Con người lúc gặp nguy hiểm. Mỗi một hành động đều kéo theo hiệu ứng. Trong thời điểm đó không chỉ Đồ Nguyên Tán dứt khoát chọn cách tận lực hết lực lượng không tiếc đại giới để muốn tìm kiếm một cái hi vọng cho sinh mệnh mà bọn họ ký thác. Mà những người khác, cũng như vậy. Vừa phát sinh biến cố, Hắc Bá là người thứ nhất nhanh chóng phi thân chắn trước người Vân Thiên Hà, theo sau là nhóm người của Đồ Chính Minh xông lên không chút do dự. Khi tốc độ Đồ Nguyên Tán đuổi kịp Giang Thụ Hùng, thấy được cảnh tượng Đồ Chính Minh và Hắc Bá quyết tâm che chắn trước người Vân Thiên Hà, liền không do dự lướt tới đứng trước Đồ Chính Minh. Sát chiêu của Giang Thụ Hùng vừa đến, Đồ Nguyên Tán bỗng mỉm cười, thầm nghĩ: - "Tử tôn Đồ thị chúng ta đều nhất tâm đoàn kết, lão phu dẫu chết cũng có thể nhắm mắt!" Ầm! Một cỗ cự lực cuồng bạo như sóng thần tập kích vào người Đồ Nguyên Tán. Đồ Nguyên Tán liền sử toàn lục đối chọi. Khi hai vị tông sư đều mang tử chí, dùng phương thức đồng quy vu tận toàn lực giao phong, khiến cho thiên địa biến sắc, đất rung núi chuyển. Ngay chính giữa trung tâm, một cỗ lực lượng kinh thiên động địa bắt đầu lan ra ngoài. Tất cả mọi vật đều hóa thành bụi phấn, người Đồ thị cũng bị cỗ cường liệt chấn động ảnh hưởng, miệng phun máu tươi, đẩy lui mấy trượng. Thế nhưng mấy người ở trung tâm địa chấn chịu đón nhận trực tiếp luồng sức mạnh va chạm kia đang ngừng lại như pho tượng, giống như thời gian dừng lại xung quanh nơi đó. Thế rồi cảnh tượng đột ngột thay đổi. Dư âm truyền từ Đồ Nguyên Tán xuyên qua cả Đồ Chính Minh lẫn Hắc Bá. Cuối cùng truyền tới người Vân Thiên Hà, trong sát na liền đẩy hắn bay ra xa. Vân Thiên Hà chỉ biết chấn động đã làm nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, tinh linh khí thì liên tục bị hút đi như nước lũ, không thể dừng lại! Màng bảo vệ Khôn Nguyệt Bích sử dụng nguyệt lực tạo ra vừa hình thành đã tan nát thành mảnh vụn. Tức thì như diều đứt dây, văng ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra. Vân Thiên Hà muốn bật dậy, nhưng dường như không cảm nhận được sự đau đớn toàn thân, chỉ cho rằng cơ thể dường như mất hết lực lượng, yếu ớt đến mức huy động một ngón tay cũng không nổi, tuy biết rằng chưa chết, nhưng nếu bây giờ có một người bình thường muốn giết hắn thì.. thật đơn giản. Bên kia Giang Thụ Hùng trong sát na giao phong với Đồ Nguyên Tán, linh hồn hắn bỗng run rẩy như bị cái gì quất mạnh vào. Khi thân thể chịu lực phản chấn văng ra, ý niệm trong đầu hắn hiện lên vô số: bi phẫn, tuyệt vọng, không cam lòng. Còn có một tia sợ hãi đối với sự uy áp kì lạ kia! Hắn đến chết cũng không rõ vì sao từ trên người tiểu tử kia lại truyền ra một ý chí cường đại đến như vậy! Xem thường hắn, coi hắn như một con kiến hôi... Nhưng cũng chính luồng ý chí đó, khiến hắn trong nháy mắt mới cảm thụ được lực lượng thiên địa vô cùng vô tận, trước giây phút sắp chết, hắn rốt cục lĩnh hội được một phần cảm ngộ võ đạo chi tâm của cảnh giới võ thánh... Thế nhưng tất cả đều đã muộn, cho dù đã đạt tới sự tinh túy của cuộc đời võ giả, vậy mà sinh mệnh của hắn cũng đã đi tới kết thúc! Phụt! Đồ Nguyên Tán vẫn kiên định duy trì thế thủ đứng tại chỗ, khi mơ hồ thấy Giang Thụ Hùng rơi xuống đất, hắn mới không