Võ Động Thiên Hà
Chương 379
Phương bắc vẫn là gió tuyết mang mang, cùng thời gian này, tại Đại Đường quốc đã tiến vào đầu mùa xuân, gió xuân áp áp thúc đẩy vạn vật đâm chồi, sinh sơ dào dạt.
Nhưng mà, tại mùa vạn vật đâm chồi, sinh cơ dào dạt này, bao phủ trong lòng toàn bộ Đại Đường Quốc lại là đám mây đen dày đặc, thậm chí càng ngày càng dày hơn.
Chiến sự tại Tây Nam đang trong trạng thái giằng co, hiện tại đã qua nửa năm rồi, thế tiến công của Liệt Diễm đế quốc mạnh mẽ, hai mươi vạn Liệt Diễm thiết lỵ thẳng bức dưới thành thủ phủ Khai Châu Đại Đường, thế cục cực kỳ khẩn tưởng, bách tính vùng Khai Châu nhân tâm hoảng sợ.
Tây Nam mất đi rất nhiều lãnh thổ, điều này không cần nghi ngờ chính là sỉ nhục lớn nhất trong lòng hoàng đế Đại Đường trong thời gian hắn chấp chính. Nhưng hoàng đế đã tự mình ngự giá thân chính, mặc dù có vài lần giao chiến nhỏ với Liệt Diễm Quốc, cũng có vài lần thắng nhỏ, thế nhưng đối với phần đất đã mất và thôi động toàn bộ thế cục chiến tranh vẫn như cũ không có tác dụng gì.
Thế nhưng, trời không báo trước phong vân, thời thế đột nhiên chuyển biến nằm ngoài dự liệu.
Ngay lúc Hoàng đế đại đường ngự giá thân chinh một lần nữa tại Tây Nam không có kết quả, tháng đầu tiên sau khi trở lại Kinh thành, Bắc cương đại Đường và La Sát đế quốc lại tăng mạnh ma sát, khinh kỵ La Lan đế quốc tập kích quân doanh Bắc quân, dù chưa thành công, thế nhưng chiến hỏa tại Bắc cương đã bị châm lên.
Không chỉ có như vậy, thậm chí ngay cả phía Đông cũng bắt đầu xuất hiện kỵ binh Xuất Vân Quốc áp sát vùng thảo nguyên Đại Đường Quốc, liên tiếp có từng nhóm nhỏ kỵ binh tập kết tại biên cảnh, tình thế rục rịch, hiện tại chỉ còn tìm một cái cớ để xua quân tiến lên.
Đối mặt với ba cỗ thế lực ba mặt áp sát gây chiến, Đại Đường Quốc đã gặp phải nguy cơ và khiêu chiến lớn nhất trong lịch sử từ trước tới nay, dưới một loại tin tức đả kích như vậy, hoàng đế Đại Đường rốt cuộc cũng không thể chịu nổi áp lực, bị bệnh không dậy nổi, cũng từ từ chuyển giao quyền lực cho thái tử, triều cục cũng dần dần để cho thái tử chú ý chủ trì.
Nhưng mà, dưới tình thế nguy cơ bốn về như thế này, rất nhiều cựu thần cáo lão đã nghĩ tới nhân vật sất sá phong vân, ngang dọc vô địch năm xưa, chính là Túc Tinh Vương, muốn hoàng thượng một lần nữa để Túc Tĩnh Vương chưởng quả quyền to thiên hạ tứ đại quân, tiến hành trù tính bố cục chung, nỗ lực ứng phó tình thế nguy hiểm của Đại Đường Quốc lần này.
Chỉ là tất cả các thần tử không thể ngờ tới chính là, tuy rằng hoàng đế bệnh nặng, nhưng đối với chuyện thả quân quyền, thủy chung chỉ giữ yên lặng không đề cập tới, cho dù đám cựu thần này có quỳ ngoài cửa hoàng cung mấy ngày, hoàng đế cũng một mực bỏ mặt, cho nên các cựu thần bắt đầu mắng to đây là hoàng đế chôn vùi giang sơn Đại Đường, hôn quân vô loại, nhưng hoàng đế vẫn như cũ không để ý đến.
Mặc bên ngoài mọi người mắng hoàng đế ngu ngốc, không sử dụng người tài, nhưng trong lòng hoàng đế phi thường rõ ràng, một loại chiến quả hiện tại là do nhiều nguyên nhân gây ra, tại mỗi lần thái tử tới bẩm báo quân tình, hoàng đế chung quy không nhịn được bi thương cảm thán:
- Họa tông môn, họa tông môn!
