Vô Diệm Xinh Đẹp
Chương 214
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một trận hô hoán, “Xe ngựa phía trước mau mau dừng lại! Đại vương nhà ta ời!”
Tôn Nhạc bĩu môi một cái, Trần Lập rùng mình, sau khi hai người nhìn nhau, Trần Lập nhanh chóng quay đầu nhìn lại, nói: “Là vệ sĩ Ngô cung! Không đúng, còn có vài Kiếm Sư, bọn họ đuổi theo đến đây!”
Tiếng nói của Trần Lập trầm xuống, hừ một tiếng, “Người tới còn không ít!” Lúc này, xe ngựa đã chạy đến trên cầu, đầu cầu bên kia là cửa cung. Người phía sau còn đang gắt gao đuổi theo, hô to gọi nhỏ không thôi.
Tôn Nhạc âm thầm kêu khổ, nàng đột nhiên phát hiện, xe ngựa này vừa ra cung, cái mình đối mặt đó là cả thành đầy Ngô nhân. Lúc này, vệ sĩ đuổi theo có cường đại hay không cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ cần người tới quát một tiếng nàng là Tôn Nhạc, nàng sẽ rơi vào vòng vây của đám người! Đến lúc đó, dù Trần Lập cường đại, mình cũng phải đi khỏi thành Cô Tô. Nhiệm vụ tại Ngô quốc đã hoàn thành, cũng không cần nhanh chóng rời đi.
Nhưng các nước kế tiếp thì sao? Những nơi đó người có thể nhận ra nàng càng nhiều hơn a! Chỉ sợ đến lúc đó họ sẽ đề phòng ngay từ đầu, người còn chưa tới gần Đô thành các nước, Tôn Nhạc đã bị thế nhân chung quanh xua đuổi rồi! Tôn Nhạc nghĩ đến đây, thực là sứt đầu mẻ trán.
Đúng lúc này, tiếng quát gấp gáp của truy binh phía sau truyền đến,”
Sở nhân kia, nếu không dừng lại, ta sẽ kêu tên lên đó!” Bên ngoài cửa cung, đúng là khu phố phồn hoa nhất thành Cô Tô, xe ngựa Tôn Nhạc vội vàng lao ra, phía sau còn có vệ sĩ Ngô cung đi theo hô to gọi nhỏ, đây cũng không phải là cảnh tượng tầm thường.
Lập tức khiến người qua đường liên tiếp trông lại. Tôn Nhạc cười khổ một cái, kêu lên: “Dừng xe!” Người đánh xe quát một tiếng, xe ngựa chậm rãi ngừng lại.
Xe ngựa Tôn Nhạc dừng lại, tiếng quát phía sau cũng lập tức đình chỉ.
“Bịch bịch bịch” tiếng bước chân vang lên bên tai không dứt, chỉ một lát công phu, bốn năm chục vệ sĩ cầm mâu đã vọt lên, vây quanh bên cạnh xe ngựa. Hiền sĩ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vóc dáng buồn bã gạt chúng vệ sĩ ra, bước đi đến bên cạnh xe ngựa.
Không đợi hắn mở miệng, Tôn Nhạc trong xe ngựa lạnh lùng quát:
“Quân muốn như thế nào?” Dừng một chút, nàng âm trầm quát:
“Chẳng lẽ Ngô hầu giữ ta lại hay sao?” Hiền sĩ ục ịch nhìn xe ngựa chằm chằm, lúc này màn xe đã kéo xuống, hắn nhìn không tời gương mặt của Tôn Nhạc. Tuy rằng nhìn không tới, nhưng hiền sĩ ục ịch này lại có vẻ hết sức tự tin, hai tay của hắn chắp lại, cao giọng nói: “Các hạ nói quá lời! Muốn giữ các hạ lại là bản thân ta!” ”
Ngươi?”
Tôn Nhạc cười lạnh nói, “Ngươi là thần thánh phương nào?”
Hiền sĩ ục ịch chậm rãi nói:” Ta là người Tần!”
