Võ Động Thiên Hà
Chương 291
Trong gió tuyết một nhóm người gồm ba bốn chiếc xe ngựa, vài người đầu đội mũ miễn nhung, trên người mặc một bộ y phục bằng bông cưỡi ngựa đi trong thế giới màu xanh không bờ bến, chốc lát chỉ có tiếng ngựa thở phì phì, khắp một vùng tuyết trắng sương xanh, chỉ có một đội nhân mã này đang đi về phía Bắc.
Phút chốc.
Khi đội nhân mã này đã thành thạo đi trên đường, thế giới đầy sương xanh hình như bị một trận tiếng vó ngựa phá vỡ, cách đó không xa một bóng người xám xanh giống như tuyết mị u linh trong gió tuyết, tốc độ như tia chớp đi ngang qua, khiến mấy con ngựa trong đoàn kinh hoảng.
Dụ!
Con ngựa bị giật mình, người ngồi trên lưng nó phải ghìm cương thắt chặt nút dây mới có thể giữ được nó, nhưng mà xe ngựa bị tạm dừng cấp tốc khiến người trên xe ít nhiều cũng bị va chạm, toàn bộ đội ngũ phải dừng lại.
Lúc này, trong xe ngựa truyền ra tiếng kêu đau nhức của một thiếu niên, tức giận:
- Đau chết ta rồi, chuyện gì xảy ra vậy, tại sao tự nhiên ngừng lại?
- Bẩm, thiếu gia, con ngựa bị hoảng sợ!
Bên ngoài một vị đầu lĩnh đang ghìm ngựa, lại lấy ra một túi rượu đưa lên miệng uống để sưởi ấm, sau đó đưa cho một người đồng bạn khác bên cạnh nói.
Chỉ thấy cửa sổ của xe ngựa lúc này bị mở ra, một vị thiếu niên ước chừng mười một, mười hai tuổi, lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh, hai mắt lấp lánh có thần nhô đầu ra, hiếu kỳ quan sát khắp nơi nói:
- Ở đây, còn chưa có ra khỏi thảo nguyên, như thế nào con ngựa lại bị kinh sợ, chắc không phải đụng độ quái thú chứ?
Kỵ sĩ đầu lĩnh trấn an con ngựa một hồi, dẹp loạn những con ngựa đang xao động phía sau, cười khổ nói:
- Tiểu thiếu gia, đâu phải là quái thú gì, chỉ là có người cưỡi ngựa đi qua với tốc độ cực nhanh. Chúng ta chỉ nhìn thấy cái bóng của hắn, nhưng là cũng không có thấy người!
Thiếu niên nhíu mày, lại có vẻ khả ái nói:
- Gia gia, con cũng muốn cưỡi ngựa!
Lúc này, trong xe ngựa truyền tới một giọng nói lãnh đạm ôn hòa:
- Cho dù ngươi cưỡi ngựa có tốt, cũng không đuổi được ngựa của người kia, đó là ngựa Truy Vân Mã thượng đẳng,cũng đã có khí tức của vua loài ngựa, mà trên lưng nó còn có hai người, một kẻ cao thâm khó dò, ngay cả lão phu cư nhiên cũng không cảm nhận được bất kỳ chút khí tức gì, bất quá có thể khẳng định một điều, người này tuổi còn trẻ, mà ngươi, lại phải như thế nào đây?
Bên trong xe ngựa, một vị lão giả râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền lành đang ngồi yên lặng, trên người mặc một bộ miên phi, thoạt nhìn như đang ngồi xếp bằng trên ghế đệm, nhưng kỳ thực nhìn kỹ sẽ phát hiện vị lão giả này đã mất hai chân.
Sản Niên tựa hồ bị lòng hiếu kỳ, lúc này rốt cục tựa đầu lùi vào trong xe, chỉ thấy thân thể nhỏ tương đối đơn bạc, cường tráng, nhưng lại không hề có cảm giác lạnh giá, hắn nhìn lão giả trước mắt:
- Gia gia, vua của loài ngựa là loại ngựa gì?
Lão giả tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, trầm ngâm nói:
- Vua của loài ngựa a, nói đơn giản chính là vương giả trong loài ngựa, đã được thông linh. Bọn chúng kiêu ngạo khó thuần, có thể làm tất cả các loài ngựa khác phải kinh sợ, tạ chỗ sâu trong Tuyết vực, trong một bầy ngựa nọ có một con vua ngựa màu đen, khi gia gia còn trẻ đã từng muốn bắt nó phục tùng, đuổi ba ngày ba đêm, nhưng là thủy chung không thể chế phục, ngược lại bị nó dẫn tới đường cùng, mất đi hai chân, hôm nay nhớ lại vẫn là có chút cảm khái!
- Sau này nhất định ta phải bắt được vua ngựa màu đen kia, rồi thuần phục nó, để bù đắp tâm nguyện của gia gia.
