Võ Động Thiên Hà
Chương 226
Đầu tiên khi có một tên hắc sát chiến sĩ bị gai độc sát thương, trong lòng mọi người trở nên kích động, máu nóng sôi trào. Khi độc tính lan ra, làm thân thể tên kia trở nên cứng ngắc, đứng chết lặng, không kịp đề phòng mà ngã lăn trên mặt đất.
Mà ngay sau đó, lại có thêm một tên hắc sát chiến sĩ khác ngã sấp xuống, sương mù dày đặc.
Trong lúc Giang Nhất Minh phẫn nộ và điên cuồng truy kích Vân Thiên Hà, đuổi được nửa đường, hắn càng lúc càng cảm thấy có điều gì đó không hợp lý, cỗ cảm giác này rốt cuộc cũng giúp hắn khôi phục lại một chút lý trí.
Khi hắn quay đầu nhìn lại, đám hắc sát chiến sĩ đi theo hắn không ngờ đã mất đi ba tên. Xem ra đối phương chính là muốn dụ bọn họ đuổi theo, rồi đột kích đánh bại từng người một a.
Nghĩ tới đây, Giang Nhất Minh đột nhiên gắt gao giữ chặt vai Giang Nguyên Mưu lại, quát:
- Tất cả mau dừng lại cho ta, không được trúng gian kế của tên tiểu tử kia!
- Mau buông ta ra!
Giang Nguyên Mưu lúc này đã mất đi lý trí, hắn cảm giác phía sau mình bị giữ lai, liền quay đầu dùng đôi mắt đỏ như máu lườm Giang Nhất Minh, âm thanh cực kỳ âm lãnh nói:
- Ai cản ta, kẻ đó phải chết!
"Ba!"
Một tiếng đánh giòn tan, Gian Nhất Minh đã nổi giận, liền vung tay tát vào mặt Giang Nguyên Minh, đồng thời phẫn nộ quát:
- Ngươi xem lại mình đi, có phải là ngay cả ta ngươi cũng muốn giết a, ngươi đã bị thù hận làm mờ mắt rồi. Mau nhìn coi ta là ai! Rống …
- Tứ, tứ thúc!
Lúc này rốt cuộc Giang Nguyên Mưu cũng khôi phục lại được vài phần lý trí, nhận ra người đang nổi giận trước mặt, thất thanh nói:
- Tứ thúc, không giết tên tiểu tử Đồ gia kia, oán hận trong lòng ta khó dứt a, ta phải chém hắn thành trăm ngàn mảnh.
Giang Nhất Minh bạo nộ quát:
- Vậy ngươi thử nhìn lại những người chúng ta mang đến xem, có còn lại được mấy người? Hiện tại không chỉ không đuổi bắt được tên tiểu tử kia, lại bị hắn giết mất mấy người, ngươi cho là chỉ bằng thực lực mới tiến lên cấp tám của ngươi đã muốn lấy tính mạng của tên hỗn đản quỷ kế đa đoan, gian trá không ai bằng kia sao? Đúng là hữu dũng vô mưu, như vậy thì có thể làm được gì?
- Ha ha ha, ngươi nói vô cùng đúng, các ngươi là một đám người hữu dũng vô mưu, ngay cả dã thú trong núi này cũng không ngu xuẩn như vậy, không phải muốn thiên đao vạn quả sao? Gia gia chờ các ngươi, đến đây a, sao không lại đây a, ha ha ha….
Đúng lúc này tại rừng cây cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng cười nhạo cùng nhục mạ, Giang Nguyên Mưu vừa nghe thấy thanh âm này, cảm giác như linh hồn mình lại một lần nữa bị đâm trúng một nhát, hai mắt mới khôi phục lại một chút kia, nhưng lại vì những lời nhục mạ cùng châm chọc này kích phát, một lần nữa trở nên đỏ như máu, gắt gao nhìn vào thân ảnh như ẩn như hiện trong sương mù, hắn mạnh mẽ thoát khỏi tay Giang Nhất Minh, rồi lại điên cuồng đuổi theo. Vân Thiên Hà ở ngay gần đó, hắn thấy Giang Nhất Minh nhận ra mưu kế nhỏ của mình, cũng không có tiếp tục dẫn người đuổi theo, đám người này nếu là muốn khôi phục ý chí, như vậy bọn họ người đông thế mạnh, sẽ trở nên phiền toái a.
Lúc Giang Nguyên Mưu tiến liên, hắn cũng không nhận ra Vân Thiên Hà ngoại trừ nhìn chằm chằm hắn, mà bên trong còn che giấu sát khí. Mà ở phía sau, Giang Nhất Minh đột nhiên hét một tiếng, liền đuổi theo cứu viện.
Giang Nguyên Mưu mới đi được vài bước, lại cảm thấy hai chân mềm nũn, lúc hắn dẫm nát một vài cành cây dưới đất, thân thể lảo đảo một cái, rồi ngã vào vũng bùn.