Dừng một chút, hắn từ từ nói: ” Lần này đến Ngô quốc là vì việc kết minh. Cho nên, chuyện lưu quân lại không quan hệ đến Ngô hầu!”
Tôn Nhạc gắt gao mím môi, dù xưa nay nàng trí kế hơn người, tài ăn nói vô song, lúc này cũng có chút vô kế khả thi. Người này lại là do Tần quốc phái tới?
Hiền sĩ ục ịch thấy Tôn Nhạc trầm mặc, nở nụ cười hàm hậu, tiếp tục nói: “Vừa rồi trong vương cung nhìn thấy quân, thấy vô cùng quen mắt, bởi vậy muốn xin được gặp mặt một phen!”
Khi hiền sĩ ục ịch nói những lời này thì giọng nói phóng chậm, thanh âm cũng rất vang, hắn vừa nói, còn vừa chắp tay trước ngực hướng về phía dân chúng vây xem náo nhiệt bên cạnh!
Lần này, bất kể là Ngô nhân xem náo nhiệt, hay là Tôn Nhạc Trần Lập, đều trầm mặc hết chỗ nói rồi. Tâm tư Tôn Nhạc như điện chuyển, nhưng vẫn nghĩ không ra một cái biện pháp nào để đối phó cục diện trước mắt!
Người tới hiển nhiên đã trăm phần trăm nhận định được thân phận của nàng. Trong lúc này, nàng muốn đi cũng không thể đi, biện giải cũng không thể biện, bất kể nàng làm cái gì, cũng chỉ khiến cho Ngô nhân càng chú ý tới nàng, càng hoài nghi thân phận của nàng hơn!
Cảm giác được Tôn Nhạc chần chờ, hiền sĩ ục ịch cười lạnh nói:
“Tôn giá không dám gặp mặt ta sao?”
Tôn Nhạc nghe vậy hừ lạnh một tiếng, vươn tay kéo màn xe.”
Xoạt” một tiếng màn xe rớt ra, hiền sĩ ục ịch liền ha ha cười, hai tay của hắn chắp lại, cao giọng kêu lên: “Quả nhiên là Điền công! Không phải Điền công ở Sở quốc sao? Tại sao lại đến Ngô rồi? Điền công thật sự không sợ Ngô nhân phát hiện thân phận phụ nhân của công, mà giận dữ mà giết công sao?”
Những câu hiền sĩ ục ịch này nói, giống như ném nước vào chảo mỡ đang xôi, thanh âm vừa mới rơi xuống đất, mọi người bốn phía liền‘ ong ong ’ nghị luận.
Bọn họ đánh giá Tôn Nhạc từ cao xuống thấp, tinh tế quan sát, chỉ trỏ không ngớt. Thấy muốn tránh cũng không thể tránh, Tôn Nhạc cũng không e dè thêm nữa.
Hiền sĩ ục ịch vẫy tay, tiếng bước chân‘ rầm rầm rầm’ truyền đến, trong nháy mắt chúng vệ sĩ lại tiến về phía xe ngựa thêm vài bước! Đầu mâu lại tới gần vài phần. Hiền sĩ ục ịch nhìn Tôn Nhạc chằm chằm hừ lạnh nói: “Điền Công Tôn Nhạc, ngươi lấy than phận phụ nhân mà thi triển tài khua môi múa mép! Hành vi như thế sớm đã làm cho người Tần ta căm giận! Ta cũng vô cùng thù hận! Hôm nay ta thề lấy tánh mạng của ngươi!”
Lúc này, trên xe ngựa cũng chỉ có Tôn Nhạc cùng Trần Lập hai người, hơn nữa người lái xe cũng là một Kiếm Sư. Bên cạnh ba người là hơn mười vệ sĩ Ngô quốc. Giờ khắc này, hơn mười mũi mâu chỉ về hướng bọn họ, ánh mặt trời chiếu xuống, đầu mâu chiếu ra ngàn vạn ánh vàng.
