Võ Động Thiên Hà
Chương 228
Cao thủ đối địch, tại thời điểm đó hành động một người bỗng nhiên cứng ngắc trì trệ, tuyệt đối là trí mạng...
Tên hắc sát chiến sĩ xuất hiện loại tình hình này, Vân Thiên Hà há có thể bỏ qua, khóe môi nhếch lên, vết máu trên khoé miệng hắn không kịp xóa đi khiến nụ cười có vẻ quỷ dị, một quyền Phá Thiên Thức bá đạo mang theo tính chất bộc phá công kích hộ thể kình khí của đối phương, đem đối phương đẩy lùi.
Ngay lúc đối phương bị đẩy lui về phía sau, chỉ thấy trên tay kia của Vân Thiên Hà lóe lên, một đạo ngân châm mũi nhọn phá không bay tới, yết hầu tên hắc sát chiến sĩ kia liền xuất hiện một cái huyết tuyến, mọi hành động của hắn vừa đình chỉ, huyết tuyến kia liền bắt đầu phóng đại. Một mảng lớn huyết vụ từ yết hầu phun ra, đầu ngã ngửa liền thẳng tắp ngã xuống đất.
Phương thức giết người có rất nhiều, chỉ cần bất luận phương pháp kỳ lạ gì, đều có thể lợi dụng, bên hông Vân Thiên Hà tùy thời mang theo một ít thứ lúc trước Đường Linh Toa tặng hắn, mấy món này chém sắt như chém bùn, sắc bén không gì sánh được như chủy thủ, nếu như có cơ hội, chủy thủ cũng có thể giải quyết tính mệnh đối phương, tại hoàn cảnh trước mắt, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí nhiều tinh linh khí để giải quyết sự việc.
Bởi vì Giang Nhất Minh lúc này lại một lần nữa xông đến tấn công, mà nếu hắn muốn dựa vào tinh linh chi khí dùng Khôn Nguyệt Bích để phòng ngự thì cũng không chống đỡ tốt mấy tên gia hỏa này, hơn nữa Vân Thiên Hà cũng cần đại lượng tinh linh chi khí truyền vào.
Chiến đấu, lúc nào cũng cần phải động não, Vân Thiên Hà luôn tôn trọng chiến đấu có trí tuệ. Thường thường cứ sử dụng phương thức chiến đấu cơ bản là vũ lực, tối hậu đều chết rất thảm.
Thế tấn công lúc này của Giang Nhất Minh so với lần trước rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, do bị ý chí cường đại của Thiên Cảnh Võ Tôn ảnh hưởng, tâm thần hắn bị thương phỏng chừng phải mất một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại.
Mặc dù Vân Thiên Hà rất muốn thử xem chiêu thức Thiên Khôn Định Ấn mà Thương Nguyệt truyền thụ cho hắn, thế nhưng hiện tại đối mặt là một cao thủ sắp đột phá Tiên Thiên. Lúc này ở trong chiến đấu muốn chứng thực Thiên Khôn Định Ấn, thuần túy là tìm chết, vạn nhất xuất hiện sai lầm, hậu quả khôn cùng, cho nên Vân Thiên Hà vẫn không dám đi thử nghiệm, tìm cơ hội dùng Thương Hồn Chỉ, rõ ràng có chút chắc chắn hơn.
Giang Nhất Minh vừa rồi bị thương tâm thần, đối với hành động Vân Thiên Hà sử dụng dị bảo cổ quái vừa rồi khiến trong lòng bắt đầu sinh ra có chút nghi kỵ, hắn hiện tại một điểm cũng không dám xem nhẹ thực lực tiểu tử này, mặc dù cảnh giới thấp hơn hắn tận nửa cấp bậc. Cho nên thế tiến công lần này, hắn rất cẩn thận, thập phần nghiêm mật, chặt chẽ.
Trong lòng Vân Thiên Hà trầm tư tìm đối sách, tìm một cơ hội sử dụng Thương Hồn Chỉ. Đúng lúc này, Giang Nhất Minh liền xông tới, Vân Thiên Hà đột nhiên trong lòng càng thêm cảnh giác, trong rừng cây mà lại nghe tiếng có một nhóm người từ đâu tới đây, hơn nữa đã tới rất gần.