Thiếu niên nắm chặt bàn tay nhỏ lại lập chí nói.
Lão giả vui mừng nhìn cháu của mình, cũng lắc đầu than thở:
- Loài vật đã thông linh giác, dã tính khó thuần, thô bạo hung tàn, nếu là người bình thường có thể thuần phục được, như vậy nghĩa là chỉ tương đương với linh thú, trên đời chỉ có một số thế ngoại cao nhân là có khả năng thuần phục linh thú. Trừ phi nuôi dưỡng từ nhỏ, nhưng thử hỏi trên đời ai có thể đem Truy Vân Mã nuôi dưỡng thành vua của loài ngựa đây hôm nay lão phu quả thật đã được mở rộng tầm mắt!
Nói rồi, lão giả nhìn về hướng thân ảnh mờ ảo đang dần biến mất, lẩm bẩm nói:
- Người này, chính là một vị kỳ nhân có một không hai a!
- Gia gia, con muốn bái ông ta làm thầy, muốn ông ta dạy con cách nuôi dưỡng ra vua của loài ngựa!
Thiếu niên nghe xong, trong ánh mắt tràn ngập kỳ vọng nhìn lão giả. Mà lão giả nghe xong cũng chỉ lắc đầu mỉm cười.
Cục cục…!
Đúng lúc này, một loạt tiếng vó ngựa nhảy chồm truyền tới, thần sắc lão nhân khẽ động, để thiếu niên mở rèm cửa sổ ra, chỉ thấy trên đất tuyết, có ba bốn người đồng dạng cưỡi Truy Vân Mã đi về phía bọn họ với tốc độ cực nhanh.
Cũng chỉ khoảng thời gian mười lần hô hấp, bốn người ngựa nọ đã chạy tới đó, rồi dừng lại, một thanh niên mặc áo choàng đen, bên trong áo xanh tiến lên ôm quyền nói:
- Xin hỏi chư vị huynh đệ, có từng nhìn thấy một nam một nữ cưỡi một con ngựa chạy qua không? Bọn họ chạy theo hướng nào?
Kỵ sĩ trung niên đầu lĩnh quan sát thanh niên này, liền ôm quyền nói:
- Ngoài trời đầy tuyết, chúng ta mệt nhọc nghỉ tạm ở đây, cũng chưa từng thấy ai đi qua!:
- Gia gia…
Trong xe ngựa truyền đến tiếng thiếu niên muốn nói gì đó, đột nhiên lão giả nhìn hắn lắc đầu, lập tức nói với kỵ sĩ đầu lĩnh:
- Trát Tháp, chúng ta lập tực khởi hành thôi, không được tiếp tục chậm trễ hành trình nữa!
- Rõ!
Kỵ sĩ đầu lĩnh trung niên ứng một tiếng. Sau đó cũng không tiếp tục để ý tới thanh niên nọ vẫn đang truy hỏi, liền gọi đội ngũ nói:
-Khởi hành!
Thanh niên thấy những người này không để ý tới mình, đang muốn phát tác, thì phía sau một người trung niên mặc áo lam lập tức tiến lên ngăn hắn lại, nói:
- Không được lỗ mãng, những người này là quý tộc của đế quốc Xuất Vân, không nên trêu chọc bừa bãi!
Thanh niên nghe rồi, lúc này mới ngừng lại, nhìn đội ngũ kia rời khỏi, mới nói:
- Đại sư huynh, ngươi nói Lỗ trưởng lão vì sao muốn hạ lệnh truy bắt Vân Thiên Hà, muốn ta phải bắt được hai người bọn họ, ta thủy chung vẫn không rõ nguyên nhân trong đó, có muốn bẩm báo việc này với sư tôn hay không?
Người trung niê nói:
- Đây là ý của môn chủ. Chúng ta tuân mệnh chấp hành, ngươi không nên hỏi nhiều nữa, việc lão nhân gia nói vậy cũng là biết được rồi, chờ chúng ta bắt được người nọ, chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trở về phục mệnh sẽ biết kết quả!
- Thế nhưng hiện tại mất đầu mối, chúng ta phải đi đâu để tìm a, ở đây dù sao cũng là biên giới của ba nước La Lan, Đại Đường và Xuất Vân, nếu đụng phải quân đội tuần tra của các nước này, sẽ có chút phiền phức!
Người trung niên trầm tư nói:
- Hừ, tiểu tử kia vô cùng giảo hoạt, vốn chúng ta cho ra rằng hắn sẽ đi đến vùng Tây Bắc của nước La Lan, ai mà ngờ hắn lại đi vòng vèo mang chúng ta theo. Hiện tại đi theo hướng nước Xuất Vân, phỏng chừng có lừa đảo trong đó, không bằng chúng ta cứ dọc theo phương hướng Tuyết Vực truy tìm xem sao, hẳn có thể tìm ra đầu mối!
