Võ Động Thiên Hà
Chương 272
Vân Thiên Hà cùng với An thúc trải qua hơn mười đạo sinh tử môn, nhất là những tử môn về sau như hi phong, băng đống, xích diễm, phù không v...v... đều là những hiện tượng siêu tự nhiên, hai người tốn hao rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm bình yên vượt qua, khoảng cách tới Tàng Long cấm địa càng ngày càng gần.
Thế nhưng càng tiếp cận Tàng Long cấm địa, lại càng cảm thấy có một áp lực khiến người ta hít thở không thông.
Vân Thiên Hà có cảm giác bọn họ dường như đã tiến rất sâu vào lòng đất. Sau khi mở ra một đạo khôn huyền độn môn, phía trước mắt hiện lên một hình ảnh vô cùng kỳ dị.
Hoàn cảnh ở đây thập phần u ám, giống như một hang động trống rỗng dưới lòng đất, diện tích khá lớn, xung quanh sinh trưởng rất nhiều cây cối sặc sỡ màu sắc, lá cây khá lớn, còn cả những thực vật kỳ dị hình răng cưa, nằm bên bờ của một dòng sông không biết thông đến nơi nào.
An thúc quan sát cẩn thận xung quanh, cũng không phát hiện ra có bố trí cơ quan thuật nào, bèn nói:
- Nơi này hẳn là Tàng Long cấm địa rồi, xung quanh không còn bố trí cơ quan trận, hơn nữa nơi này cũng không giống do con người mở ra.
Vân Thiên Hà chú ý tới, vị trí hắn cùng An thúc đang đứng, là một bãi đá, lúc này trên bãi đá đang có những luồng ánh sáng kỳ dị mơ hồ lóe lên, đứng ở trên đó, cảm giác áp lực hít thở không thông khó nhọc đi đôi chút.
Mà ngay khi hắn cất bước rời khỏi bãi đã, nhất thời một cỗ uy áp cường đại ập đến, phảng phất như thân thể của hắn đang ở trong lòng biển, khiến hô hấp của hắn cũng bắt đầu trở nên khó khăn, đến khi hắn bất đắc dĩ phải lui về bãi đá, cỗ áp lực cưỡng chế kia mới giảm đi nhiều.
- Thật kỳ quái, trong cấm địa này rốt cuộc có thứ gì, vì sao lại có uy áp cường đại như vậy. Nếu như chúng ta không thể nào giải trừ cỗ uy áp này thì nửa bước cũng khó đi!
Vân Thiên Hà sau khi lui trở về, trong lòng sợ hãi nói.
An thúc bên cạnh không trả lời, Vân Thiên Hà nói xong bèn tự phóng ra một luồng cảm ứng tiếp xúc với cỗ uy áp cường đại kia.
Thế nhưng vừa mới tiếp xúc, tâm thần Vân Thiên Hà kịch liệt chấn động, lập tức thư hồi trở về, thần hồn ý chí cực mạnh, hơn nữa, cỗ ý chí này có tính xâm lược mạnh mẽ.
- An thúc!
Vân Thiên Hà đang muốn hỏi một chút, nhưng thấy An thúc nãy giờ không nói lời nào, bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy An thúc đã hôn mê ngã lăn trên nền đất, lúc này thần sắc mới biến đổi, chạy tới nâng An thúc dậy.
Kiểm tra qua thì hô hấp của An thúc rất bình thường, nhịp tim cũng bình thường, chỉ là hôn mê thiếp đi thôi, Vân Thiên Hà lúc này mới hơi yên lòng, hắn nghĩ mãi không ra vì sao An thúc lại đột nhiên hôn mê, chẳng lẽ nguyên nhân bởi cỗ uy áp mạnh mẽ kia.
Lôi túi nước ra cho An thúc uống một ngụm, An thúc rất nhanh đã tỉnh lại, mở mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà, nơi này có một cỗ thần hồn ý chí vô cùng cường đại, nếu như ta nhớ không nhầm, đây chính là truyền đến từ Khôn Long Chi Quật trong truyền thuyết của Huyền Môn!
