Vô Diệm Xinh Đẹp
Chương 92
Vương tử nói tới đây, liền gắt gao nhìn chằm chằm Ngũ công tử, chờ câu trả lời của hắn. Mọi người cũng thế, bất quá không giống như bọn hắn cùng Đại vương tử định liệu trước, rằng Ngũ công tử nhất định sẽ đáp ứng, biểu tình hắn bây giờ hoàn toàn khác.
Giờ khắc này, Ngũ công tử cũng là suy nghĩ bay tán loạn.
Hắn trước đó không lâu, vì muốn đoạt được vị trí người thừa kế bổn gia còn có ý mượn thế lực người khác, vì chính mình an bài một cuộc sống an toàn vững vàng.
Bất quá ý nghĩ bây giờ của hắn đã hoàn toàn bất đồng.
Lúc này nghe được câu hỏi Đại vương tử, lời Tôn Nhạc nói với hắn mấy ngày trước lần lượt chảy qua trong đầu, ‘ Ngũ công tử, nữ nhân không nên trở thành phiền muộn của người’‘ đến lúc đó nhóm chư hầu sẽ đem người tôn sùng là thượng khách, người muốn lấy vài cái công chúa cũng có thể, ’‘nếu người không thích, trực tiếp cự tuyệt là được, sẽ có không ai vì việc này mà đắc tội người ’Trong lúc vô tình, Ngũ công tử đã phi thường tín nhiệm Tôn Nhạc, lời nàng nói, hắn đều ghi tạc trong lòng. Giờ khắc này, hành vi Đại vương tử đối với mình rõ ràng đúng là lấy lòng, chính là thu mua. Ngũ công tử tâm tư như điện: nếu ta đã dựa vào năng lực chính mình để mưu sinh, vì sao còn muốn tiếp nhận nữ nhân mình không thích ? Ta vẫn không thích xu nịnh quyền quý, vậy cứ theo lời Tôn Nhạc, không đi xu nịnh là được!
Ngũ công tử nghĩ đến đây, liền nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn hướng Đại vương tử, hắn đang chuẩn bị trực tiếp cự tuyệt, đột nhiên nghĩ đến hành vi xưa nay của Tôn Nhạc, liền mở miệng nói: “Đại điện hạ yêu mến, Cơ Ngũ thực không dám nhận. Lời điện hạ nói quá mức trọng đại, xin cho Cơ Ngũ cân nhắc mấy ngày?”
Đại vương tử ngẩn ra, một lát sau ha ha cười, nói: “Qủa thật là đại sự, vậy bản nhân sẽ chờ hai ba ngày đi, hi vọng đến lúc đó Ngũ công tử sẽ suy nghĩ thông suốt.”
Hắn tuy rằng cười, thanh âm đã có điểm khó nghe, hiển nhiên đối vơi chữ ‘ cân nhắc ’ của Ngũ công tử rất không hài lòng.
Ngũ công tử làm sao quản được hắn hài lòng hay không? Thấy Đại vương tử nói như thế, liền thở dài một ngụm, khi ngẩng đầu lên đã đem chuyện này ném ra sau đầu.
Nửa canh giờ đảo mắt đã trôi qua rồi, Đại vương tử nhìn nhìn đồng hồ cát, thấy thời gian đã đến, đứng dậy cao giọng nói: “Chư vị có thể bắt đầu chất vấn rồi!”
Những lời này của Đại vương tử vừa nói ra. Mọi người trong điện đồng loạt nhìn về phía Ngũ công tửNgũ công tử thản nhiên đứng dậy bước đi đến trong thạch đài. Lúc này hai mắt Ngũ công tử sáng ngời, biểu tình thong dong hơn nữa khí chất xuất trần tuấn mỹ kia làm ọi người thấy hắn liền cảm giác toàn bộ đại điện trở nên cực kỳ sáng ngời.
Lúc này Ngũ công tử quả thật đã không hề khẩn trương, phải biết rằng Âm Dương Ngũ Hành ở đây đã thịnh hành hai trăm năm. Nó đã thẩm thấu đến các ngành các nghề, thẩm thấu đến ý thức mỗi người. Cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy nó đương nhiên chính là ý trời, chính là thiên kinh địa nghĩa(hiển nhiên phải thế).
Mà truyền thuyết Âm Dương Ngũ Hành có một trọng điểm đó là lời Ngũ công tử vừa mới nói ‘ trời cùng đất tương ứng, trời cùng người tương ứng” Nếu trời cùng đất cùng người tương ứng, như vậy trên trời dự báo vương triều thay đổi cũng là chuyện đương nhiên !