Thái tử Đường Linh Sơn mỗi lần bẩm báo đều nghe được lời cảm thán này, trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng hoàng đế đang chỉ cái gì, mà hắn nắm giữ triều chính trong hai năm gần đây cũng đã hiểu ra rất nhiều điểu, dần dần thành thục hơn.
Rất nhiều sự tình là do nguyên nhân lịch sử tạo thành, cho dù Đường Linh Sơn nhìn thấy rõ ràng, nhưng hắn cũng không thể thay đổi được cục diện, tông môn giống như ngọn núi lớn, vô cùng nặng nề đặt trong lòng hai phụ tử, tổ tông bọn họ dựa vào tông môn mới đoạt được giang sơn, thế nhưng tới thời đại hậu bối như bọn họ lại thống hận tông môn tới như vậy, nói ra có chút mẫu thuẫn, thế nhưng trên thực tế lại không hề mâu thuẫn. Hoàng đế nằm trên giường bệnh, sau khi thở dài, liền tự nhiên đứng dậy, tại trong lòng thong thả đi lại suy nghĩ, nhưng lại lại tạo thành trùng kích tâm linh rất lớn đối với thái tử Đường Linh Sơn.
"Phụ hoàng không phải là bệnh nặng sao, thế nào…"
Hoàng đế chắp tay sau lưng, nhìn những chồi non mới nhú tại những cây khô bên ngoai cửa sổ, lại nói:
- Cây khô mới nhú, nó cần phải có một hoàn cảnh thích hợp mới có thể trưởng thành khỏe mạnh, mới có thể trở thành đại thụ che trời, suốt đời người phàm tục, sống như con kiến hôi, tuy rằng phiến thiên trên đỉnh đầu của con kiến hôi này vô cùng rộng lớn, càng thêm thần bí khó lường, đời người nhỏ bé ngắn ngủi như vậy, nhưng cuộc đời của con người có thể sống rất có ý nghĩa, bởi vì con người đã chống lại, con người đã phấn đấu, kết cục như thế nào không quan trọng, quan trọng chính là quá trình!
Thái tử tuy rằng không rõ ràng vì sao hoàng đế lại phát sinh cảm khái như vậy, mà hoàng đế lại quay sang nhìn hắn, nói:
- Nói những điều này là ta muốn con hiểu rõ, tuy rằng trên đỉnh đầu chúng ta có một phiến thiên vô cùng thần bí, vô cùng rộng lớn, con dưới phiến thiên này, chỉ cần ngẩng đầu ưỡn ngực, không cần kính nể nó, con người sinh ra đều có ý nghĩ, thiên ý không phải là nhân ý, mà nhân ý không phải là dân ý, con làm quân vương, con cần phải thường xuyên suy trí quan hệ trong đó, một lúc nào đó con sẽ tự có lĩnh ngộ!
- Ý tứ của phụ hoàng là nói, hiện tại ba quốc gia cộng động phát động chiến tranh, đã định trước là thất bại?
Thái tử tựa hồ đã minh bạch được một chút đạo lý bên trong.
Hoàng đế cũng không trả lời chính diện, chỉ nói:
- Con phải nhớ kỹ, nhân dân là đa số người, khi số ít người muốn áp đặt ý nguyện lên đa số người, kết quả sẽ bị đa số người bao phủ lên mà thôi, mà con cần phải làm, chính là quân vương đại biểu cho đa số người này, là dân ý, là xã tắc thần khí!
Thái tử suy nghĩ có chút hiểu ý tứ Hoàng đế, nói:
- Con hiểu được, điều này ví dụ như xã tắc thấn khí và võ đạo thần khí trong lúc tương đối với nhau. Xã tắc thần khí rất nặng, đại biểu cho ý chí đại đa số nhân dân. Mà võ đạo thần khí sắc bén, nhưng chỉ đại biểu cho ý chí một số ít người, khi hai thứ này đối diện xung đột với nhau, mặc dù cả hai bên đều có thể bị tổn thương, thế nhưng xã tắc lại có thể cuồn cuộn khôi phục không ngừng, mà võ đạo, khi bị thương rất có thể không còn trở lại, hoàng đế cuối cùng tiền triều tại lúc lâm chung đã cảm thán, hình như cũng là ý tứ này!
