Một đạo ngân lam lóe lên rồi lập tức biến mất, tinh khiếu trong cơ thể Vân Thiên Hà cũng dần hạ độ sáng. Lúc này Vân Thiên Hà mới cầm lấy Vân Tru tỉ mỉ quan sát một phen. Trải qua quá trình thối luyện, khai phong lúc này thân kiếm mang theo một cỗ tinh mang màu lam nhạt, còn có hoa văn cổ tinh giống như là khắc lại tinh vực vậy. Hoa văn cực kỳ tinh xảo kỳ diệu chỉ nhìn qua đã biết đây là một kiệt tác nghệ thuật. Mà càng thêm kỳ diệu chính là khi Vân Thiên Hà cầm lấy chuôi Vân Tru liền cảm thụ dường như nó không hề có trọng lượng, nhẹ tựa lông hồng còn có một cỗ lực lương nhu hòa cùng với lực lượng trong cơ thể hắn tương giao. Chỉ cần tâm thần Vân Thiên Hà khẽ động là chỉ trong nháy mắt Vân Tru có thể xuất ra phong mang sắc bén. Đây đúng là vũ khí sinh ra vì Vân Thiên Hà, tâm thần tương liên với hắn. Cỗ ý chí mà Thương Nguyệt để lại giống như là một tấm khiên che chở cho hắn, khi hắn cầm Vân Tru liền cảm nhận được bên trong cỗ ý chí còn mang theo nét ôn nhu. Hơn nữa Khôn Nguyệt Bích bên trong cơ thể cũng có ý chí của Thương Nguyệt làm cho Vân Thiên Hà đang đắm chìm trong cảm giác nội ngoại tương giao cực kỳ kỳ diệu, Vân Thiên Hà đắm chìm trong cảm giác ôn nhu thiếu chút nữa rơi vào trầm mê. Sau đó một hán tử mang phần đoản côn đến, Vân Thiên Hà cầm lấy cắm Vân Tru vào. "Ca" tiếng động vang lên, chỉ thấy hai chỗ nối hai phần khít lại với nhau, kết hợp chặt chẽ giống như một con rồng hoàn chỉnh tựa như thực thể đang hiện ra trước mắt vậy, tăng thêm phần uy nghi và khí phách. Khi Vân Thiên Hà muốn rút kiếm ra thì chỉ nghe "ca" Vân Tru đã tự động xuất ra, Vân Thiên Hà nhẹ nhàng thoải mái bạt kiếm không hề cảm giác trì trệ. Lúc này Vân Thiên Hà cảm thấy yêu thích Vân Tru đến cực điểm. Để thực nghiệm một chút uy lực Vân Thiên Hà tìm một khối tài liệu khá cứng rắn trong đoán tạo thất đặt lên bàn sau đó vung Vân Tru lên vạch giữa không trung một quỹ đạo hình bán nguyệt hướng về phía khối tài liệu đặt trên bàn. Chợt nghe rắc, vật kia tựa hồ như miếng đậu phụ bị chia thành hai nửa, vết cắt nhẵn bóng không để lại bất kỳ dấu vết nào. Càng làm cho người khác kinh hãi là cả chiếc bàn cũng cùng chung số phận bị cắt đôi. Trong lúc huy kiếm Vân Thiên Hà còn cảm nhận được một cỗ phong mang cực kỳ sắc bén. Mang theo tâm trạng phấn chấn Vân Thiên Hà tìm đến một khối sắt nữa. Lần này hắn huy kiếm nhưng không trực tiếp chém lên khối sắt mà chỉ dừng lại cách khối sắt chừng một ngón tay. Răng rắc! Tuy khối sắt không bị Vân Tru trực tiếp chém đến nhưng vẫn như cũ bị chém thành hai đoạn không chút khó khăn, quả nhiên là thần binh lợi khí, chỉ là kiếm phong mà đã lợi hại như vậy rồi. - Thiên Hà thiếu gia. Lúc này ánh mắt La Yến Liệt nhìn chằm chằm vào Vân Tru dường như đang phát sáng, nhìn đến nửa ngày La Yến Liệt mới lắp bắp nói: - Có thể để lão phu sờ một tí được không? - Không vấn đề gì, La tiền bối cứ thoải mái xem xét, Vân Tru vốn là do tiền bối chế tạo mà. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL Vừa nói Vân Thiên Hà vừa đưa Vân Tru cho La Yến Liệt. Nội tâm La Yến Liệt cực kỳ kích động, lau tay lên quần áo rồi mới run rẩy nhận lấy Vân Tru. Nhưng ngay lúc lão chạm vào Vân Tru thì sắc mặt lập tức biến đổi trở nên cực kỳ thống khổ, lão còn chưa kịp kiểm tra trọng lượng, uy lực…thì đã cảm giác một cỗ hàn ý xộc thẳng vào tâm thần, chỉ trong nháy mắt lão dường như cảm thấy không phải cầm một thanh binh khí mà giống như bị nghìn quân ép đến. Kỳ thực trọng lượng bản thân Vân Tru đã trên dưới báy mươi cân rồi, La Yến Liệt là một vị thất cấp võ sư nên trọng lượng như vậy cũng không làm khó được lão nhưng đây lại là áp bách về tinh thần, tấn công thẳng vào tinh thần ý chí quả thật quá đáng sợ lão không thể nào thừa nhận nổi. Vân Thiên Hà thấy thần sắc của La Yến Liệt liền lập tức tiến đến cầm lấy Vân Tru, lúc này sắc mặt La Yến Liệt mới trở nên hòa hoãn không khỏi than thở: - Quả nhiên không hổ là thần binh mà lão phu đã tốn bao tâm huyết để chế tạo, kết quả thật tuyệt vời. Không ngờ lại còn cực kỳ kiệt ngạo, có phong mang sắc bén, cuộc đợi lão phu đúng là không uổng, không còn tiếc nuối điều gì nữa. Lúc này khóe mắt La Yến Liệt có chút ôn thuận nhìn Vân Thiên Hà nói: - Thiên Hà thiếu gia, Vân Tru chính là tâm huyết của La gia chúng ta, hi vọng kiếp này thiếu gia có thể đối đãi với thần binh thật tốt. Khi đến cuối đời lão phu cũng đã có thể ngẩng cao đầu đi gặp tổ tiên được rồi. Nói xong vị lão nhân này không kìm được bật khóc làm tất cả mọi người đều cảm động. Vân Thiên Hà cầm Vân Tru để tất cả đệ tử La gia cùng được ngắm nhìn một lần rồi mới cất đi. Lúc này tất cả đệ tử La gia còn đang cảm thấy kích động đến mức run rẩy, bọn họ cảm thấy tự hào đã chế tạo thành công một thanh thần bọn, dù ít hay nhiều thì bọn họ cũng tham gia, góp sức để hoàn thành công việc. Và điều đáng nói là Vân Thiên Hà thể hiện thái độ tôn trọng, cảm kích với bọn họ và Vân Tru. Ngay lúc một vị đệ tử La gia đề nghị cần phải ăn mừng thì Tinh Mông từ bên ngoài vội vã chạy vào nói với Vân Thiên Hà: - Thiếu chủ bên ngoài có động tĩnh, khí tức cực kì cường đại chắc chắn là do thần binh xuất thế hấp dẫn. Sắc mặt Vân Thiên Hà hơi đổi nói: - Không ngờ lại dẫn đến phiền phức thế này, chúng ta cần phải đi ngay nếu không người La gia trang sẽ mang họa sát thân. Nói xong Vân Thiên Hà quay sang ôm quyền hướng La Yến Liệt nói: - La tiền bối, thần binh xuất thế gây ra động tĩnh lớn như vậy chỉ sợ sẽ đưa nhiều cao thủ đến. Để tránh cho La gia trang gặp phiền phức vãn bối xin cáo từ trước. Nếu có người đến hỏi các vị cứ nói thật không cần dấu diếm bất cứ điều gì. - Thiên Hà thiếu gia, làm sao có thể như vậy được. Người có ân với với La gia ta ngay cả việc chế tạo thần binh cũng là mơ ước của cả La gia trang chúng ta. Làm sao có La gia có thể làm chuyện bán đứng như vậy được. La Yến Liệt khôi phục sự lãnh tĩnh trầm giọng nói. - Đúng vậy, La gia đều là hán tử không thể làm những chuyện như vậy được. Một thanh niên nói với theo. Vân Thiên Hà lắc đầu nói: - Các vị, tâm ý của mọi người ta xin ghi nhận nhưng nếu như người ta làm khó dễ các người thì cứ nói hết mọi chuyện. Còn nếu như bọn họ chỉ hỏi về chuyện Vân Tru thì không cần nói tính danh của ta, nói hướng đi là được rồi, vạn bất đắc dĩ thì nói ta họ Vân đừng nói họ Đồ. Nói xong Vân Thiên Hà thi lễ với mọi người trong đoán tạo thất rồi xoay người rời đi. Sau khi Vân Thiên Hà rời khỏi La Bảo nói: - Thúc phụ vì sao Thiên Hà thiếu gia muốn chúng ta nói họ Vân mà không phải là họ Đồ. La Yến Liệt trầm giọng nói: - Hài tử này không giống người thường hắn nhắc nhở chúng ta như vậy chắc chắn có mục đích các ngươi lập tức đi an bài