Cho nên sau khi Ngũ công tử đưa ra lý luận của hắn không ai nghi ngờ lời nói hiển nhiên ‘ trên trời dự báo vương triều thay đổi ’ này.
Vấn đề của mọi người chính là: hắn một đứa trẻ con dựa vào cái gì có thể nhìn thấu thiên ý? Dựa vào cái gì có thể biết các đại vương triều trước kia đều thuộc về các thuộc tính trong ngũ hành? Dựa vào cái gì dám nói những lời ‘Thế gian đến nay, hỏa đức đã cạn! Thiên mệnh đã đổi! Hỏa cùng tất có thủy lên thay!’ này?
Ngũ công tử mới vừa đứng trên thạch đài, một hiền sĩ nón cao vóc dáng thấp bé, làn da đen thui đứng dậy, hắn hướng về phía Ngũ công tử trên đài chắp tay trước ngực, cao giọng nói: “Xin hỏi Ngũ công tử, lời ngươi nói có tên không?”
Mắt Ngũ công tử nhìn hắn, thong dong cười nói: “Thưa có! Cơ Ngũ bất tài, xin đặt tên là ‘ ngũ đức chung thủy thuyết’“Ngũ đức chung thủy thuyết?
Trong đại điện lại thêm một trận tiếng xầm xì.
Tất cả mọi người không ai kinh ngạc bằng Tôn Nhạc, nàng không dám tin nhìn Ngũ công tử, ngơ ngác mà nghĩ: nguyên lai lịch sử quả nhiên có quán tính cường đại! Ngũ công tử hắn cư nhiên đem cái này cũng đặt tên là ‘ ngũ đức chung thủy thuyết ’!
Sau khi hiền sĩ vóc dáng thấp bé kia ngồi xuống, một thanh niên đứng dậy.
Thanh niên này cả Ngũ công tử cùng Tôn Nhạc đều biết , hắn chính là cái thanh niên đeo kiếm kia nói Ngũ công tử ‘ bẻ cong thiên mệnh ’ mà hướng hắn đưa ra khiêu chiến, thề phải lấy đầu của hắn!
Lúc này thanh niên một thân áo tang, nón cao đai rộng, trên người cũng không có mang theo kiếm, một bộ dáng điển hình của hiền sĩ.
Hắn này vừa đứng lên, một trận tiếng cười nho nhỏ truyền ra.
Những người cười đó, đã tận mắt thấy hắn ở trước mặt Ngũ công tử bêu xấu, mọi người cho rằng hắn sau một phen mất mặt kia, sẽ không dám đến lại, thật không ngờ hắn chẳng những đến đây, còn đường đường chính chính chuẩn bị hướng Ngũ công tử chất vấn!
Tôn Nhạc vừa nhìn thấy người này đứng ra, liền lẳng lặng đánh giá hắn, cùng với người xung quanh hắn hắn, cùng sựbiến hóa vẻ mặt của mọi người. Nàng muốn biết những người có địch ý với Ngũ công tử, có hình thành một đội ngũ hay không. Nàng đánh giá mọi nơi, càng nhìn càng kinh hãi: lại có nhiều người lộ sát khí như vậy, vẻ mặt không chấp nhận được Ngũ công tử sống đến ngày mai!
Nàng sau khi quét mắt vài lần, quay đầu qua Song Xu cùng A Phúc bên người thấp giọng nói: ” Lời nói của công tử, đã đắc tội không ít người. Các ngươi nhanh chóng ra ngoài. A Phúc, huynh đi gọi tới toàn bộ kiếm khách áo tang trong phủ hộ tống công tử trở về.” nói tới đây, nàng nhìn hướng Song Xu, “Hữu Xu tỷ tỷ xin đến trong cung Triệu vương, thỉnh Triệu vương hậu phái kiếm khách tương trợ. Nếu nàng không chịu, ngươi liền nói thẳng: trong thiên hạ đều biết Hậu vị của Vương hậu đến từ Tề quốc Cơ Ngũ! Không biết Vương Hậu có từng tương báo chưa? Tề quốc Cơ Ngũ đã không phải đứa trẻ con ngày xưa, ngày khác lúc tên hắn liệt vào hàng chư tử, Vương Hậu không sợ người trong thiên hạ nhạo báng ư?”
Tôn Nhạc giao phó đến đây, chuyển hướng Tả Xu, môi nàng giật giật, do dự một hồi mới nói.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
30 chương
87 chương
115 chương
10 chương
119 chương
91 chương
35 chương
40 chương