nhịn được nội thương trong cơ thể do chấn động kịch liệt, khiến hắn phun máu ra, lúc đó mới mềm oặt người ngã xuống. Trong khi trọng thương ngã xuống, nhưng hai con mắt vẫn mở trừng trừng, muốn xác nhận Giang Thụ Hùng đã chết thật chưa, vừa lúc thân thể Giang Thụ Hùng bỗng bạo liệt phun máu, hắn mới phảng phất an tâm, khẽ nhếch mép cười, hai mắt nhòa đi, tiếp đó cơ thể liền mất đi tri giác. Do Đồ Nguyên Tán đỡ phần lớn thế công của Giang Thụ Hùng cho nên Đồ Chính Minh cùng Hắc Bá chịu thương thế không nghiêm trọng. Chỉ bị sóng chấn động văng ra ngoài, cả người cảm giác có chút vô lực mà thôi. Hồi tưởng lại cảnh vừa rồi khiến trong lòng hắn đầy nghi hoặc, trước khi va chạm hắn bỗng cảm giác được có một cỗ lực lượng thần bí có ý chí cường đại chắn trước bọn họ. Thế nhưng mắt thấy Đồ Nguyên Tán ngã xuống, hắn còn đâu tâm tình suy nghĩ chuyện khác liền vội hét lên: - Chính Huy, đi xem Thiên Hà có bị nặng không! Nói xong, Đồ Chính Minh liền lập tức cúi xuống xem xét thương thế Đồ Nguyên Tán. Khi phát hiện Đồ Nguyên Tán chỉ bị trọng thương, còn có hô hấp. Đồ Chính Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Liền lập tức quay đầu nói: - Chính Huy, thương thế Thiên Hà ra sao? - Đại bá, ta, ta không sao, hự. Vân Thiên Hà nghe được Đồ Chính Minh lo lắng hỏi thăm, liền đáp trả, nhưng vừa nói một tiếng, lại không nhịn được miệng liền thổ huyết. - Kêu mọi người, tức khắc lên đường quay về! Đồ Chính Minh thấy Vân Thiên Hà cũng chỉ bị thương, trong lòng vui mừng. Cảm giác như được hồi sinh từ trong cõi chết. Đồ nguyên đồ trợ lực Đồ Nguyên Tán đỡ một kích tự sát của Giang Thụ Hùng, hắn vốn đã nghĩ rằng kết cục đại ca cùng Giang Thụ Hùng đồng quy vu tận, trong lòng đầy bi thống. Thế nhưng bỗng nhiên xuất hiện một cỗ ý chí cường đại. Hắn biết, sự tình xảy ra đột biến. Tuy vậy sự đột biến này lại khiến trong lòng hắn xuất hiện bất an, vì ý chí cường đại kia bỗng dưng xuất hiện, quá mức kinh người, quá mức cường đại, chắc chắn sẽ kinh động cao thủ tới đây truy tìm bảo khố, bọn họ nhất định sẽ cho rằng dị bảo đã bị Đồ thị đoạt được! Đường trở lại Lợi Châu thực sự sẽ thông thuận sao? Dưới xích bào, ánh mắt băng lãnh của Đồ Nguyên Đồ thình lình hướng Xà Phúc sơn nhìn thoáng qua, trong lòng hạ chủ ý, ai dám cản trở đường về của Đồ thị, chỉ có chết! Quả như Đồ Nguyên Đồ sở liệu. Trong quá trình phát sinh giao chiến xuất hiện lực lượng ý chí chấn động khắp nơi. Nhóm người tầm bảo tất nhiên cảm thụ được. Tất cả hành động đều dừng lại, cước bộ cũng kiềm hãm. Chỉ là một luồng ý chí quét qua thế nhưng khiến cho mọi người cảm giác được sự khủng bố của nó, cảm tưởng như trời đất sẽ bị lay động, ngay cả võ thánh tuyệt đối không thể có một ý chí cường đại đến vậy. Như thế bài trừ khả năng chính xác nhất này, chỉ có một giải thích: trên cả võ thánh! Kết quả rất rõ ràng. Đêm đó xuất hiện thiên triệu dị tượng, mọi người thuật lại hư cảnh, cho rằng dị bảo hiện thế, minh chứng là dị bảo sẽ có một ý chí cường đại, mà hiện tại cổ ý chí xuất hiện này lại xuất hiện ở chỗ Đồ thị và Giang thị giao phong. Như vậy có thể chắc chắn, dị bảo đã bị Đồ thị đoạt được. Vì vậy, một số người mang tâm tư yên lặng hạ sơn, cũng có một số người đang tới, đều không hẹn mà theo sát phía