Tinh Mông và Thu Liên phối hợp vô cùng ăn ý. Nơi này là sát bờ ao đầm, hai người đã sớm tới sắp đặt chuẩn bị từ trước, vội vàng bỏ một vài cành cây che chắn, không nghĩ tới Giang Nguyên Mưu lại gặp phải.
Cả người Giang Nguyên Mưu rơi vào cùng bùn, thật không còn chuyện gì hay như vậy. Tinh Mông và Thu Liên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Bọn họ đang trốn ở bụi cỏ gần đó, liền lao ra, thân ảnh giống như quỉ mị, từ hai bên phác sát lao tới.
Giang Nguyên Mưu vô cùng giận dữ, phóng xuất kình khí toàn thân, hai chân hắn bị hãm trong bùn, đáng lẽ trước tiên phải rút ra, nhưng mắt thấy hai tên địch nhân muốn tập kích, căn bản hắn không kịp thoát ra khỏi đó,chỉ có thể bạo khởi đấm một kích để ngênh địch.
Mặc dù quyền thế công kích của hắn sắc bén, nhưng là thân thể hắn đang bị hạn chế, nên không thể hoạt động thoải mái. Mắt thấy hai người Tinh Mông một trước một sau lao tới, Giang Nguyên Mưu quát lớn một tiếng, đánh một kích về phía Thu Liên, rồi ra sức tụ khí lên đùi, cố gắng thoát khỏi vũng bùn, rốt cuộc hắn cũng rút được chân ra. Nhưng lúc này Tinh Mông cũng tựa như thiểm điện lao tới đánh một quyền vào người hắn.
Phốc!
Giang Nguyên Mưu phun ra một búng máu, thân thể không còn trụ vững được nữa, vừa lảo đảo một cái, hắn liền lui về hướng ao đầm phía sau. Mà đúng lúc này, Vân Thiên Hà cũng áp sát tới, nhìn Giang Nguyên Mưu cười lạnh một tiếng, nói:
- Xuống phía dưới đi thôi!
Thiếp!
Đã sớm chuẩn bị tốt, chờ đúng cơ hội liền mạnh mẽ đánh ra một quyền, khí thế lúc này tựa như lôi đình vạn quân, kình khí cường đại gồm băng hàn cùng nóng cháy đan nhau khiến thân thể Giang Nguyên Mưu đang lảo đảo chỉ có thể vội vàng chống đỡ.
Nhưng là một quyền kia mang theo kình khí băng hàn cực mạnh, có cảm giác như chỉ trong nháy mắt có thể đem linh hồn hắn đóng băng lại, khiến hắn bị nhốt vào thể giới băng hàn vô tận. Cả người bị kiềm hãm.
Thương Nguyệt mở rộng giới hạn của cơ thể Vân Thiên Hà. Sau khi trợ giúp tinh linh chi khí trong người hắn càng thêm tinh thuần, hiện tại khí tức nóng cháy đã không còn thương tổn đến khí tức băng hàn nữa, mà ngược lại còn giúp nó bạo tăng gấp đôi vượt xa khả năng chịu đựng của Giang Nguyên Mưu.
Vù vù!
Lúc này Giang Nguyên Mưu chỉ cảm thấy thân thể ngoài nóng trong lạnh, kình khí cường đại không ngừng trùng kích xuyên thấu hắn. Khiến tâm thần hắn rung động cực độ là ba tầng kình khí phòng ngự do hắn phóng xuất lại bị mạnh mẽ phá vỡ. Truyện Sắc Hiệp - https://
Lúc một quyền của Vân Thiên Hà như thiểm điện phá vỡ khí kình hộ thân của Giang Nguyên Mưu, tiếp theo một quyền kia, thốn kình lại tiếp tục đánh lên người hắn. Giang Nguyên Mưu phun ra một ngụm máu tươi, nhưng là ngay sau đó liền băng thành huyết châu rơi xuống.
Mà sau khi hắn chịu hai kích này, thân thể hoàn toàn mất trọng tâm, cả người rơi vào trong vũng bùn, rồi từ từ chìm xuống, không còn khả năng tiếp tục giãy dụa.
- Nguyên Mưu …..
Lúc này rốt cuộc Giang Nhất Minh cũng mất đi lý trí. Hắn trừng mắt nhìn Giang Nguyên Mưu bị Tinh Mông và Thu Liên vây công, sau đó thoát ra, nhưng hắn lại không kịp cứu viện để cho Vân Thiên Hà đánh lén bồi thêm một kích, hoàn toàn đem thân thể Giang Nguyên Mưu táng thân trong đầm lầy.
Sau khi hai người Tinh Mông và Thu Liên giáp công Giang Nguyên Mưu, lại lập tức thối lui tách ra, vây lấy Giang Nhất Minh không cho hắn kịp cứu viện. Nhưng lúc Vân Thiên Hà đánh chết Giang Nguyên Mưu trong vũng bùn, Tinh Mông và Thu Liên cũng bị đám hắc sát chiến sĩ chạy lại bao vây.