Xem ra phải nghĩ biện pháp đào tẩu, Vân Thiên Hà khai bước Phương Thốn Bộ. Đối với mấy người Tinh Mông tiếng hét lớn nói:
- Phỏng chừng là viện binh đối phương tới, tìm cơ hội đào tẩu!
- Thiên Hà chớ hoảng sợ, Hắc Bá đến trợ giúp ngươi!
Ngay lúc thanh âm thâm hậu kia mới từ trong rừng vọng lại, thì Vân Thiên Hà vừa mới tránh né thế tấn công của Giang Nhất Minh, bỗng xuất hiện thân ảnh màu đen phi tới như một đạo thiểm điện, mang theo một uy áp bá đạo sắc bén, hét lớn một tiếng:
- Giang lão nhi. Tự tìm cái chết!
Giang Nhất Minh hiển nhiên không để ý tới đám Đồ Chính Huy tới trợ giúp, trong lòng hắn hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là giết tiểu tử trước mắt báo thù cho người nhà, cho nên thế công chỉ càng tăng chứ không giảm.
Thấy Hắc Bá tới cứu viện, trong lòng Vân Thiên Hà hơi buông lỏng, liền hết sức chăm chú đáp lại thế tiến công của Giang Nhất Minh, hắn tin tưởng Hắc Bá sẽ nhanh chóng chặn đánh Giang Nhất Minh. Chỉ cần dẫn hướng thế tấn công, kế tiếp để Hắc Bá ra trận giết chết tên kia, tính ra lúc đó mới có thời gian nghỉ ngơi một chút. Tinh linh chi khí tiêu hao kịch liệt, khiến hắn cảm giác tinh thần lúc này có chút uể oải.
Ngay lúc Giang Nhất Minh cuồng thế tấn công bạo phát xông tới, thì lúc này Vân Thiên Hà đột nhiên cả người như đeo chì, thân thể thẳng tắp ngã xuống đất, rồi hướng về bên cạnh lăn người thoát ra.
Thế tiến công của Giang Nhất Minh bỗng rơi vào khoảng không, lại vừa thấy Hắc Bá đã lập tức xông lên, đối đầu với hắn, một côn tức thì phang tới, kình khí thật cường đại, hơn nữa lại là cự côn trăm cân huy vũ mang đến quyển phong điên cuồng khiến cho thân hình Giang Nhất Minh liên tục bạo thối.
Giang Nhất Minh tâm thần vừa bị thương, Hắc Bá rõ ràng đã chiếm lợi thế, hơn nữa thực lực hai người tương đương, đều là gần đột phá tới cánh cửa Tiên Thiên mà Hắc Bá cường thế xông đến, trong tay có thêm một cây vũ khí cự côn, Giang Nhất Minh chỉ dùng quyền đấu chọi, rõ ràng...
Hắc Bá vì giải cứu Vân Thiên Hà, nên vội vàng bức lui Giang Nhất Minh.
- Sát!
Tức thì, Hắc Bá hét lớn một tiếng, kình khí như liệt hỏa chạy khắp toàn thân, cây cự côn cũng phảng phất như biến thành cự trụ chống trời, thêm một lần nữa hướng Giang Nhất Minh điên cuồng oanh kích.
Kình khí kết nối, thủy hỏa giao phong, dùng sức đối chọi khiến cương phong xung quanh kịch liệt va chạm, phát sinh ra tiếng như xé rách không khí, cự côn nơi tay Hắc Bá điên cuồng phát ra âm thanh rầm rầm, mà Giang Nhất Minh tay không đối địch, không thể chiếm ưu thế, bị Hắc Bá liên tục làm cho bạo thoái.
Đúng lúc này, Vân Thiên Hà phát hiện chỉ cần để Giang Nhất Minh chuyển thân đi sang một bên vài bước, có thể tiến vào vũng bùn, trong lòng khẽ động, lập tức nhào tới, vội hét lớn một tiếng:
- Giang lão nhi, xem chiêu.