sau đội ngũ Đồ thị, âm thầm nhìn trộm thăm dò người cầm dị bảo. Tìm kiếm một cơ hội. ... Xe ngựa vừa đi vừa rung, Vân Thiên Hà ngồi xếp bằng trong xe ngựa, trong thân thể có một dòng nước ấm áp dũng mãnh di chuyển làm, giảm đau đớn đi rất nhiều. Đồ Chính Minh đã trợ giúp Vân Thiên Hà chữa thương một lúc thì thấy thần sắc Vân Thiên Hà tốt lên rất nhiều, lúc này mới yên lòng nói: - Thiên Hà, thương thế của cháu còn cần một thời gian nữa mới khỏi hẳn được. Sau khi trở về Lợi Châu chãu hãy yên tâm ở trong phủ mà điều dưỡng. - Thương thế của lão gia tử thế nào ạ? Vân Thiên Hà gật đầu rồi hỏi về thương thế của Đồ Nguyên Tán. Đồ Chính Minh nói: - Một kích tự bạo của Giang Thụ Hùng đích xác rất mạnh nếu như trước đó hắn không bị lão gia tử và tam thúc đã thương, vẫn ở trong trạng thái đỉnh phong thì sợ rằng hậu quả còn nghiêm trọng hơn nữa, lão gia tử vội vàng đỡ cho cháu một chiêu này sợ rằng khó giữ nổi mạng. Nhưng cũng may trên người cháu xuất hiện một cỗ lực lượng thần kỳ ba động ảnh hưởng đến thế tiến công của Giang Thụ Hùng rất nhiều nên lão gia tử cũng chỉ bị thương mà thôi, chỉ cần điều dưỡng một hai năm là có thể khôi phục như cũ. Nói đến đây thần sắc Đồ Chính Minh có chút lo lắng hỏi: - Thiên Hà, có phải cháu đã đoạt được dị bảo được cao nhân tiền bối lưu lại trên Xà Bàn sơn. Lần này cháu có thể thoát khỏi độc thủ của Giang Thụ Hùng là do kiện dị bảo này phụ trợ bằng không sợ rằng cháu đã táng thân ở dưới chân núi Xà Bàn. Vân Thiên Hà nghĩ đến khi tính mạng lâm nguy những tộc nhân của hắn không chút do dự dứt khoát thay hắn đỡ một chiêu kinh khủng kia nên trong lòng cực kỳ cảm động không còn cố kỵ điều gì nữa. Việc gặp được Thương Nguyệt trên Xà Bàn sơn hiện tại cũng đã liên lụy đến an nguy của Đồ gia nên Vân Thiên Hà cũng không hề dấu diếm nói: - Đại bá, kỳ thực cũng không có dị bảo xuất thế. Nơi đó chính là địa phương tu luyện của Thương Nguyệt tiền bối gọi là Khôn Linh Bí Cảnh. Trong lúc vô ý cháu xông vào bên trong. Dị tượng ngày hôm đó là do Thương Nguyệt tiền bối tu luyện đột phá cảnh giới tạo ra. Sau đó vì thấu hữu duyên nên tiền bối tặng cho cháu kiện bảo bối Khôn Nguyệt Bích do tiền bối đề luyện và còn truyền cho cháu một bộ công pháp. Đồ Chính Minh nghe vậy trong lòng rung động nhịn không được hít một hơi sợ hãi than: - Hài tử, cháu có thể gặp được kỳ ngộ như vậy đúng là được ông trời ưu ái. Mặc dù có thể vị tiền bối kia cho rằng kiện dị bảo này cũng không phải là nhất đẳng nhưng phải biết rằng Thương Nguyệt tiền bối đã đạt đến một cảnh giới không thể tưởng tượng được. Vì vậy vật mà tiền bối lưu lại đối với người bình thường không thể nghi ngờ chính là chí bảo. Đối với cháu mà nói đây chính là phúc duyên mà cũng là mối họa. Thần sắc Vân Thiên Hà ngưng trọng, trầm tư trong chốc lát sau đó ngẩng đầu nói: - Đại bá nói như vậy kiện dị bảo mà Thương Nguyệt tiền bối lưu lại làm cho những cao nhân lánh đời cũng động tâm truy tìm bảo bối sao? Sắc mặt Đồ Chính Minh cũng ngưng trọng gật đầu nói: - Cỗ ý chí hám động thiên địa như vậy, mặc dù chỉ là một cỗ ý chí nhưng tuyệt đối đại đa số người xung quanh đều có thể cảm nhận được. Chắc chắn bọn họ cho rằng dị bảo đã bị Đồ gia ta đoạt được và nhất định đang âm thầm tìm cơ hội đoạt bảo.