Hiền sĩ ục ịch vừa phun lời tuyên chiến ra, không khí lập tức trở nên khẩn trương mà ngưng trệ, đằng đằng sát khí. Mặc kệ là Tôn Nhạc, hay là Trần Lập, vẫn là người đánh xe, vẻ mặt đều lạnh nhạt. Tôn Nhạc mỉm cười, thản nhiên nói: “Muốn lấy đầu Nhạc, vậy lên đây đi!”
Xôn xao —— Ngô nhân vây xem vội vàng thối lui như thủy triều! Hiền sĩ ục ịch gắt gao nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, trong đôi mắt tam giác thật nhỏ lộ ra sự hưng phấn và khát máu! Thật là may mắn! Hôm nay chém được đầu Điền công, Thập Tam điện hạ nhất định sẽ rất mừng rỡ! Công danh phú quý của mình đã tới tay rồi.
Hắn nghĩ đến đây, hưng phấn cơ hồ muốn run rẩy. Đang lúc không khí vô cùng ngưng trệ, đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo quá mức, tinh thuần quá mức, mơ hồ còn có sự tò mò truyền đến. “Y! Thật náo nhiệt a!”
Ai đến đây vậy? Cư nhiên không biết nặng nhẹ như thế? Chúng giai ngạc nhiên, đồng thời theo giọng nói nhìn lại, liếc mắt một cái thì nhìn thấy một thiếu nữ áo xanh bước nhẹ từ trong đám người đi ra. Thiếu nữ này khuôn mặt bình thường, đôi mắt dài nhỏ khoái hoạt híp lại. Một cô gái bình thường không bắt mắt như vậy xuất hiện, đám vệ sĩ đều khẽ cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, hiền sĩ ục ịch kia sau khi đưa mắt nhìn liền không hề để ý tới nữa.
Chỉ có hai mắt Tôn Nhạc cùng Trần Lập sáng ngời tức thì. Đây là thiếu nữ áo xanh, thiếu nữ áo xanh gặp được ở Việt thành kia! Thiếu nữ áo xanh có kiếm thuật quỷ dị, vượt ra ngoài sự hiểu biết của con người kia!
Là nàng, cư nhiên gặp được nàng ở đây! Khóe miệng Tôn Nhạc giương lên, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm. Thiếu nữ áo xanh tò mò từ trong đám người đi ra, sau khi đi vào đám vệ sĩ, nàng trái ngó ngó phải nhìn nhìn, vẻ mặt hưng phấn, sau khi xem xét ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc, cười híp mắt nói: “Lại là tỷ tỷ nha? Đại ca ca xinh đẹp đâu rồi, hắn có theo tới hay không? Các ngươi sinh em bé chưa?”
Nàng liên tục hỏi mấy vấn đề, giọng nói vừa thanh vừa giòn, đúng là không thèm để người bên ngoài vào mắt, không biết sống chết! Lập tức, hiền sĩ ục ịch nổi giận, hắn quay đầu quát: “Người tới, giết nha đầu lắm miệng này đi!”
Tiếng quát của hắn vừa phát ra, hai vệ sĩ đồng thời đáp lời: “Dạ!” Hai mắt Trần Lập cũng sáng ngời, khóe miệng khẽ cong. (Tác giả: Tên này yêu tài như mạng, có cơ hội liền bộc phát~)Trong tiếng đồng ý, ba vệ sĩ đứng gần thiếu nữ áo xanh nhất đồng thời vung trường kiếm, sau khi vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, lầm lượt đâm về hướng mắt, cổ họng cùng ngực của nàng. Trường kiếm dày đặc, hàn ý tận xương, vừa động thủ đã là sát chiêu!