Vân Thiên Hà đang phô trương thanh thế, trong lòng Giang Nhất Minh đối với sự cổ quái của tiểu tử này lại không dám có ý coi thường nữa, Vì vậy thoáng phân thần chuyển thân, mà Vân Thiên Hà thừa cơ hội này, quát to:
- Hắc Bá
Hắc Bá thấy Vân Thiên Hà kêu lên, liền minh bạch phần nào ý tứ của hắn, tăng mạnh thế tiến công. Một côn phủ đầu giáng xuống, nhằm hướng phía thân Giang Nhất Minh phách tới, Giang Nhất Minh rõ ràng không chịu được côn thế cuồng bạo kia, chỉ có thể tiếp tục lui về phía sau.
Nhưng một bước lui về phía sau này lại khiến Giang Nhất Minh nhất thời sắc mặt đại biến, trong lòng máy động, nguy rồi!
Nhưng một chân hắn đã dẫm vào trong vũng bùn, bị vây hãm vào, lại thêm uy lực một côn của Hắc Bá lúc này làm hắn cảm giác thật khó khăn. Cố gắng chuyển động thân thể né tránh, nhưng như thế lại càng lún sâu.
Tức thì Vân Thiên Hà chớp ngay cơ hội, cấp tốc từ bên cánh xông tới, tung một chỉ tử thần, thuận thế hướng mi tâm Giang Nhất Minh điểm tới.
Giang Nhất Minh cảm giác được một cổ khí tức cực độ nguy hiểm, thế nhưng dưới chân hãm sâu vào vũng bùn, hắn căn bản vô lực né tránh, đột nhiên cảm giác mi tâm bị một cổ lãnh ý băng hàn bắn tới, mọi động tác của hắn đồng thời lập tức cứng đờ.
Hắc Bá cũng không biết Vân Thiên Hà vừa làm cái gì, hắn lúc này nhìn thấy Giang Nhất Minh bỗng ngừng hoạt động, há lại buông tha cơ hội. Tức thì một côn phích lịch tung xuống, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng giòn gãy vang lên, thân thể Giang Nhất Minh bị một côn này đập thành hai đoạn. Tựa hồ chỉ còn da với thịt, mềm oặt nửa người rồi ngã gập xuống, thân thể hắn dần rơi vào trong vũng bùn.
Lúc Giang Nhất Minh bị đánh gục, Hắc Bá mới nghĩ có điểm không thích hợp, hình như có chút dễ dàng, không khỏi liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, mà Vân Thiên Hà lúc này lại quay đầu, chạy qua nhìn tình huống Thu Liên đang nằm trên mặt đất không có động tĩnh nãy giờ.
Chỉ là khi chạy đến bên người Thu Liên, vừa đưa tay lên mũi xong, khóe mắt Vân Thiên Hà đã ươn ướt, trong lòng dâng lên một cổ phẫn hận ý, giống như núi lửa bộc phát, đứng dậy xoay mặt thấy đám hắc sát chiến sĩ đã bị người Hắc Bá mang đến vây quanh, liền hét lớn:
- Giết sạch bọn họ cho ta. Vì Thu Liên báo thù.
Tinh Mông cùng Thu Phi, Tinh Diệu ba người bỗng nhiên nghe tiếng Vân Thiên Hà bi phẫn rống to, lúc này liền ngẩn ra, lập tức trong mắt bọn họ bạo phát ra một cỗ căm hận cường liệt không gì sánh được. Nhất là Thu Phi, lúc này con mắt đã đỏ hoe, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, thân thể giống như bị một cổ lực lượng vô cùng cường đại tiến vào, giết địch càng thêm hung ác độc địa, mỗi một chiêu đều như muốn đồng quy vu tận, một quyền đem đối phương phải loạng choạng thoái lui, từ phía sau Thiên Đồ chiến sĩ liền vung đao chém tới, tay nâng đao hạ, một cái đầu người máu chảy đầm đìa liền bay đi ra ngoài.
Vân Thiên Hà trong lòng phẫn nộ, xông về phía ba gã hắc sát chiến sĩ bị tàn sát còn sót lại thì ngay lúc này Hắc Bá đột nhiên cảm ứng được có điều không ổn, không khỏi quát lớn:
- Thiên Hà cẩn thận!
