Về đến Băng Phong khẩu, bên trong trụ sở của Bắc quân, Dương Trụ Sinh liền kêu tên thương nhân béo mập kia đến nói chuyện một mình. Vân Thiên Hà cùng Đường Linh Toa hai người thay y phục bằng một bộ phục sức của thương nhân La Lan. Sau khi đợi gần nửa canh giờ, Dương Trụ Sinh liền dẫn theo gã mập kia đi ra. Bất quá gã mập mạp họ Đỗ kia nhìn thần sắc tựa hồ có chút cổ quái, vừa mừng vừa lo, Dương Trụ Sinh trừng mắt nhìn hắn, cái tên mập mạp này mới vẻ mặt đau khổ nói: - Đại nhân, đây chính là ngài nói đó, đến lúc đó ngài nhất định không được chối bỏ a! Nói xong, mập mạp hướng Vân Thiên Hà gật đầu, nói: - Công tử, chúng ta đi thôi, Đỗ Chi Thâm ta mà làm việc, ngài đại khái có thể yên tâm, chẳng qua là... - Đừng dài dòng nữa! Dương Trụ Sinh thấy tên này cứ lải nhải liền đạp một cước vào mông hắn, đá mập mạp kia như quả bóng thịt bay ra khỏi cửa rồi nói: - Nếu dám có chút sai lầm,ta không tha cho ngươi. Khi mập mạp bị đá ra khỏi cửa, tiếp đó Vân Thiên Hà cũng tiếp nhận hai chứng từ Dương Trụ Sinh chuyển tới, sau khi ôm quyền vái chào, liền dẫn Đường Linh Toa ra khỏi trụ sở. Đỗ mập mạp sau khi bị đá ra khỏi cửa, tựa hồ đối với một cước kia của Dương Trụ Sinh không chút để ý, khi Vân Thiên Hà cùng hắn đi đến một khúc cua, cái gã này mới cầm cái chứng từ ra mà hưng phấn hoa tay múa chân một trận, đống thịt béo trên người cứ rung bần bật, nhìn thì giống như đang nhảy múa nhưng nói chung là rất quái đản. Đỗ mập mạp đi trên đường vừa luyên thuyên vừa dẫn theo Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa đến một tòa nhà là nơi giao giới giữa La Lan quân và Bắc quân. Mới đi tới trước tòa nhà này thì làm cho người ta có một cảm giác là nó rất đơn sơ, nhưng khi Đỗ mập mạp đẩy cửa ra đi vào trong nhà thì một cỗ khí nóng ùa ra, trong nhà không ngờ có vẻ thập phần ồn ào náo nhiệt. Nơi này là một đại sảnh khá rộng rãi, lúc này đứng ở trong đại sảnh là các thương nhân của La Lan quốc và Đại Đường quốc, tất cả đều đang ồn ã thảo luận vấn đề mua bán. Đỗ mập mạp sau khi bước vào, cũng là có vài phần khí thế như vậy, cái bụng phệ ưỡn ra, bước đi bệ vệ, khuôn mặt thì vênh lên, rất giống như mấy tên thuộc loại dòng dõi quyền quý. Nhưng làm cho Vân Thiên Hà hơi có chút kinh ngạc chính là, đám thương nhân La Lan tựa hồ đối với bộ dáng vênh váo tự đắc kia của mập mạp lại rất là thưởng thức, sau khi thấy mập mạp này đi vào liền sôi nổi thân thiết bắt chuyện với hắn. Mập mạp vừa hưởng thụ loại cảm giác này, nhìn Vân Thiên Hà liếc mắt một cái nói: - Không cần kinh ngạc, ta hiện tại có chứng từ, cũng là vì đám tôn tử này đang có chuyện cầu lão tử, hắc hắc, cảm giác làm một đại gia được một đám tôn tử vây quanh, mụ nội nó thật sướng! - Thâm ca, sao giờ ngươi mới đến a, các huynh đệ chờ mà muốn oải! Lúc này, một tên thanh niên có đôi mắt nhỏ như mắt mèo, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ rất cơ trí láu cá, rất có tiền đồ của một gian thương, chạy chậm lên chào đón, sau