có thể thuận lý thành chương tham dự vào trong đó. Ngay lúc các vị trưởng lão đang lặng yên chờ đợi, lúc này, Vân Thiên Hà đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: - Đã như vậy, ta muốn Thánh Võ Tông đi thực hiện tôn chỉ của bản môn, cùng ta tới Thiên Môn, dùng võ cấm đoạn! Nghe nói như thế, sắc mặt Phiêu Vô Diệp không chút biểu tình, nhưng các trưởng lão khác lại biến hẳn sắc mặt, Tân Lặc nắm chắc bàn tay, trong lòng rục rịch. Triệu Ngôn Chi nói: - Dùng võ cấm đoạn, sự tình này so với diệt môn cũng không khác biệt gì nhiều, người thanh niên, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận a, Thiên Môn đã có lịch sử tương đối lâu đời rồi, không phải chỉ bốn chữ dùng võ cấm đoạn là có thể đơn giản giải quyết vấn đề! Nhưng mà, Phiêu Vô Diệp đang trầm mặt một bên lại đột nhiên nói: - Dùng võ cấm đoạn cũng không phải là không có khả năng, các ngươi chỉ biết Thiên Môn có lịch sử lâu đời, có từng biết bọn họ tham dự vào quân chính các quốc gia khắp thiên hạ, tham dự vào nhiều cuộc tranh đấu giữa các tông môn, trong môn hiện tại đã trống rỗng mệt mỏi. Lão phu đã nói cơ hội tối hôm qua, có thể là hiện tại! - Sư tôn, người đã đáp ứng rồi! Nghe xong những lời này, Tân Lặc đại hỉ, khuôn mặt già nua đỏ bừng. Lúc này Phiêu Vô Diệp lại chuyển trọng tâm câu chuyện, nhìn Vân Thiên Hà nói: - Thế nhưng người thanh niên, hậu quả dùng võ cấm đoạn vô cùng nghiêm trọng, ngươi muốn làm chuyện này, phải chuẩn bị tâm lý trả giá rất nặng! Mộng Ly nghe được lời cảnh báo của Phiêu Vô Diệp, chỉ coi thường bĩu môi nói: - Trách không được Thánh Võ Tông lại xuống dốc tới như bây giờ, chính là một Thiên Môn mà thôi, những lão đầu các ngươi lại luôn lo đầu lo đuôi, không có các ngươi, bản tiểu thư vẫn có thể để bọn chúng hôi phi yên diệt! Nghe được khẩu khí của Mộng Ly, việc diệt môn cũng giống như trò đùa, các trưởng lão toát mồ hôi hột, nhưng trong lòng cũng có chút xấu hổ, xác thực bọn họ có quá nhiều lo lắng, không có nhiệt huyết xung động như những người thanh niên. - Một câu nói, rốt cuộc trợ giúp hay không, không giúp thì thôi xong! Lúc này Mộng Ly đảm nhận vai trò quyết định bên cạnh Vân Thiên Hà, sau khi nói xong lời này, oán hận trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà sờ sờ mũi, nói: - Các vị tiền bối, tính tình của Mộng Ly táo bạo, thỉnh không nên lấy làm phiền lòng, bất quá vãn bối đã quyết định làm việc này, sẽ nhận hậu quả như thế nào, tự nhiên đã suy nghĩ cẩn thận! Kỳ thực, trong lòng Vân Thiên Hà, hắn đến Tuyết Vực tìm kiếm Lão Cái trong Thánh Võ Tông cũng là vì muốn cùng Lão Cái chứng cứ một việc, còn chuyện về Thiên Môn, hắn chưa từng có ý định muốn Thánh Võ Tông xuất thủ, bất quá nếu như đã mở lời rồi, nhiều hơn một sự giúp tự nhiên là tốt. Đúng lúc này, Lục Bân vội vội vàng vàng chạy vào trong đại sảnh, có chút thở dốc nói: - Các vị tiền bối, lão phong tử tiền bối truyền tin tức, người của Thiên Môn đến di chỉ bản môn trên Tuyết Long Sơn, ý đồ bất thiện, lần này ngay cả thánh thú thủ vệ Khôn Sương Thiên Chu bọn họ cũng mang tới, sợ rằng chính là vì thứ niêm phong từ lâu của bản môn! - Đám tiểu tặc chết tiệt này, sư tôn, để đệ tử lên