Sau khi Giang Nguyên Mưu bị giết chết, Giang Nhất Minh càng trở nên điên cuồng. Do bị tức giận quá mức ảnh hưởng, chiến lực của đám hắc sát chiến sĩ vây quanh tăng lên nhiều, phần lớn thực lực của sau người bọn họ tương đương với Tinh Mông, hơn nữa còn có cả võ sư cấp tám, đem hai người hoàn toàn vây lại.
Giang Nhất Minh đã là võ sư cấp chín, một kích khi nổi giận của hắn, mang theo khí thế cửu thiên. Khi một gã hắc sát chiến sĩ ngăn cản hai người Tinh Mông và Thu Liên phối hợp, Giang Nhất minh cũng dùng sức mạnh toàn thân, đánh một kích mạnh mẽ phong kín đường lui của bọn họ. Đồng thời một gã hắc sát chiến sĩ khác thừa cơ điên cuồng tấn công, đánh một quyền nghiêm trọng lên người Thu Liên.
- Thu Liên …
Vân Thiên Hà mới quay lại được vài bước, chuẩn bị tiến lên trợ giúp, nhưng thấy Thu Liên bị đánh bay, lập tức trong lòng nổi giận, hét lớn một tiếng, lao tới tấn công tên hắc sát chiến sĩ kia. Vân Thiên Hà cũng không cùng đối phương du đấu, mà tức giận đánh một quyền mạnh mẽ oanh kích hắn.
Ầm ầm!
Một trận nổ vang lên, một quyền kia mang theo khí kình nóng cháy hủy diệt khi va chạm với khí kình của đối phương, chỉ thấy một cỗ khí thế lấy hai người làm trung tâm rồi lan tràn ra chung quanh, giống như một trận đông đất khiến cây cối xung quanh bị đứt đoạn.
Trong lòng Vân Thiên Hà chấn động, khí huyết nhộn nhạo. Còn tên hắc sát chiến sĩ kia thì điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bị đánh bay, đụng vào người một gã hắc sát chiến sĩ khác. Dư kình khiến tên hắc sát chiến sĩ này phải lui về mấy bước mới dừng lại được, mà tên kia thì đã là trọng thương hôn mê rồi.
Lúc này Giang Nhất Minh thừa thế lao lên, mắt thấy một tên hắc sát chiến sĩ bị Vân Thiên Hà đánh cho thừa sống thiếu chết, nên nổi giận đánh một kích mang theo sát khí ngập trời. Lần này Vân Thiên Hà cũng không dám dùng lực, mà dùng bộ pháp hồ điệp xuyên hoa xoay người, tránh khỏi phương hướng của Giang Nhất Minh, rồi chuyển tới bên một gốc cây.
Sau đó lại nghe "răng rắc!", gốc cấy bên người Vân Thiên Hà bị nộ quyền của Giang Nhất Minh đánh trùng liền chấn nát thành vụn gỗ.
Mà sau đó lại một quyền thế cường đại khác theo hướng Vân Thiên Hà áp bức đến, nhưng lúc này hắn không dám tiếp tục lùi nữa, phía sau hắn chính là ao đàm, nếu như cả người rơi vào đó, thì không nghi ngờ là phải chết chắc.
Nhưng một kích cuồng bạo kia của Giang Nhất Minh, khí thế hung mãnh, khiến hắn muốn tránh cũng không được,hắn cùng không có thời gian chuẩn bị Thương Hồn Chỉ, nên đành đem tinh linh chi khí trong người kích hoạt Khôn Nguyệt Bích.
Oanh!
Mà khi Khôn Nguyệt Bích mới hình thành còn chưa ổn định, lúc này bị Giang Nhất Minh đánh một quyền cuồng bạo lên, lập tức phát ra tiếng nổ mạnh, khiến thân thể Giang Nhất Minh như bị một loại lực phản chấn thật lớn chấn động, khí huyết nhộn nhạo làm hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, sau đó phải lùi lại mấy bước mới đứng vững được.
Thế nhưng khi hắn nhìn ánh mắt của Vân Thiên Hà thì sắc mặt đại biến, khiếp sợ cực độ, tiểu tử này rốt cuộc dùng yêu pháp gì, vì sao một quyền kia của ta lại như đụng phải một bức tường mềm mại, sau đó còn phản chấn trở lại làm bị thương mình?
Tâm tư vừa chuyển, đột nhiên Giang Nhất Minh nghĩ đến, không phải là tiểu tử này khi Xà Bàn sơn phát sinh dị tượng mà có được dị bảo, nên mới có năng lực phòng hộ cường đại như vậy chứ?
Nghĩ tới đây hai mắt nồng đậm sát khí của Giang Nhất Minh cũng hiện lên vẻ tham lam!
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
385 chương
229 chương
28 chương
114 chương
95 chương
19 chương