khi hàn huyên hai câu, liền quét hai mắt đến Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa, chẳng qua là ánh mắt tại trên người Đường Linh Toa thì có lâu hơn một chút. Bốp! Mập mạp thấy thế, tức thì vỗ một cái lên đầu thanh niên gầy lùn này quát: - Bà nội ngươi, nhìn cái **** gì đấy, hai người này chính là ân nhân cứu mạng của lão tử, đừng có mà có chủ ý xấu, mấy tên kia chạy đi đâu hết rồi? Thanh niên gầy lùn bị mập mập quạt cho một câu, lại nhìn thấy mập mạp đánh mắt, nhất thời hiểu ý hướng hai người Vân Thiên Hà cúi đầu khom lưng, sau đó liền lập tức quay đầu nói: - Lão đại, lão tam cùng lão ngũ đang trông coi xe hàng, lão tứ thì lại lẻn qua biên giới đi tìm con mụ lẳng lơ kia rồi. Đỗ Chi Thâm nghe xong, cũng không thèm để ý, liền xuất ra mấy tờ chứng từ giao cho thanh niên gầy lùn rồi nói: - Ngươi đưa cho lão tam và lão ngũ, kêu bọn hắn mỗi người cầm một tờ. Qua biên giới bên kia đi liên lạc với mấy đứa tôn tử kia, mua bán của chúng ta phải thay đổi phương thức, cái này các huynh đệ phải làm nhanh một chút, ta còn có việc khác phải làm, nhanh đi. Thanh niên gầy lùn tiếp nhận chứng từ cũng có vẻ rất hưng phấn, nhịn không được tâng bốc: - Lão đại không hỗ là lão đại, các huynh đệ đi theo lão đại lần đầu tiên làm buôn bán lớn, quả nhiên có tiền đồ, tiểu đệ đối với lão đại kính... - Kính cái đầu nhà ngươi, nhanh chóng làm lẹ lên cho lão tử, nếu lo liệu không xong, cô em vợ của lão tam, ngươi cũng đừng hy vọng cưới được, lượn nhanh lên! Mập mạp một cước đá vào trên cái mông thanh niên gầy lùn, đuổi hắn đi. Nơi này giống như là đại sảnh giao dịch, một ít thương nhân trong đại sảnh này thảo luận chuyện mua bán cũng không chút kiêng dè, mập mạp còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị hai tên thương nhân La Lan vây quanh, muốn giao cho toàn bộ con đường, làm mấy việc này nọ. Bất quá đều là mấy thứ vặt vãnh, chưa nói tới giá tiền lớn cỡ nào, bất quá mập mạp hiện tại đang vênh váo, tự nhiên sẽ không để mấy mua bán nhỏ vào mắt, sau khi nói vài ba câu đuổi đi, liền tiến đến trước mặt một đại hán có râu quai nón người La Lan. Sau khi cùng với hán tử râu rậm kia thì thầm vài câu thì hán tử râu rậm người La Lan kia tức thì biến sắc, vẻ mặt thoáng hiện lên một nét phấn chấn, liền đi tới trước mặt Vân Thiên Hà, sau khi đánh giá vài lần, liền dùng lễ tiết của La Lan hành lễ. Mập mạp nói: - Phí La tiên sinh, thân phận hai vị này ta không tiện tiết lộ với ngươi, bất quá ta theo lời mua bán, bọn họ tuyệt đối có thể bảo đảm, bất quá hiện tại bọn họ muốn quá cảnh bí mật gặp mặt vài người, muốn Phí La tiên sinh giúp chút ít, nếu làm tốt, giao dịch lần này, ta sẽ ưu tiên cung cấp cho Phí La tiên sinh, thế nào? Hán tử râu rậm cũng là người thống khoái, cũng không nghĩ nhiều, liền vỗ ngực đáp ứng, lập tức liền mang theo ba người ra khỏi tòa nhà, đi tới chỗ quá cảnh, chỉ thấy nơi đó đậu mấy cỗ xe ngựa, sau khi mập mạp cùng hán tử râu rậm này thì thầm vài câu, hán