mọi việc, vạn lần không thể để lộ bất cứ tin tức gì về Đồ gia, nếu có người hỏi cứ giao cho ta. Tất cả đệ tử La gia đều không hiểu được ý của La Yến Liệt nhưng cũng không hỏi nhiều mà lập tức đi an bài mọi việc. Vân Thiên Hà không theo cửa chính rời khỏi La gia mà đi xuyên qua phía ruộng đằng sau rồi chạy ra đường nhỏ mới huýt sáo báo hiệu. Chỉ một lát sau đã thấy Vân Bôn mang theo Tinh Mông cưỡi Xích Nhã Mã tìm đến nơi. Tinh Mông cưỡi ngựa phi đến hỏi: - Thiếu chủ, chúng ta trở về phủ? - Vào kinh. Vân Thiên Hà nói xong liền thúc ngựa lao nhanh về phía trước. Tinh Mông ở phía sau không hiểu được bèn hỏi: - Thiếu chủ, vì sao vội vàng vào kinh vậy, có cần báo với người Lợi Châu một tiếng không. - Không cần. Vân Thiên Hà nhìn phương hướng La gia trang nói: - Cao thủ đã đến, mặc kệ là ai tất nhiên đều do ta mà đến. Ta không thể ở lại đây đưa đến tai họa cho Đồ gia. Ta sẽ dẫn dụ tất cả bọn chúng vào kinh rồi ta tự có biện pháp thoát thân. Nói xong, Vân Bôn bắt đầu gia tốc, Tinh Mông cũng lập tức thúc ngựa nhanh chóng lao theo, hai con ngựa lao nhanh như mũi tên thẳng hướng kinh thành. Mà lúc này một đạo thân ảnh cũng đang cấp tốc lao ra khỏi La gia trang đuổi theo chỉ nghe thấy tiếng quát phiền muộn: - Tiểu tử thối dám chơi trò đuổi bắt với lão phu sao, không lẽ lão phu không bắt được ngươi sao? Thế nhưng bóng đen kia vừa đuổi không xa thì chợt nghe thấy thanh âm truyền đến: - Đông Lâm Toại Khê, quả nhiên là lão thất phu ngươi, không nghĩ rằng lại chậm thua ngươi một bước, tiểu oa nhi kia đâu? Bóng đen đó chính là Đông Lâm Toại Khê, lão cũng từ thanh âm truyền đến mà suy đoán người đằng sau là ai. Vừa nghĩ đến trong lòng từ phiền muộn liền biến thành phẫn nộ quát: - Lỗ Cốt A Đạt lúc người đến không thấy tiểu oa nhi kia sao? Lão tử cũng đến chậm một bước đã không thấy tiểu oa nhi kia đâu, lão tử cũng đang muốn hỏi ngươi đây? - Vậy ngươi có tìm thấy đầu mối nào về tiểu oa nhi kia không? Lúc này đất dưới chân đột nhiên rung động, một người đột ngột phá đất lao lên xuất hiện trước mặt Đông Lâm Toại Khê. Đông Lâm Toại Khê trở mình xem thường nói: - Tự mình tìm kiếm đi lão tử mặc kệ ngươi, mà ngươi cũng quay về đi, tiểu oa nhi kia ta nhất định phải đưa đi, ngươi đừng có mơ tưởng. - Lão già kia một mình ngươi truy đuổi nếu như không tìm thấy tiểu tử kia bị người khác cướp mất tiên cơ thì sao? Không bằng chúng ta tạm thời hợp tác. Lão thất phu, ý ngươi thế nào? Lỗ Cốt A Đạt đạm nhiên nói, lúc nói lộ ra hai hàm răng trắng, trong đêm đen lại càng trở nên nổi bật. Đông Lâm Toại Khê do dự một lúc rồi nói: - Cũng được, ngươi tìm về phía đông ta tìm về phía nam đuổi được tiểu tử kai thì phát ra tín hiệu. Tên tiểu tử kia họ Vân mang theo một tùy tùng cũng là một tiểu oa nhi, ngoại hình tuấn tú, thân mặc thanh sam, áo choàng màu xám, lão phu chỉ biết có bấy nhiêu thôi, được rồi, ta đi trước. Nói xong thân ảnh Đông Lâm Toại Khê liền biến nhanh chóng mất tại chỗ, một trận gió nhẹ thổi qua làm áo choàng Lỗ Cốt A Đạt tung bay. Lỗ Cốt A Đạt cũng chuẩn bị xuất phát nhưng nhìn phương hướng của Đông Lâm Toại Khê thầm nghĩ: - Lão thất phu này, muốn lừa ta sao, chỉ có phía nam là có khí tức của người ngựa di chuyển ngươi khinh ta là đồ ngốc sao, không có cửa đâu. Đại địa lại chấn động, thân ảnh lão già cũng biến mất, lao nhanh về phía nam.