- Khôn Long trong truyền thuyết là loại rồng gì vậy?
Vân Thiên Hà có chút khó hiểu bèn hỏi.
An thúc giải thích:
- Khôn Long, cũng xưng là Băng Phách Ngân Long, cùng với Xích Hỏa Hoang Long đều là một trong những thánh thú truyền thuyết, bọn chúng là long chủng do thần thú Tử Vi Thanh Long sinh ra, trong bí thất Tàng Long đại điện cũng từng có một bộ điển tịch ghi chép về lai lịch của những long chủng này. Còn như một số điển cố về tứ đại thần thú mấy ngàn năm trước, tại phương Đông chúng ta, mọi người có tập quán coi Long Đồ Đằng là tượng trưng cho quyền lực tối cao, hơn nữa trên thực tế rất lâu về trước, phương Đông chúng ta chính là địa phương khởi nguồn của loài rồng, mà Khôn Long Chi Quật nằm trong cấm địa phía sau Tàng Long đại điện, hiện nay chính là long huyệt duy nhất còn tồn tại ở Đông Vực chúng ta, cũng chính là bảo hộ của Tàng Long điện, vì vậy nó mới có thể tồn tại được đến nay. Bằng không từ ngàn năm trước đã bị đám người tham lam tàn phá tan hoang rồi!
Vân Thiên Hà sau khi nghe xong điển cố này, tựa hồ cũng đã minh bạch vì sao nơi này lại gọi là Tàng Long Chi Địa, ngẫm lại chỉ là long đan phách bình thường đã khiến cho vô số võ giả của thế giới này điên cuồng, nếu như thật sự có rồng, thì bọn chúng cũng không chịu nổi đám người tham lam điên cuồng, trải qua mấy nghìn năm rồi cuối cùng cũng sẽ diệt tuyệt.
Mà sự tồn tại của Tàng Long đại điện, cũng là sự bảo hộ vô cùng tốt giúp Khôn Long Chi Quật tránh khỏi tan nạn hạo kiếp.
Nhưng đến hôm nay thực sự có Khôn Long hay không, trong lòng Vân Thiên Hà vẫn vô cùng nghi hoặc, nếu như hắn là người đầu tiên tiến nhập Tàng Long cấm địa từ sau khi Huyền Môn bị diệt cho tới nay, hắn đương nhiên cũng tràn ngập tò mò với cái long quật này.
Tại kiếp trước của hắn, dân tộc Hoa Hạ cũng là một dân tộc tôn trọng Long Đồ Đằng, bất quá rồng này cũng chỉ là thần thoại truyền thuyết hư cấu mà thôi, nhưng hôm nay ở chỗ này, đã có long quật, như vậy ít nhất cũng có thể chứng minh một điểm, trên thế giới thần kỳ này, thực sự tồn tại rồng.
Toàn bộ Tàng Long cấm địa lúc này tràn ngập một cỗ thần hồn ý chí cường đại, Vân Thiên Hà nghiến răng đứng vững trước áp lực tiếp tục thăm dò, nhưng An thúc lại không ổn lắm, mỗi lần bước đi vài bước hắn đều kịch liệt thở dốc, cảm giác lúc nào cũng hít thở không thông. Vân Thiên Hà chung quy vẫn cảm thấy, cỗ ý chí cường đại này tựa hồ cũng không phải do Khôn Long gì đó phóng ra, trong thời gian dài như vậy thì ít nhất nó cũng phải giảm đi hoặc tạm ngừng lại một chút, nhưng An thúc cùng hắn đi nửa ngày rồi, nhưng cỗ ý chí này thủy chung bất biến, dường như cố ý tập trung vào bọn họ vậy.
Hai người đi tới bên một dòng suốt nhỏ, Vân Thiên Hà ngồi trên một tảng đá thở dốc vài hơi, còn An thúc thì trán toát mồ hôi, sắc mặt có phần tái nhợt, bọn họ càng tiến tới gần long quật, uy áp càng cường đại, nếu như thực sự có tồn tại cường đại nào đó hướng bọn họ tạo ra uy áp mà nói, thì rất có khả năng chưa đến gần long quật thì bọn họ đã bị ném ra khỏi Tàng Long cấm địa rồi.
