Vũ Phương Khinh Thần nghĩ không ra A Lỗ Khắc lại có thể cường hãn tới như vậy, hắn cũng bị thương, nhưng thế tấn công lại càng thêm hồn hậu. Hắn là người cuồng nhiệt với võ đạo, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đỉnh đã một thời gian rồi, nhưng thủy chung không tìm được một tia lĩnh ngộ đột phá kia. Mà vào lúc này, hắn giao chiến với lão tặc A Lỗ Khắc, tại lúc hắn bị lực lượng cuồng bạo của đối phương chấn thương, hắn lại tựa hồ như lĩnh ngộ ra được một vài thứ. Thủy là nguồn suốt của hàng vạn hàng ngàn sinh mệnh, nó vô hình vô tướng, lưu động miên nhu, cuồn cuộn không dứt, tại lúc tĩnh sẽ yên lặng, nó tại hoàn cảnh bên ngoài biến hóa, trong nhiệt độ cao hình thành vụ khí đặc biệt, nhiệt độ thấp lại hình thành băng cứng, tuy rằng bị đánh tan, nhưng hình tản, tinh thần có nó lại không tan, vẫn như cũ có thể ngưng tụ lại như ban đầu. Lúc này Vũ Phương Khinh Thần đã quên đi thương thế của chính mình, cũng tựa hồ đã quên đi uy hiếp từ đối phương, nắm lấy một tia lĩnh ngộ này, liền lập tức ứng dụng vào hành động. Trong ý chí của hắn, hắn để chỗ ý chí của thủy thích ứng thế tiến công cuồng bạo nóng rực của đối phương, dần dần biến thành một loại mờ ảo, giống như mây lại giống như sương mù, đối với ý chí giống như liệt hỏa nóng rực của đối phương tiến hành thẩm thấu. Một lần thử nghiệm này, quả nhiên tạo thành tác dụng kỳ diệu, tại lúc thế tiến công của A Lỗ Khắc kéo tới, hắn cảm giác trong ý chí của chính mình hình như có một cố giống như sương mù gì đó thẩm thấu và, đang không ngừng quấy rối ảnh hưởng tới ý chí của hắn, khiến cho thế tiến công của hắn đột nhiên chậm lại một chút, hắn nhất thời hiểu rõ đối phương thông qua thông suốt thẩm thấu, tiến hành tan rã đối với bên trong hắn. - Hây a! A Lỗ Khắc thấy thế tiến công cuồng bạo của chính mình hình như không hình thành uy hiếp với đối phương, lập tức hét lớn, lúc này trong cỗ ý chí cuồng bạo của hắn càng thêm tăng mạnh, khí nóng rực do nội khí hình thành phóng xuất, hắn huy vũ cự quyền, lúc này giống như mang theo một đoàn hỏa diễm, thế tiến công càng thêm tăng mạnh, mạnh mẽ thẩm thấu bài trừ ý chí của đối phương, lần thứ hai cuồng bạo oanh kích tới. Mà Vũ Phương Khinh Thần tại lúc đối địch mới có một tia lĩnh ngộ, nỗ lực hành động liền bị đối phương cường thế phá hư, lúc này đối phương đã mang theo một quyền cuồng bạo ầm ầm đánh tới, một cỗ lưc lượng cuồng bạo giống như nổ tung, thân thể hắn lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, nặng nề va vào một thân cây, làm thân cây bị nát bấy. - Ha ha, tiểu tử, chịu chết đi! A Lỗ Khắc cũng không dừng lại, tại lúc đối phương bị thương, ngay tại chỗ lấy luôn tính mạng của hắn, vì vậy cuồng tiếu một hồi trên mặt mang theo vẻ dữ tợn, xông tới chém giết. Vũ Phương Khinh Thần cứng cỏi chống người đứng dậy, thấy thế tiến công càng mạnh của A Lỗ Khắc kéo về phía hắn, hắn dứt khoát không sợ, tiện tay xóa đi