Thiếu nữ áo xanh bĩu miệng, buồn buồn nói: “Cái gì đây!” Nàng chỉ nói ba chữ! Ba chữ vừa ra, trúc kiếm trên lưng nàng đã xuất hiện trong tay. Ba chữ vừa ra, trước mắt mọi người hoa lên một cái, ba tiếng bội kiếm rơi xuống đất”
Leng keng” truyền đến, mọi người định thần lại thì đều há mồm trợn mắt, chỉ thấy tất cả bội kiếm của ba vệ sĩ kia đều rơi dưới chân của bọn hắn, mà thiếu nữ áo xanh thì không mất một cọng lông!
Trời ạ! Không ai dám tin vào hai mắt của mình nữa, sắc mặt hiền sĩ ục ịch kia trắng nhợt! Tôn Nhạc cùng Trần Lập mỉm cười mà nhìn, lúc bọn họ mới quen người thiếu nữ này cũng từng kinh ngạc như vậy.
Thiếu nữ áo xanh khó chịu cau mũi, trong trẻo nói: “Ra tay liền giết người, lại cản không để ta ôn chuyện với tỷ tỷ, thật là ác độc!”
Lần này nàng nói mười chín chữ! Tiếng nói của nàng thường thường vững vàng, trong trẻo. Nhưng mà, kẹp giữa giọng nói thường thường vững vàng, trong trẻo này, là tiếng bội kiếm liên tiếp rơi xuống đất.
Nhắc tới cũng rất thú vị, tiếng bội kiếm rơi xuống đất kia rất có quy luật, cơ hồ là mỗi một chữ phun ra, liền”
Keng” một tiếng giòn vang, hai thanh bội kiếm rơi xuống đất. Vì thế, một câu kia của nàng biến thành ‘ Ra — Keng tay — Keng liền — Keng giết — Keng người — Keng, lại — Keng cản — Keng không — Keng để — Keng ta — Keng ôn — Keng chuyện — Keng với — Keng tỷ — Keng tỷ, Keng thật— Keng là — Keng ác — Keng độc! ’Đều đặn như âm nhạc, rất là êm tai. Sau khi cô gái nói xong một câu không có gì đặc biệt, xuất hiện ở trước mắt mọi người đã là quang cảnh kiếm rơi đầy đất, cùng bốn mươi vệ sĩ ôm cổ tay vẻ mặt kinh hãi, kinh hãi vì nhìn thấy loại kiếm thuật không nên xuất hiện trên thế gian này!
Thiếu nữ áo xanh đưa tay lên, có thể làm cho tất cả kiểm thủ trên đời này tuyệt vọng! Lúc này, thiếu nữ áo xanh cười hì hì, bước nhẹ đến hướng xe ngựa Tôn Nhạc.
Không ai dám ngăn cản, tất cả vệ sĩ đều hai đùi run run, một đám thấy nàng tới gần liền nhanh chóng thối lui. Khi thiếu nữ áo xanh đi đến bên cạnh xe ngựa Tôn Nhạc thì chúng vệ sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết là ai hô một tiếng ‘ lui ’, trong nháy mắt, chúng vệ sĩ tựa như thủy triều vội vàng chạy về vương cung, đảo mắt đã biến mất không còn một mống.
Hiền sĩ ục ịch kia hai chân như bay, bởi vì chạy trốn quá mau, có nhiều lần hắn suýt nữa ngã lăn ra đất. Thiếu nữ áo xanh nhảy đến trước xe ngựa của Tôn Nhạc, cười híp mắt nói: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ cũng đến đây? Hì hì, lần trước tỷ xuất hiện ở Việt, nơi đó liền trở nên cực kỳ thú vị. Lần này đến Cô Tô cũng thú vị như vậy, tỷ tỷ, tỷ rất thú vị nha.”
Tôn Nhạc nghe vậy cười hắc hắc, ngượng ngùng rả lời: “Tỷ tỷ là một kẻ thị phi, đi tới đâu thì sinh sự tới đó.” Thiếu nữ áo xanh nghe được câu ‘đi tới đâu thì sinh sự tới đó’ của Tôn Nhạc thì hai mắt lập tức sáng ngời. Tôn Nhạc mỉm cười.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
126 chương
45 chương
2197 chương
66 chương
23 chương