Võ Động Thiên Hà
Chương 262
An thúc bị áp giải về Long Hồ đảo lại còn nghênh ngang cố ý để mình biết thông tin không bằng nói đây chính là một cái bẫy rập giăng ra chỡ sẵn mình lao vào.
Thế nhưng nếu đã phát hiện ra việc này, cho dù đó là một cái bẫy, đối phương có mai phục thì Vân Thiên Hà vẫn phải cứu An thúc ra.
Nhãn thần tín nhiệm của An Nhạc Nhi, giao phó trước lúc lâm chung của An lão còn có những lời mà hắn đã hứa hẹn. Tất cả những điều này, cho dù phía trước là long đàm hổ huyệt thì hắn cũng phải xông vào một lần.
Nhóm áp giải An thúc tổng cộng có sáu người. Vân Thiên Hà trốn ở phía xa đã nhìn thấy tay chân An thúc đều bị mang xích sắt nặng nề, phía sau còn phải kéo theo một quả cầu sắt rất lớn, có thể tháy hành trình của bọn chúng rất thong thả.
Thực lực sáu người này cũng không thấp, hơn nữa lại rất cẩn thận, đi một đoạn lại dừng lại nghe ngóng.
Vân Thiên Hà cũng không nóng nảy trực tiếp lao lên sống mái với bọn chúng để cứu người. Mắt thấy trời sắp tối, hắn theo sau đoàn người cách một khoảng nhất định, quan sát hoàn cảnh để bày ra bố trí.
Phụ cận gần đây cũng không có hộ dân nào, nếu như trước khi trời tối mà bọn họ không đến được bến tàu thì cũng chỉ có cách ngủ lại giữa nơi hoang dã.
Chỉ là sau khi đi theo một hồi Vân Thiên Hà đã thay đổi chủ ý.
Khi trời tối hiển nhiên là có lợi với mình nhưng cũng có lợi với đối phương. Chính mình chờ đợi cũng là đang cấp cho bọn chúng thời gian bố trí. Có thể đối phương suy đoán mình sẽ rất cẩn thận khả năng lớn nhất là chờ trời tối mới hạ thủ. Bọn chúng muốn chờ đến khi ánh sáng ban ngày vừa tắt đó mới chính là thời điểm tốt nhất bố trí bẫy rập mai phục mình.
Suy nghĩ một hồi trong lòng Vân Thiên Hà đã có chủ ý, cả người tiến vào trạng thái sẵn sàng hành động. Nếu như đối phương bố trí đúng như mình suy đoán vậy thì khả năng thành công của mình cao hơn còn nếu như không đúng thì mình đã đánh giá cao người phía sau thiết lập bố trí này.
Nghĩ là làm, Vân Thiên Hà bắt đầu tăng tốc, Vân Bôn giống như một mũi tên lao đi. Ngay lúc Vân Thiên Hà sắp tiếp cận đội ngũ thì Vân Tru đã xuất vỏ, mục tiêu cũng không phải là những kẻ áp giải mà là quả cầu sắt nặng nề kia, trước tiên giải thoát cho An thúc đã.
Keng.
Một tiếng kim loại va chạm vang lên, quả cầu sắt bị một kiếm trảm thành hai nửa.
Lúc này sau tên áp giải đều sửng sốt. Bọn họ đề phòng có người đánh lén nên nhanh chóng quây thành một vòng tròn vây lấy An thúc thế nhưng Vân Thiên Hà cũng không tập kích bọn chúng mà trước tiên chặt đứt quả cầu sắt.
Khi Vân Thiên Hà xoay ngựa lại những người này mới hồi phục tinh thần, Không ngờ tiểu tử này lại không đợi đến khi trời tối mà động thủ ngay lúc này, vậy những bố trí của bọn chúng đặt ra cũng đã thất bại, kế hoạch có biến.
Mấy tên kia sau khi bình tĩnh lại liền rút binh khí, ngay lúc Vân Thiên Hà thúc ngựa lao qua trong đó có một người liền hoành đao mốn chặt đứt chân ngựa.
Chỉ thấy Vân Bôn hí lên một tiếng dồn toàn bộ sức vào hai chân sau, thân thể nhảy vọt lên lao qua đỉnh đầu nhứng tên kia mà đúng lúc đó Vân Thiên Hà cũng nhảy xuống ngựa. Ngay lập tức có một tên huơ đao xong đến nhưng Vân Tru đâu phải là binh khí bình thường. Chỉ nghe "Ca" một tiếng, đao của tên kia đã bị chém thành hai đoạn. Thế đến chưa tận tiếp tục chém đến tên kia. Tên kia cứ thể đứng bất động, mãi đến khi Vân Thiên Hà chuyển sang mục tiêu người mới chia làm hai đổ ập xuống.