vết máu khóe miệng, đột nhiên trong mắt sáng ngời, lập tức nở nụ cười vô cùng ôn hòa, nói: - Ngươi đã trở về, nhanh như vậy! - Lão tử giết ngươi, đương nhiên phải nhanh! A Lỗ Khắc tưởng rằng tiểu tử này bị dọa choáng váng, đang nói với hắn, không khỏi cuồng tiếu, nhưng sát khí vẫn như cũ không giảm. Chỉ là tại lúc hắn muốn lấy đi tính mạng tên tiểu tử trước mắt này, hắn đột nhiên cảm giác được không thích hợp, tại phía sau hắn, có một cỗ khí tức lặng yên không một tiếng động, để hắn thiếu chút nữa không hề phát hiện ra, đang tiến gần về phía hắn Nhưng ngay tại sau đó, A Lỗ Khắc rốt cuộc ũng ý thức được tên tiểu tử kia không phải là đang nói với hắn, mà lúc này phía sau hắn đột nhiên có một cỗ khôn tức băng hàn vô hạn áp bách hướng về phía hắn, giống như là một người bị nhốt trong lồng băng giá lạnh vô hạn, chịu đủ cỗ ý chí cực kỳ cường đại kia tàn phá và hành hạ. - Cao thủ Tông Sư! Tại lúc cỗ ý chí cường đại kia kéo tới, lú này sắc mặt A Lỗ Khắc đại biến, hắn liều mạng dùng ý chí của chính mình đến chống đỡ lại cỗ ý chí khiến hắn triệt để đóng băng kia, thế nhưng cỗ ý chí đó quá mức mạnh mẽ, hắn chưa bao giờ được gặp qua, nếu giống như con gà con bị diều hâu quắp đi, để linh hồn của hắn không chịu nổi bị run rẩy, dần dần bị cỗ ý chí cường đại kia đóng băng, không một chút sức phản kháng. Truyện Sắc Hiệp - https:// Không chỉ A Lỗ Khắc lúc này bị cỗ ý chí cường đại phô thiên cái địa áp tới làm kinh sợ, mà tất cả mọi người trong sân đều biến hẳn sắc mặt, kinh hô: - Cao thủ Tông Sư! Tuyệt Thiên cảm giác được cỗ ý chí cường đại cấp bậc Tông Sư chậm rãi áp tới gần, hắn đã từng nghe Đằng Tử Thanh nói qua, nhất thời trong lòng phấn chấn, liền nói với lão đầu đang giao thủ với hắn: - Tuyệt Mệnh, hiện tại thu tay còn kịp, Mã Ước Khắc đã chịu trói rồi, một vị cao thủ Tông Sư, ngươi cho rằng các ngươi có thể đối kháng được sao, chỉ phí công vô ích mà thôi! Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều bị cỗ ý chí kia kinh sợ, thế tiến công đều giảm xuống, mà Đằng Tử Thanh thừa cơ hét lên: - Các vị sư huynh, vị cao thủ này tới trợ giúp chúng ta, giết chết phản tặc làm hại Huyết Yên Môn nhiều năm! Rống… Nghe được tin tức này, không cần nghi ngờ chính là tin tức vô cùng phấn chấn. Lúc này phe Đằng Tử Thanh nhất thời tăng mạnh khí thế, ý chí chiên đâu sục sôi, thế tiến công càng thêm mạnh mẽ, mà đối phương nghe được điều này, sĩ khí đột nhiên giảm mạnh, toàn bộ trận chiến đấu nhất thời xuất hiện tình cảnh nghiêng hẳn về một bên. Nói thì dài, thế nhưng hàng loạt biến hóa phát sinh chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp. A Lỗ Khắc bị cỗ khí thế cường đại kia tập kích, ý chí của hắn đã bị trấn áp, không còn chút tâm tư chiến đâu nào, nghĩ muốn chạy trốn, lúc này liền buông tha Vũ Phương Khinh Thần trước mặt, thả người bỏ chạy. Thế nhưng hắn vừa mới chạy thoát được hơn mười trượng, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nhanh