- An thúc, nếu như ở đây không bố trí cơ quan trận, vậy loại uy áp cường đại này có thể thông qua phương pháp này để bảo tồn và duy trì liên tục không ngừng hay không?
Vân Thiên Hà nhìn ngó xung quanh, thuận miệng hỏi An thúc một câu.
- Khuếch tán!
An thúc nói:
- Chỉ có thông qua những đồ vật có thể chứa đựng ý chí cường đại của bản thân hoặc là long hồn, dùng một phương thức đặc biệt để phóng đại, như vậy có thể hình thành loại áp lực duy trì liên tục không ngừng nghỉ này, dựa theo suy đoán của ta, đây có lẽ cũng không phải là con người bố trí, mà rất có khả năng là do tự nhiên hình thành!
- Tự nhiên hình thành?
Vân Thiên Hà bật thốt:
- Nếu như nói đây là một loại hiện tượng tự nhiên, vậy cũng không có khả năng không ngừng lại chứ, cho dù đây có là một loại thần hồn ý chí, cũng không có khả năng bảo trì ngàn năm không biến mất, phương diện này hẳn có thể tìm ra được quy luật!
An thúc tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói:
- Thiên Hà, ngươi đem quyển trục kia lấy ra, xem xem dưới loại áp bách này trên mặt nó có biến hóa gì không, đồ vật không sợ lửa nước, luôn có một vài chỗ không bình thường!
Vân Thiên Hà liền lôi cuộn da kia ra, chỉ thấy cuộn da đã biến sắc, trên mặt hiển hiện một tầng hoa văn, thật giống như một con cá sau khi bị lột đi lớp vảy, trên mặt da vẫn còn lưu lại dấu vết của vảy cá.
Nơi này có chút u ám, không một tia sáng, Vân Thiên Hà cũng không nhìn ra cuộn da sau khi xuất hiện hoa văn có gì đặc biệt, mà An thúc cũng đột nhiên hét lớn:
- Đây là một tấm da rồng, ta nhớ ra rồi, Long Ngâm Thiên Ba Hống!
- Long Ngâm Thiên Ba Hống là cái gì?
Vân Thiên Hà thấy bộ dáng của An thúc, có chút khó hiểu nói:
- Đây là một môn bí tịch công pháp sao?
- Đúng vậy, chính là nó, tuyệt đối đúng!
An thúc nói:
- Trong bí sách của Huyền Môn có ghi chép, từ khi môn chủ đời thứ nhất thành lập nên Huyền Môn, khi đó có cùng một trưởng lão của Nhật Tông phát sinh xung đột. Lúc đó vị trưởng lão này đứng trước đệ tử Huyền Môn, điên cuồng phát ra một tiếng hét kinh thiên, uy lực kinh người, đả thương tới mấy trăm người, môn chủ trong cơn giận dữ đã đánh trọng thương vị trưởng lão này, tuy rằng đắc tội với Nhật Tông, nhưng vị trưởng lão này có lưu lại một mảnh da rồng bị môn chủ đoạt được, mặt trên ghi chép một môn công pháp, chính là Long Ngâm Thiên Ba, sau đó môn chủ trước khi tiến nhập một vị khác đại điện, đã đem tấm da rồng này tặng lại cho một vị trưởng lão khác, mà sở trường vị trưởng lão kia am hiểu chính là âm luật thuật cùng ảo trận thuật!
Vân Thiên Hà nói:
- Nếu như tấm da rồng này hiện tại nằm trong bí thất Tàng Long đại điện, có thể kết luận vị trưởng lão đó chính là người cuối cùng trong Huyền Môn tiến nhập Tàng Long đại điện, bằng không cũng không chỉ có một tấm da rồng và một con tiểu long được lưu lại!