Sau khi thành công giết chết một tên lúc này lại có bốn tên xông đến còn lại một tên thì ở lại canh giữ An thúc. Trong bốn tên vây công thì có một tên hét lên:
- Giết chết tên kia!
Đinh !
Nhưng mà ngay lúc tên kia bổ một đao về phía An thúc thì bởi vì Vân Thiên Hà đã sớm chặt đứt quả cầu sắt cho nên An thúc lập tức giơ tay lên ngăn cản. Một đao kia liền chém vào xích sắt trên tay An thúc nhưng cũng không chém đứt được xích sắt kiên cố này.
Mà An thúc nắm bắt đúng thời cơ dùng xích sắt quấn chặt lấy đao sau đó xoay người lại nhanh chóng tấn công vào yết hầu tên kia. Chỉ một chiêu đơn giản tên kia đã bị chính đao của mình cắt đứt cổ. Xích sắt trong tay An thúc không những không trở thành trở ngại mà lại trở thành vũ khí của hắn.
Vân Thiên Hà liếc mắt thấy An thúc đã kịp thời ứng phó qua cơn nguy hiểm lập tức cũng yên lòng. Tuy thực lực những người này không thấp cũng ngang ngửa với hắn nhưng có thần binh Vân Tru trong tay hắn gần như chiếm hết toàn bộ ưu thế. Trước sự vây công của bốn người Vân Thiên Hà không chút sợ hãi, Vân Tru liên tục huy vũ không có gì có thể cản được, còn tiện thể lấy đi của đối phương một cánh tay hay là cẳng chân…
Bốn người đã bị thần binh trong tay Vân Thiên Hà chấn nhiếp. Bọn chúng vốn tưởng với bốn người liên hợp vây công chắc chắn sẽ bắt được tiểu tử kia. Thế nhưng sự thật lại khác quá xa so với điều mà bọn chúng dự đoán. Mỗi lần tiểu tử kia tấn công bọn chúng chỉ có nước né tránh không dám đón đỡ thần binh trong tay đối phương. Nếu như đón đỡ thì hậu quả chính là cả binh khí lẫn cánh tay đều bị chặt đứt.
Trước mặt Vân Tru kình khí của Võ Sư cũng như tờ giấy mỏng, Vân Tru có tinh linh chi khí của Vân Thiên Hà chống đỡ lại còn có cỗ ý chí cường đại bên trong nên dễ dàng xuyên phá kình khí của Võ Sư.
Sau khi một người để lại một cánh tay bọn chúng đã biết rõ sự lợi hại của thần binh trên tay Vân Thiên Hà vì vậy chúng chuyển qua du đấu tránh giao phong chính diện,
Bọn chúng từ thế chủ động đã chuyển sang bị động.
Mà trong quá trình binh khí va chạm càng làm cho bọn chúng tức đến thổ huyết là mỗi khi binh khí va chạm binh khí của bọn chúng đều bị chặt đứt thành hai đoạn, giống như bọn chúng đang cầm cành cây khô đấu với cương đao vậy. Kết quả tràng diện có thể dễ dàng tưởng tượng, bọn chúng muốn bao nhiêu phiền muộn thì có bấy nhiêu.
Khó chịu! Quá mức khó chịu!
- Cẩn thận binh khí của tiểu tử kia, nghĩ biện pháp đoạt lấy!
Trung niên nhân dẫn đầu hét lên một tiếng sau đó huy động kình khí bao bọc toàn thân tấn công về phía Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà liền huy kiếm lên đón đỡ. Đúng lúc này tên bị cụt tay lao đến lấy thân mình chặn đứng Vân Tru. Khi Vân Tru đâm sâu vào người hắn Vân Thiên Hà nhìn thấy hắn nở nụ cười điên cuồng.
Nhân cơ hội này trung niên nhân xuất một quyền cương mãnh. Vân Thiên Hà muốn rút đao ra khỏi bụng tên kia nhưng người này lại dùng hai tay gắt gao ôm chặt lấy, chỉ chậm một nhịp trung niên nhân đã ập đến. Vân Thiên Hà đành buông tay, tinh viêm kình khí phóng ra ngăn một quyền phong bạo của trung niên nhân.
Oanh !