tử râu rậm kia liền gật gật đầu. - Công tử, lên xe đi, Phí La tiên sinh sẽ mang hai người quá cảnh, chẳng qua là công tử cần chờ một lát nữa, chờ ta cùng hán tử râu rậm sắp hàng lên, bọn hắn mới có thể mang hai người đi qua trạm gác của quân La Lan. Vân Thiên Hà gật gật đầu, liền kéo Đường Linh Toa lên một chiếc xe ngựa. Hán tử râu rậm kia cũng kêu người nhanh chóng điều khiến xe ngựa đi tới biên giới, còn mập mạp thì vòng trở về, mang theo mấy chiếc xe ngựa còn lại đi tới một phương hướng khác. Vì là buổi tối, thủ vệ tuần tra nơi này cũng không được chặt chẽ, khi hán tử râu rậm qua địa phận La Lan quân quản hạt, cũng không có trình giấy tờ gì, những binh lính kia cũng không kiểm tra, liền trực tiếp để cho mấy người đi qua, xe ngựa cũng liền chạy tới một khu hẻo lánh trong vùng quản hạt của La Lan quân, mà hán tử râu rậm không biết dùng biện pháp gì, mẫy cỗ xe hàng đậu tại chỗ quá cảnh cũng theo sau đi theo. Mấy chiếc xe ngựa chạy nhanh đến một tòa nhà bỏ đi tại một vùng hẻo lánh thì thấy nơi đó có mấy người thanh niên đã chờ tại ở nơi đó, mặc khác có mấy tên tráng hán giang hồ phục sức La Lan cũng ở nơi này. Người của mập mạp tựa hồ đã sớm cùng với những người này thương nghị, khi xe ngựa của mập mạp chạy tới nơi này, những hán tử La Lan cũng liền nhanh chóng bắt đầu lặng lẽ khuân vác bình rượu lên trên xe, khác biệt chính là, tầng bên ngoài xe thì một số thì đựng ngũ cốc, hoặc một số thì đựng thức ăn gia súc không đáng giá tiền, điều này hiển nhiên là dùng để che mắt. Ước chừng không đến nửa canh giờ, những hán tử La Lan này rất nhanh chóng đã sắp xong hàng hóa. Sau khi che chắn kĩ, mấy chiếc xe rượu liền xen lẫn với những chiếc xe khác, hướng về phương hướng La Lan quốc chạy tới. Mà hán tử râu rậm sau khi ở nơi này vận chuyển hết hàng hóa thì cũng không biết lại từ nơi nào tìm được một số người hộ vệ xen lẫn trong đội ngũ, Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa cũng thay đổi trang phục giống như bọn họ, sau khi mập mập cùng hán tử râu rậm thì thầm một trận, hán tử râu rậm liền mang theo tâm tình phấn chấn, hướng đoàn xe hạ ra một mệnh lệnh, chuyến này thẳng hướng tới một hướng khác của La Lan quốc. Vân Thiên Hà thính giác linh mẫn, hắn nghe được mập mạp cùng hán tử râu rậm nói những cái gì, trong lòng không khỏi đối với thủ đoạn của tên mập mạp này cũng có một vài thưởng thức, lấy góc độ thương nhân mà nói, cái tên mập mạp này là kỳ tài trong giới thương nhân. Đêm khuya vắng lặng, khu vực phía đông Băng Phong khẩu, nơi này qua núi có một đoạn đường nhỏ gập ghềnh, Vân Thiên Hà theo đoàn xe này đi đã được nửa canh giờ, trên đường có gặp qua ba đồn biên phòng. Bất quá hán tử râu rậm thật cũng có chút thủ đoạn, đi qua mấy đồn biên phòng này thì thủ vệ nơi đó chỉ là tra xét qua loa mấy cỗ xe, chính là cầm cây đuốc nhìn lướt qua là xong. Đoạn đường này thập phần thuận lợi. Khi đội ngũ đi qua đồn biên phòng thứ năm, Vân Thiên Hà trong đầu nhớ lại bản