- Tuyết rơi chết tiệt, nếu có thể ngừng lại thì tốt rồi. Chúng ta có thể tìm theo dấu chân ngựa đuổi bắt hắn!
Thanh niên thầm nói một câu, liền theo đội ngựa tiến về hướng bắc, rất nhanh liền biến mất trong gió tuyết mịt mờ.
Khi đội ngũ rời đi, trên xe ngựa đang chạy, vị thiếu niên vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão giả bên cạnh hỏi:
-Gia gia, Trát Tháp thúc vì sao nói dối, không nói thật cho bọn họ biết hành tung của người nọ?
Lão giả nói:
- Lôi Lâm, ngươi chưa từng trải đời, mấy tên kia là người của Tuyết Vưc, mà gần đây Tuyết Vực Thiên Môn tuyên bố với các quốc gia lệnh truy bắt muốn tróc nã một người Đại Đường, nói vậy hẳn chính là người nọ. Bởi vậy Trát Thát mới giấu diếm sự thực, mà nhiệm vụ của gia tộc chúng ta lần này rất có thể là có quan hệ với người mà Thiên Môn truy bắt!
Thiếu gia nghe xong thì cảm thấy vô cùng hỗn loạn, sờ sờ đầu, cũng không có hỏi lại lão giả, mà ông cũng không có giải thích với hắn, liền nói với người bên ngoài:
- Trát Tháp, đẩy nhanh tốc độ, thay đổi tuyến đường nhanh chóng chạy về!
Kỵ sĩ trung niên đầu lĩnh phía trước nghe nói, đoàn người lại tăng tốc độ chạy một lần nữa, rất nhanh cũng biến mất trong biển gió tuyết mênh mông không còn hình bóng.
Trong gió tuyết, ngàn dặm sương mù bao phủ, một thaanh ảnh giống như quỉ mị liên tục thay đổi, thần bí dị thường.
Khi thoát khỏi đám người bám theo, lúc này thân ảnh của hắn trong gió tuyết mới chậm dần.
Chợt vừa thấy, thân ảnh nọ chính là một nam tử tuấn dật cưỡi một con ngựa vô cùng thần tuấn, khoác một chiếc áo choàng vảy rồng mang khí tức thần bí, cổ xưa. Trên chiếc áo choàng dày đặc vảy rồng, nên rất nổi bật trong gió tuyết, phát sinh u mang màu xanh, tựa như hòa nhập cùng với thiên địa thành một thể..
Mà trong lòng nam tử tuấn dật là một vị mỹ nữ, trên mặt nàng luôn tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Tuy rằng thần sắc còn có chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng không hề đối lập với nụ cười, khiến người ta nhìn vào có cảm giác vui vẻ, thoải mái.
Lúc này nàng đã bỏ đi một thân trang sức màu đỏ, mặc một chiếc váy hoa mềm màu xanh, thanh nhã chất phác. Mà thanh niên tuấn dật đang ôm nàng mang chiếc áo choàng vảy rồng, khí tức u mang màu xanh tỏa ra khiến thân thể đơn bạc của nàng trong gió tuyết nhưng không hề bị nhiễm chút khí lạnh nào.
Cả người nàng nằm trong sự ôm ấp của nam tử tuấn dật, gắt gao ôm âu yếm phần ngực cường tráng, nghe tiếng tim đập của chàng, cảm nhận nhu tình của chàng, hai chiếc áo choàng che đi phân nửa thân hình của con ngựa.
Khi hoa tuyết rơi xuống, chỉ chạm vào áo choàng vảy rồng, rất nhanh liền rơi xuống, không hề lưu lại bất kỳ vết tích gì, có thẻ con ngựa trong gió tuyết kia cũng như mộng như ảo, giống như tinh linh đang chơi đùa trong gió tuyết.
Nam tử tuấn dật và giai nhân thanh lệ kia chính là Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa.
Lúc này bọn họ nghiễm nhiên trở thành đôi tuyệt đại tình lữ du lịch tứ phương, hưởng thụ mỹ cảnh của gió tuyết, tình chàng ý thiếp, dịu dàng thắm thiết.
Mà trong trời đất, có giai nhân làm bạn đi vân du tứ phương chính là một loại tình thơ ý họa, hay đây chính là khổ tận cam lai, có được hạnh phúc mà Đường Linh Toa từng mong muốn. Cảm giác lãng mạn, hạnh phúc nồng nàn này khiến nàng mê đắm, hi vọng nó có thể trở nên vĩnh hằng.
Mà Vân Thiên Hà ôm lấy nàng, tâm linh hai người giao thoa, ở trong gió tuyết mông lung, không có tiếng động, nhưng mà phương hướng bọn họ đang đi lại chưa hề thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
20 chương
181 chương
452 chương
115 chương
72 chương