Lúc tinh viêm kình khí của Vân Thiên Hà va chạm với một quyền của trung niên nhân một tiếng nổ vang lên đẩy lui Vân Thiên Hà mấy bước. Toàn bộ tinh khí trong cơ thể sáng lên, một cỗ tinh linh chi khí phóng xuất, ngay lúc tên kia còn đang lảo đảo Vân Thiên Hà lập tức lao đến hướng đối phương xuất ra Thương Hồn Chỉ.
Đối với động tác của Vân Thiên Hà người nọ cảm thấy vô cùng sửng sốt. Hắn cảm giác được một cỗ băng hàn xuyên qua người hắn thẳng về phía trái tim, sau đó khí tức băng hàn lập tức phá vỡ trái tim hắn.
Ngay khi Vân Tru rời khỏi tay Vân Thiên Hà một người liền cầm chủy thủ lao đến Vân Thiên Hà.
Thế nhưng tình cảnh quỷ dị trước mắt làm hắn ngẩn ra, hai con ngươi như muốn rớt ra ngoài. Hắn không biết ngón tay kia có điều gì kỳ quái mà chỉ cần giơ lên đồng bọn của mình đã hồn du địa phủ.
Nhưng hắn biết ngón tay quỷ dị kia có thể là đối phương dùng để mê hoặc người sau đó là một kích lấy mạng.
Hai người còn lại cũng trở nên kinh hoàng. Vừa mới hi sinh một người để đoạt lấy thần binh bây giờ lại mất thêm một người nữa. Nhưng khi nhìn thấy Vân Tru lòng tham nổi lên hắn liền nắm chặt chuôi kiếm rút Vân Tru từ bụng đồng bọn mình ra.
Nhưng ngay khi hắn cầm Vân Tru trong tay liền cảm thấy một cỗ ý chí cường đại đang cắn trả. Thân thể của hắn trong nháy mắt dường như bị đóng băng. Hắn sợ hãi hét lên một tiếng thảm thiết muốn ném thanh binh khí quỷ dị trong tay xuống.
Nhưng thanh binh khí kai lại giống như một hắc động, hấp lực điên cuồng đang dần hút đi kình khí trong cơ thể hắn. Chỉ trong nháy mắt công phu sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt, rất nhanh cả người hắn đã bị một tầng băng bao phủ. Thanh binh khí quỷ dị kia không những cắn trả lại hắn mà có hấp thu linh phách và sinh mệnh lực.
Bá!
Đúng lúc này đồng bọn của hắn thấy vậy liền dứt khoát chặt tay hắn mới kịp thời ngăn ngừa cỗ hấp lực kia. Thanh binh khí liền rơi xuống đất.
Ngay khi thoát khỏi Vân Tru sắc mặt tên kia cũng có chút huyết sắc. Cả người giống như bị hư thoát mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, giống như một thư sinh trói gà không chặt.
Nhìn thấy một màn quỷ dị không gì sánh được kia trung niên nhân không dám có bất kỳ tham niệm nào với Vân Tru. Nói đùa sao đó là một thanh ma kiếm có thể hấp thu linh phách lực và sinh mệnh lực, dưới lưỡi kiếm kia đã có ba tên đồng bọn của hắn phải bỏ mạng.
Khi hắn quay đầu lại nhìn thấy vẻ tươi cười của Vân Thiên Hà hắn đột nhiên nghĩ đến nụ cười của ác ma, nụ cười của tử thần.
Vân Thiên Hà thừa lúc trung niên nhân kia đang thất thần liền nhanh chóng lao đến, bàn tay giơ ra, một cỗ hấp lực hút Vân Tru vào tay.
Kiếm vào tay Vân Thiên Hà liền có cảm giác huyết mạch tương liên cực kỳ ôn nhu, không chút nào cảm giác cắn trả điên cuồng hấp thu và thôn phệ giống như khi tên kia cầm.
Bởi vì Vân Tru là dùng máu huyết của hắn phụ trợ mà tạo ra sau đó lại dung hợp với ý chí của Thương Nguyệt. Hắn còn dùng linh phách lực và tinh linh chi khí trong cơ thể tế luyện qua vì thế chủ nhân duy nhất của Vân Tru chỉ có thể là hắn. Cũng chỉ có hắn mới có thể sử dụng binh khí này, bất luận kẻ nào nếu để tham niệm làm mờ mắt đều bị Vân Tru thôn phệ.
Cuối cùng còn lại một tên trung niên nhân và đồng bọn đang vô lực nằm trên mặt đất. Nhìn thấy thần binh đang nằm trên tay Vân Thiên Hà bọn chúng lại càng thêm điên cuồng, hắn hét lên:
- Tiểu tử, giờ chết của ngươi đã điểm.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
20 chương
181 chương
452 chương
115 chương
72 chương