đồ vùng này, qua đồn biên phòng rồi tiếp tục đi lên phía trước chừng ba dặm, nơi đó sẽ có một đường phân nhánh, một đường đi hướng đông, còn đường kia là về hướng bắc. Vì là hắn muốn đi hướng đông cho nên đến nơi này nhất định phải cùng đoàn xe phân khai. Đồn biên phòng nơi này, là cuối cùng của Băng Phong khẩu, thông qua đồn biên phòng này, sau đó vượt qua một con sông băng nhỏ thì sẽ tới địa phận của La Lan, chẳng qua là phải xuyên qua một số vùng núi nữa. Đoàn xe của hán tử râu rậm không gặp một chút trở ngại gì, tuy rằng đồn biên phòng cuối cùng có làm chậm trễ thời gian một chút, nhưng do vì buổi tối, bên ngoài lạnh bức người, các thủ vệ La Lan cũng có chút lười biếng, hán tử râu rậm chỉ là lặng lẽ dùng một vò rượu, liền đã mua chuộc được thủ vệ nơi này, đoàn xe cứ thế mà nghênh ngang vượt qua sông nhỏ, qua đầu bên kia biên giới. Sau khi đi quan biên giới, xung quanh đều là đất tuyết, xe chạy ở trên đường cũng hơi có chút chậm lại, đoàn xe dùng ước chừng một canh giờ, mới đi tới đường rẽ nhánh, hán tử râu rậm sau khi tạm cho đoàn xe ngừng lại, lúc này liền xuống ngựa đi đến trước mặt Vân Thiên Hà thấp giọng nói: - Nơi này đi về phía đông, đi qua một đoạn thì chính là đất bằng phẳng. Nơi đó xung quanh cũng không có thủ vệ đóng quân, tiếp tục đi về phía đông mười dặm, nơi đó chính là giao với Hạ Gia Lạp sơn, đi thẳng theo hướng tây sẽ tới Tát Lan Thành của La Lan. Nhưng vào lúc này, phụ cận có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, tiếp theo liền nhìn thấy rất nhiều điểm sáng, tốc độ rất nhanh. Vân Thiên Hà cảm ứng một chút thì đây đều là người trong La Lan quân, nhìn bộ dáng cưỡi ngựa tựa hồ là đi suốt đêm tới Băng Phong khẩu, tại trong đất tuyết mù mịt, giống như là u linh. Đã đến được nơi này, Vân Thiên Hà sau khi hướng hán tử râu rậm gật đầu, liền điều khiển ngựa nhắm hướng đông mà đi, còn hán tử râu rậm cho cho đoàn xe khởi hành chạy tới phía trước, vừa vặn chạm mặt với đoàn người đang chạy đến. Mà khi đội nhân mã này đuổi đến chạm mặt với đoàn xe của hán tử râu rậm, những thủ vệ giơ cây đuốc lên đi tới, hán tử sau khi nhìn thấy tướng quân mặc giáp trụ ở trong đoàn nhân mã thì sắc mặt tức thì tái nhợt. Mà người này đã sớm phát hiện ra có một ngời cưỡi ngựa đi ra khỏi đoàn xe thì liền quát: - Ngươi đi phía trước cưỡi ngựa đuổi theo cái người đang đi về hướng đông cho ta, đừng để cho bọn hắn chạy thoát, những người này đích thị là gian tế, nếu như phản kháng thì giết chết tại chỗ. Sau khi đám người phía trước cưỡi ngựa đuổi theo thì tướng quân kia nhìn hán tử râu rậm lạnh lùng nói: - Phí La, làm ăn không tệ nha, ngươi lại có thể đi qua nhiều đồn biên phòng như vậy. Vi phạm lệnh cấm giao dịch vật phẩm, lén mang theo gian tế nhập cảnh, ngươi mọi thứ đều có, vậy ngươi nói nên trị ngươi cái tội danh gì đây? - Lý Dạ tướng quân các hạ, xin nghe thảo dân giải thích, là như vậy. Hán tử râu rậm nhãn cầu xoay chuyển, run rẩy quỳ gối xuống đống tuyết.