- Ngươi nói không sai, hơn nữa theo ta đoán, vị trưởng lão này sau khi vào Tàng Long đại điện liền không hề ra ngoài nữa, thậm chí rất có khả năng hắn đã tiến vào Tàng Long cấm địa, đồng thời thay đổi đại bộ phận những cơ quan trận được bố trí trong Tàng Long cấm địa, cũng bởi vì nguyên nhân đó nên chỉ dựa vào huyền lam ngọc của ta cũng không có tác dụng!
An thúc nói.
- Nhưng việc này đối với khốn cảnh chúng ta hiện tại đang đối mặt có quan hệ gì?
Vân Thiên Hà hỏi thẳng vào vấn đề hạch tâm.
Trong ánh mắt An thúc mang theo quang mang tự tin, nói:
- Nếu như hiện tại chúng ta đang đứng ở địa phương không bố trí cơ quan trận, như vậy cũng nói lên nơi này chính là một ảo cảnh, mà cỗ uy áp cường đại chúng ta cảm nhận được, chỉ là một loại luật ba động, sau khi thông qua ảo cảnh này truyền bá khuếch tán mới hình thành nên uy lực!
- Ảo cảnh?
Vân Thiên Hà trừng lớn con mắt, không dám tin tưởng nói:
- Vậy phải dùng cách nào để phá?
- Xáo trộn tần xuất của luật ba động này, thì cỗ uy áp có thể ngừng lại, chỉ cần cỗ uy áp ngừng lại, ta liền có biện pháp tìm được mắt trận hạch tâm để phá bỏ đi ảo cảnh!
An thúc ngừng lại, nhìn xung quanh rồi nói tiếp:
- Thiên Hà, ngươi bây giờ đã là Tiên Thiên cảnh giới, lần này cần nhờ vào ngươi rồi!
- Hả?
Vân Thiên Hà nói:
- Chẳng lẽ muốn ta tu luyện Long Ngâm Thiên Ba Hống, dùng luật ba động phá luật ba động sao?
- Ngươi rất thông minh, đúng là như thế!
An thúc gật đầu nói:
- Những công pháp âm luật đều giống nhau, đả thương người vô hình, thông qua nội tức của bản thân kết hợp với năng lượng dao động trong thiên địa để đạt tới một loại cộng minh, thông qua loại cộng mình này truyền đi là có thể đạt được hiệu quả như mong muốn, nếu như ngươi có thể nhìn ra chân lý trong việc này, học tập Long Ngâm Thiên Ba Hống hẳn là không khó khăn, yêu cầu trụ cột nhất của nó chính là nội tức của Tiên Thiên Võ Sư, nội tức càng mạnh, uy lực của Thiên Ba Hống càng lớn!
- Thế nhưng trên tấm da rồng này căn bản không hề có chút văn tự nào, ta làm sao học được đây?
Vân Thiên Hà bất đắc dĩ nói.
- Đưa tấm da rồng cho ta!
An thúc cầm lấy tấm da rồng từ tay Vân Thiên Hà, kéo theo Vân Thiên Hà tiến về bãi đá lúc đầu bọn họ đứng, cũng giải thích:
- Nếu vị trưởng lão kia đã lưu lại tấm da rồng này ở Tàng Long bí thất, hiển nhiên là có dụng ý, mà trên tấm da rồng này không hề có chút tin tức nào, tuyệt đối là do hắn dùng tiểu ảo thuật che đậy thôi!
- An thúc, lẽ nào ngươi phải quay về Tàng Long đại điện phá giải?
Vân Thiên Hà đi theo phía sau An thúc nói.
An thúc lắc đầu nói:
- Nếu như không biết tiính nết của vị trưởng lão kia, sợ rằng vĩnh viễn không thể nào phá giải bí mật trên tấm da rồng này, nhưng ta có thể dễ dàng làm được!
Vân Thiên Hà hiếu kỳ nói:
- Vì sao lại thế?
- Bởi vì vị trưởng lão kia, chính là tổ tiên ta!
An thúc thốt lên một câu kinh người.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
20 chương
181 chương
452 chương
115 chương
72 chương