núi! Tân Lặc trưởng lão oán hận mắng to, hướng Phiêu Vô Diệp chờ lệnh. Các vị trưởng lão khác đều không chút biểu tình, nhưng vị trung niên lại hiện rõ biểu tình phẫn nộ trên mặt. Mộng Ly hiếu kỳ hỏi: - Các ngươi niêm phong thứ gì nha, thế nào Thiên Môn lại muốn tới tìm? - Hồn khí Tuyết Nguyên Cự Linh Tê! Phiêu Vô Diệp mở miệng nói. Mộng Ly hơi động dung, nói: - Tuyết Nguyên Linh Tê thú chính là thượng cổ hoang thú, các ngươi niêm phong đại gia hỏa này lại làm gì, có thứ sắc bén như vậy, vì sao lại không cần? Phiêu Vô Diệp lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, nói: - Từ khi đệ nhị tông chủ nhậm chức bản tông, hồn khí Tuyết Nguyên Cự Linh Tê đã không còn ai có thể khống chế được nữa rồi, sau này đệ tam tông chủ sợ thả hoang thú này ra sẽ khiến cho sinh linh đồ thán, ngộ thương đệ tử bản môn và người nhà, dưới sự giúp đỡ của một vị bằng hữu, đã rút hồn khí của nó ra niêm phong lại, mà lúc đó khi niêm phong đã lưu lại hai vật làm chìa khóa mở ra, Thánh Võ Lệnh chính là một trong số đó! Vân Thiên Hà không giải thích được, nói: - Nếu như chìa khóa để mở ra nằm trong tay các ngươi, một thứ khác hiện tại cũng vật quy nguyên chủ, Thiên Môn làm như vậy rốt cuộc là muốn gì? - Sau khi bản môn xuống dốc, cùng với Thiên Môn phát sinh xung đột, hiện tại vẫn không ngừng nghỉ, Thiên Môn cũng rất muốn có đầu hoang thú kia, cũng dự đoán được kiện hồn khí có thể khống chế được đầu hoang thú kia, đã từng nhiều lần phát sinh xung đột, bọn họ đã vài lần muốn mạnh mẽ phá vỡ phong ấn, nhưng đều thất bại trở về, sau đó liền thẳng thắn đánh chủ ý vào đầu hoang thú đang ngủ say trong sơn động tại Tuyết Long Sơn, muốn dùng các loại thủ đoạn kích nộ nó tỉnh lại, ra ngoài tàn sát sinh linh, san bằng bản môn, dụng tâm cực kỳ ác độc. Nghe xong lời này, Mộng Ly mang theo vị đạo khinh thường nói: - Người ta đã tới cửa khi dễ các ngươi vài lần, vậy mà đám lão già các ngươi lại mềm yếu như vậy, không biết báo thù đánh trở lại, cư nhiên chỉ dẫn người nhà tới trấn nhỏ này, ta thực sự mất mặt thay cho các ngươi! - Mộng Ly, không được làm càn, chú ý ngôn từ của nàng! Vân Thiên Hà nghe Mộng Ly nói có chút quá mức, liền bình tĩnh quát bảo ngưng lại! - Ngươi, ngươi dám làm hung với ta? Mộng Ly thấy Vân Thiên Hà dĩ nhiên dám quát tháo nàng, lập tức phát bưu, lúc này Tần Nguyệt kéo cánh tay Mộng Ly, khuyên nhủ: - Tỷ tỷ, tỷ bớt tranh cãi, lời nói vừa rồi của tỷ xác thực làm cho mọi người khó chịu, có chút quá phận rồi! Phiêu Vô Diệp đối với những lời nói này vẫn như cũ không hề để ý, vẫn bình tĩnh nói: - Vị Mộng Ly cô nương này nói không sai, Thiên Môn mấy lần xâm phạm, chúng ta sợ bọn họ thực sự kích tỉnh Linh Tê hoang thú, vì vậy đã dẫn đệ tử bản môn cùng với người nhà tới sinh hoạt tại trấn nhỏ này, thời điểm then chốt cũng có thể cho bọn họ chạy trốn sinh tồn! - Hừ! Mộng Ly hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà, giận dữ quay sang một bên không nói. Vân Thiên Hà nói: - Nếu Thiên Môn đến phạm, vậy thì chúng ta nên đến Tuyết Long Sơn trước đáp lại, lúc chấm dứt việc này, sau đó tiếp tục thương nghị an bài dùng võ cấm đoạn cụ thể, ý tiền bối như thế nào? - Vậy thì theo như