nhẹn hơn hắn tới mấy lần, chỉ trong nháy mắt đã chặn ngang trước mặt hắn nói: - A Lỗ Khắc tướng quân, sao phải chạy đi đâu a? Lúc này A Lỗ Khắc đổ mồ hôi toàn thân, tuy rằng ngữ khí của đối phương rất nhẹ nhàng, thế nhưng vào trong lòng hắn lại giống như búa tạ mạnh mẽ đập phá, nhất là thấy trên tay đối phương có mang theo Mã Ước Khắc đã bị đánh ngất, sắc mặt liền như tro nguội. - Ngươi là ai? Chỉ là lúc mở miệng hỏi, tên giảo hoạt nhìn vẫn không quên phân tán lực chú ý của Vân Thiên Hà thừa cơ chạy trốn. Nhãn thần Vân Thiên Hà lạnh lùng, đang nhìn hắn chạy thoát nửa đoạn, lúc này rút Vân Tru kiếm ra, lập trung vào chân A Lô Khắc, Vân Tru vẫn chưa rời tay, thế nhưng một cỗ kiếm ý mang theo khôn tức vô cùng cường đại, giống như từ Vân Tru tách hẳn ra một thanh kiếm hoàn toàn mới, giống như thiểm điện chém tới A Lỗ Khắc đang chạy trốn. Phịch… Kiếm ảnh kia nhanh như thiểm điện, A Lô Khắc căn bản còn chưa kịp né tranh, lúc này kiếm ảnh liền từ sau thân thể hắn xuyên qua đằng trước, hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí tức băng hàn cực độ phong ấn toàn thân, chân của bản thân giống như hoàn toàn mất đi tri giác, lập tức không giữ được trọng tâm, liền té ngã trên mặt đất, lăn người mấy vòng. Tại lúc ngã xuống đất, hắn mới phát hiện một chân của chính mình đã không còn, tại lúc còn chết lặng, một cỗ đau đớn kịch liệt bắt đầu lan tràn khắp thần kinh hắn, thế nhưng tinh mệnh so với một chân, hiển nhiên tính mệnh quan trọng hơn rất nhiều, ý chí của người này coi như kiên cường, cố nén đau nhức lại đứng lên, tiếp tục chạy trốn. Chỉ là dùng một chân để trốn tránh một vị cao thủ Tông Sư truy kích, hiển nhiên là phí công vô ích, tại lúc hắn còn chưa chạy được nửa đoạn đường, giương mắt liền nhìn thấy Vân Thiên Hà đứng trước mặt, thản nhiên nói: - Tiếp tục chạy, vậy thì đừng nghĩ còn lại một chân. - Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, muốn giết cứ giết! A Lô Khắc biết đã không còn hy vọng chạy trốn, trong lòng phẫn nộ, nhưng không có chỗ nào phát tiết, chỉ có thể làm ra hành động điên cuồng hét lên trước khi chết. - A Lỗ Khắc tướng quân, đang làm tướng quân tốt không muốn, lại chạy tới hoang sơn dã lĩnh làm một trưởng lão nho nhỏ, ta thực hiếu kỳ, đây là có người cố ý sai phái ngươi làm theo dự mưu nào đó hay sao? A Lỗ Khắc vừa mới nghe lời này, giống như bị đánh trúng yếu hại, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, biểu hiện trên mặt vẫn là phẫn nộ, nói: - Ít nói nhảm, lão tử không thích tham gia quân ngũ không được sao? - Nói ta cấp trên của ngươi là ai, có thể ta sẽ tha cho ngươi một mạng, phải biết rằng bán đứng một người để đối lấy cơ hội được sống, điều này hiển nhiên là buôn bán lời, ngươi không nói cũng được, người trên tay ta đây chỉ sợ là ngươi rất rõ ràng, hắn hiện tại sống trước mặt ngươi, hắn nói cho ta biết môt ít, bất quá hắn nói phải lấy tính