- Con hiểu rõ là tốt rồi!
Hoàng đế gật đầu, nói:
- Kỳ thực hoàng đế đời thứ hai của Đại Ngụy tiền triều chính là đế vương mà ta kính nể nhất, hắn có thể tại tình thế hoàng đế đời trước lưu lại biến cố tai họa ngầm cấm võ và tai nạn tông tộc mà vẫn sừng sững không ngã, đồng thời còn dần dần tiêu trừ được những tai họa ngầm này. Ngoài trí tuệ và sách lược còn có lòng dạ to lớn, không so sánh nhỏ với cái tầm thường, nhưng con không biết, hắn có thể đồng thời nắm giữ xã tắc thần khí và võ đạo thần khí!
- Thế nhưng, đây là hai ý chí khác nhau, hắn sao có thể làm được, theo như ghi chép trong "hoàng tộc bí sách", nhân tộc từ thời kỳ đại tan biến tới nay, trên lịch sử chưa bao giờ xuất hiện một đế vương nào đó có cảnh giới võ học vượt qua cấp độ Võ Thanh. Như vậy hắn làm sao có thể chấp chưởng được võ đạo thần khí, chính là khai quốc hoàng đế Đại Nguy cũng không thể đột phá vượt qua được cảnh giới Võ Thánh này!
Hoàng đế đột nhiên khẽ cười nói:
- Nhưng mà con lại không biết, kỳ thực có thể biến báo, hoàng tổ phụ của con, đã từng nỗ lực như vậy, thế nhưng người vẫn chưa thành công. Kỳ thực phương pháp của người không sai, người đang đưa muội muội của chính mình tiến vào trong một tông môn tồn tại từ trước thời kỳ đại tan biến tới nay, nghĩ muốn thông qua tông môn này ảnh hưởng gián tiếp chấp chưởng võ đạo thần khí, thế nhưng chuyện này rõ là điều không tưởng.
- Phụ hoàng nói chính là Nguyệt Tông?
Thái tử cả kinh nói.
- Không sai!
Hoàng đế gật đầu nói nhỏ;
- Hoàng tổ phụ của con nhằm vào đối tượng sai rồi, vì vậy người đã thất bại, mà hoàng đế tiền triều đời thứ hai lại nhằm vào đối tượng chính xác, phương pháp cũng xác thực, vì vậy hắn đã thành công, đây chính là điều khác nhau cơ bản nhất!
- Vậy hoàng đế tiền triều đã nhằm vào đối tượng nào?
- Thiên Tháp!
Hoàng đế nặng nề phun ra hai chữ.
Thái tử nhiều lần lẩm bẩm hai tiếng này, mê hoặc nói:
- Thiên Tháp này theo như một ít ghi chép tạp ký, nguyên là một tổ chức thần bí Đông vực, sau đó không biết là nguyên nhân gì Thiên Tháp tới Bắc vực tổ chức thánh hội triệu tập tinh anh võ đạo các quốc gia trong thiên hạ thất vực, cũng đã đề ra rất nhiều quy tắc, mỗi cách năm mươi năm một lần, đến nay đã hình thành nên một thông lệ cũ, sau này mới có cái gọi là thất vực thánh hội đại danh đỉnh đỉnh! Ý tứ của phụ hoàng là, vị hoàng đế tiền triều đời thứ hai chính là lợi dụng Thiên Tháp tổ chức thất vực thánh hội này, mới khiến cho hắn có thể nắm giữ được võ đạo thần khí trong nước?
- Chính là như vậy, nhưng hoàng nhi, từng thời kỳ đều có những nguyên nhân đặc thù tồn tại, ví dụ như thời kỳ đối với Thiên Tháp kia, hoàng đế tiền triều có thể mượn Thiên Tháp thành công nắm giữ được võ đạo thần khí, thế nhưng hiện hôm nay, điều này không thể nào thực hiện được!
- Vốn hoàng tổ chúng ta đã từng nghĩ muốn lợi dụng đến Thánh Võ Tông Tuyết vực, thế nhưng tông môn này lại vì chuyện Thiên Tháp mà suy sụp, vì vậy người đã lựa chọn Thiên Môn.