ngươi nói đi! Lúc này Phiêu Vô Diệp quay sang những người khác dặn: - Ngôn Chí, ngươi và Lục Bân, mấy tiểu bối lưu lại bảo vệ trấn, Bá Á và Tân Lặc cùng ta lên núi. Triệu trưởng lão muốn nói cái gì, nhưng Phiêu Vô Diệp thật sâu liếc nhìn hắn một cái, Triệu trưởng lão muốn nói nhưng cũng không thoát khỏi miệng, chỉ gật đầu, nhìn theo mấy người rời đi, Lục Bân có chút phiền muộn. - Triệu bá, vì sao thái thượng trưởng lão không cho chúng ta lên núi! Triệu Ngôn Chí nói: - Những người thanh niên này tới đây, cũng thúc đẩy thái thượng trưởng lão quyết đoán lần cuối cùng, muốn kết liễu với Thiên Môn, mặc kệ kết quả như thế nào, chúng ta phải đảm bảo các đệ tử nội môn cùng với người nhà bọn họ được chu toàn, ngươi nên hiểu rõ, có một số việc cuối cùng vẫn phải đối mặt, mà hiện tại cũng là lúc chúng ta đối mặt rồi, chúng ta không thể tiếp tục trốn tránh! Long Tuyết Sơn cách trấn nhỏ Tuyết vực cũng không xa, chỉ khoảng chừng trên dưới năm dặm đường. Vân Thiên Hà dưới sự dẫn đường của Trần trưởng lão và Tân Lặc, không đến nửa canh giờ đã tới chân Tuyết Long Sơn. Tuyết Long Sơn đúng như tên gọi, nhìn tổng thể giống như cự long đang say ngủ, mà nơi Thánh Võ Tông trước kia tọa lạc, chính là tại đầu của cự long. Nhưng mà, thời điểm Vân Thiên lên bụng núi, để Mộng Ly mang theo Đường Linh Toa và tiểu Phạm Ny, đi phía sau Phiêu Vô Diệp lên núi. Hắn cùng với Tầm Nguyêt, Tần Lặc, Trần trưởng lão thì trực tiếp tới đỉnh đầu cự long trước, nơi đây chính là di chỉ phế tích Thánh Võ Tông. Nơi di chỉ này đã từng trải qua một hồi tai nạn mang tính hủy diệt nghiêm trọng, từng suýt chút nữa hóa thành đất bằng, sau đó tuy rằng đệ tử Thánh Võ Tông tiến hành chữa trị, nhưng bởi vì công trình quá mức to lớn, tốn hao quá nhiều, vì vậy phải di chuyển tới địa điểm mới, nơi này trở thành di chỉ. Khi đoàn người Vân Thiên Hà và Tân Lặc tới chỗ di chỉ, hiện tại vẫn có thể nhìn thấy một ít vết tích cảnh tượng rách nát đổ vỡ. Bất quá làm cho mấy người chú ý nhất chính là, ở phía hậu sơn truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, còn có tiếng cự thú tê rống, muốn phá vỡ màng tai con người. Khi nhóm người đến hậu sơn, chỉ thấy tại hậu sơn có một bình thai rộng lớn, phía sau bình thai có một sơn động cao ước chừng ba trượng, trước cửa động bị băng tuyết bao trùm, kết thành từng tầng băng cứng, tựa hồ đã thật lâu không có người tiến vào trong động, Vân Thiên Hà suy đoán, sơn động này hẳn là Linh Tê động. Nhưng hiện tại, trên bình thai, có một con nhện hình thể vô cung to lớn, ước chừng cao ba trượng, tám trảo như cương kiềm, diện mục dữ tợn xấu xí, con nhện to lớn này đang án giữ trước cửa động. Mà lúc này, con nhện đang đối chiến với một vị lão giả, mỗi một chân của đại băng chu (nhện băng) đánh xuống đều mang theo tiếng xé gió kịch liệt, giống như cương chùy nện mạnh, cả bình thai mạnh mẽ rung động, đá vụn bay ngang. Mà sau khi Vân Thiên Hà nhìn thấy vị lão giả này, tâm tình nhất thời giao động. Tựa hồ vị lão giả kia cũng đã phát hiện ra Vân Thiên Hà, bật người tránh thoát khỏi cự trảo của đại băng chu, bỗng nhiên hướng về phía hắn nở nụ cười: - Tiểu oa nhi, chúng ta rốt cuộc lại gặp mặt!