mệnh của ngươi mới chịu tiết lộ cho ta biết một nửa còn lại, vì vậy, ngươi hiện tại quyết định đi! A Lỗ Khắc vừa nghe lời này, nhìn Mã Ước Khắc, trong ánh mắt hiện lên một tia mạt sát, nói: - Hắn đã nói với ngươi những gì? Vân Thiên Hà thản nhiên nói: - Ngươi hẳn là rõ ràng, địa vị trong môn của hắn, làm không ít chuyện tình uy hiếp tới ngươi, hắn muốn độc chiếm môn phái này, đồng thời hoàn toàn nắm giữ môn phái trong tay chính mình, đến lúc đó tính công lao, tự nhiên không có phần của ngươi, mà vị đại nhân mà ngươi hiệu lực, lẽ nào sẽ ngươi cho rằng một tên phế vật còn cần phải tồn tại sao? Chuyện giết người diệt khẩu tự nhiên không cần hắn tự mình đến làm, như vậy ai tới làm? Nói vậy ngươi hẳn là rất rõ ràng rồi! Nói xong, Vân Thiên Hà dừng lại một chút, đôi lông mày của A Lô Khắc không khỏi nhíu lại. Vân Thiên Hà thu một màn này vào trong mắt, khóe miệng hơi nhếch lên một độ cung, tiếp tục nói: - Phải biết rằng, ám sát tướng lĩnh trong quân, có hoặc là quan to trong triều đình, loại chuyện này vị Mã Ước Khắc đây cũng có thể làm được, lúc hắn hoàn toàn chấp chưởng Huyết Yên Môn chính là lúc hành động diệt khẩu! Rốt cuộc, A Lỗ Khắc cũng bị những lời này khơi dậy tức giận, quát: - Tên cẩu tạp toái này quả nhiên đã nói cho ngươi biết bí mật kia, hắn bất quá chỉ là một tên chó săn Tà Linh Giáo mà thôi, cho dù là tên giáo chủ kia cũng chỉ là một con chó A Đài Mông đại nhân nuôi, đều là chó cả, vậy mà dám can đảm cắn ngược lại chủ nhân, quả thực là trò đùa cực lớn! Nghe xong cái tên kia, trong lòng Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, nghĩ không ra A Lỗ Khắc trong lúc giận dữ lỗ mãng lại thốt ra bí mật này, vừa rồi kích hắn kích A Lỗ Khắc lỗ mang cũng chỉ là một ít suy đoán cho bản thân hắn từng có xuất thân từ quân đội, cộng thêm một ít suy đoán theo hành động và động cơ trong môn phái sát thủ này, nghĩ không ra chó ngáp phải ruồi, điều này thực sự đã nằm ngoài dự liệu của Vân Thiên Hà. Bất quá trên mặt Vân Thiên Hà vẫn bất động thanh sức, nói: - Nếu như chó, vậy người hà tất phải làm con chó bị giết để bảo thủ bí mật, nói ra tên và hành tung của giáo chủ Tà Linh Giáo kia, ngươi liền có thể rời khỏi! Con mắt A Lỗ Khắc nhìn quét qua xung quanh, thấy người của chính mình đã tử thương hầu như không còn, chỉ còn lại cá biệt mấy người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, lúc này mở miệng nói: - Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi sẽ tha cho ta một mạng? - Vậy ngươi hiện tại có thể rời khỏi, bất quá ngươi tại lúc bước ra khỏi cửa cốc, phải viết xuống tư liệu ta cần biết, ta sẽ lấy về kiểm tra, nếu như ngươi dám qua loa lừa ta, như vậy ngươi cũng không ra khỏi Huyết Vụ Cốc này, ngươi nên hiểu rõ ràng thực lực của ta! A Lỗ Khắc suy nghĩ một chút, vì vậy liền đi về phía cửa cốc, Vân Thiên Hà cũng không đuổi theo, lúc này Đằng Tử Thanh bước đến gần hỏi: - Ngươi thực sự muốn thả hắn đi?