- Chỉ là người không ngờ tới, Thiên Môn sẽ tại lúc Đại Đường kiến quốc, đưa tay nhúng vào quyền to quân chính Đại Đường Quốc, thậm chí trong hoàng tộc cũng không chịu buông tay, muốn chúng ta trở thành công vụ hy sinh cho cuộc tranh đấu giữa bọn họ và Địa Môn, vì vậy mấy đời tiên hoàng đề từng nỗ lực muốn thay đổi cục diện thoát khỏi Thiên Môn, cuối cùng đã làm cho Địa Môn và Hoàng Môn cũng tham dự vào.
- Cứ như vậy, tuy rằng có thể duy trì cân đối, thế nhưng họa tông môn lại càng thêm nghiêm trọng, điều này ngược lại hình thành nên sự ỷ lại trong chúng ta đối với tông môn, hoàng tổ phụ của con muốn thay đổi hiện trạng này, cho nên mới phát sinh chuyện đưa hoàng cô tổ của con vào trong Nguyệt Tông, kết quả ta đã nói với con trước đó rồi!
Nói đến đây, hoàng đế đột nhiên hạ giọng, căm hận nói:
- Thế nhưng hôm nay có người không chỉ không hiểu ra tính nghiêm trọng của họa tông môn, ngược lại còn dựa vào lực lượng tông môn để làm những chuyện có lỗi với tổ tông, hắn nghĩ chính mình có thể làm kín đáo chặt chẽ được như hoàng đế Đại Ngụy đời thứ hai, nhưng kỳ thực đây là hành vi cực kỳ ngu xuẩn, Liệt Diếm Quốc và La Lan đều mang lòng muông dạ thú, Xuất Vân cũng há có thể để hắn đơn giản nắm giữ trong tay!
Thái tử nghe xong lời này, không còn nói gì nữa, trong lòng hắn biết người hoàng đế nói là ai, gần đây hắn thông qua một ít phương thức đặc thù, chiếm được tương đối nhiều đầu mối khác nhau, việc này hắn hướng hoàng đế báo cáo cẩn thận, hoàng đế thở dài một tiếng, nhìn thái tử nói:
- Tình báo của con từ nơi nào có được, ta sẽ không hỏi đến, thế nhưng hoàng nhi phải nhớ kỹ, phải lợi dụng cho tốt tài nguyên quý giá này, tuy rằng có chúng ta ủng hộ đằng sau, thế nhưng hai năm nay tổ chức kia phát triển mười phần nhanh chóng, đây cũng là kiện lợi khí tốt nhất con cần dùng sau này, con hẳn là rõ ràng!
- Phụ hoàng, lần này việc hài nhi bẩm báo có tầm quan trọng tương đối lớn!
- Nói thẳng là được!
Thái tử rùng mình, tiếp tục nói:
- Hoàng thúc có ý đồ động thủ với Đồ thị rồi, hắn đã biết được tổ chức thần bí này có liên quan tới Đồ thị, thậm chí không thoát khỏi quan hệ với Thiên Hà, hiện tại đã đánh chủ ý lên tổ chức này, chỉ là ngày hôm trước chiều muộn, hắn triệu kiến Đồ Nguyên Khánh không biết nói cái gì, mà khi chia tay không khí không tốt, Bắc Hầu phủ đã bị một ít cao thủ bí mật âm thầm quản chế!
Hoàng đế vừa nghe, sắc mặt cực kỳ âm trầm, cười lạnh nói:
- Muốn hạ thủ đối với Đồ thị, do đó ảnh hưởng tới Bắc quân hiện đang được Đồ thị vững vàng nắm trong tay, ảnh hưởng tới chiến cuộc Bắc cương, tính toán thật tốt a!
Nói xong, hoàng đế lại trầm ngâm một chút, nói:
- Hoàng nhi, Hắc Giáp Doanh và Thần Sách Doanh hiện tại giao cho con làm chủ, con cứ buông tay làm!
Nói đến đây, nhãn thần hoàng đế hơi chuyển, nặng nề nói:
- Khi tất yếu, cho dù hy sinh hai quân tinh nhuệ và cao thủ trong tay chúng ta cũng phải bảo trụ cho được Đồ thị, hiện tại trước mắt, an nguy Đồ thị trực tiếp quan hệ với Bắc quân và chiến sự với La Lan, thậm chí có khả năng ảnh hưởng rất lớn tới mạch máu xã tắc Đại Đường, trăm triệu lần không được để mất!
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
180 chương
40 chương
71 chương
3248 chương
19 chương
41 chương
22 chương