Vừa hét, Hắc Bá vừa cầm cự côn trong tay vung lên, quăng đi nhanh như một đạo thiểm điện hướng về phía một bóng đen đang xông tới Vân Thiên Hà. Phảng phất như một mũi tên nhọn đang phóng tới.
"Phanh!"
Bóng đen phi thân với tốc độ cực nhanh, trước khi đánh lén tới Vân Thiên Hà thì cự côn đã hướng tới bắn đến, khiến hắn phải phòng thủ, thân thể ngừng lại, tung ra một chưởng, đánh lệch khỏi quỹ đạo, đập về phía một cây đại thụ. Thân cây liền bị xuyên thấu. Cành lá ở trên bị gãy gọn rơi xuống.
Vân Thiên Hà vừa nghe được Hắc Bá gọi, cũng đã cảm ứng được có người đánh lén mình, hơn nữa người này thực lực rất cường đại, khí thế như biển rộng cuộn trào mãnh liệt triều dâng, ít nhất là Tiên Thiên cao thủ. Tâm thần kinh hãi, liền theo hướng ngược lại của kẻ đánh lén lùi vài bước.
Kích thứ nhất bị cự côn của đối phương ngăn chặn, lần thứ hai cường tập đã tới, một kích đánh vào trên cây bên người hắn, chỉ nghe thấy một tiếng nổ, thân cây liền gãy ngang, mà Vân Thiên Hà, giống như là bị cuồng phong thổi qua bụi cỏ, thân thể như diều đứt dây bị thổi bay, đụng vào một cành cây ở phía xa, khiến nó gãy ngang, lúc này mới rơi xuống. Cả người khắp nơi đều đau nhức.
Đau nhức toàn thân khiến hắn phải nằm rạp xuống, lúc này lão nhân kia như quỷ mỵ, một lần nữa hướng Vân Thiên Hà lướt qua, xem ra mục tiêu của vị cao thủ Tiển Thiên này chính là muốn giết hắn.
Mà lúc này Hắc Bá cũng chạy qua, hướng tới trước người Vân Thiên Hà che chở cho hắn, hét lớn một tiếng, một quyền phóng ra, cùng đối phương va chạm. Hắc Bá rõ ràng không phải đối thủ, thân hình không khỏi bạo thoái vài bước, khóe miệng tiên huyết tràn ra, nhưng Hắc Bá lại mạnh mẽ khiến chính mình dừng lại, vẫn như cũ đứng trước Vân Thiên Hà, quát:
- Bảo hộ Thiên Hà!
Lúc này ở bên kia, Thiên Đồ chiến sĩ đã giải quyết xong vài tên hắc sát chiến sĩ, nghe được thanh âm Hắc Bá, mọi bộ phận liền đều hướng nơi đây vây tụ lại, bọn họ trước khi đến đây Đồ Nguyên Tán đã giao lệnh, không tiếc bất luận đại giới, phải giữ Vân Thiên Hà được bình yên vô sự, cho dù kẻ đến đánh lén chính là một vị Tiên Thiên cao thủ, bọn họ dứt khoát không được phép sợ hãi.
Vào lúc Thiên Đồ chiến sĩ phòng ngự chặt chẽ vây quanh Vân Thiên Hà thì hắn lúc này cũng đã thấy rõ người đánh lén kia, không khỏi kêu lên:
- Giang Thụ Hành!
Giang Thụ Hành nghe có người gọi tên mình, nhưng chỉ cười lạnh nói:
- Lần trước cho tiểu súc sinh nhà ngươi tránh thoát một kiếp, làm hại lão phu bị Lục Vô Yên kia đả thương tu dưỡng suốt một năm, bây giờ, lão phu muốn giết sạch cẩu Đồ thị các ngươi!
- Có đúng không?
Thanh âm cuồng vọng của Giang Thụ Hành vừa dứt, thì bỗng một tiếng nói như sấm bên tai từ trong rừng cây vang lên, khiến mỗi người đều chấn động tâm thần.
Người vừa đến đúng là một vị cao thủ Tông Sư, Giang Thụ Hành nghe vậy, sắ
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
385 chương
229 chương
28 chương
114 chương
95 chương
19 chương