Thiên hạ quả nhiên thay đổi bất ngờ! Đám người Tôn Nhạc còn đang vì Triệu thoát đại nạn mà buồn bực thì đột nhiên biết được, Tần liên hợp với Hàn, Ngụy, Ngô, Việt, cùng phát trăm vạn sĩ tốt, hơn năm ngànchiến xa đánh Sở, mục đích muốn hoàn toàn diệt Sở! Loại binh lực này, đã gấp hơn năm lần Sở nhân! Hơn nữa, những quốc gia này đều liền kề Sở, tương đương trong vòng một đêm, Sở đã bốn bề gặp địch, khắp nơi đều là kẻ thù! Đến lúc này, thiên hạ chấn động, Sở nhân kinh hãi! Khi tin tức rơi vào tai Sở quốc, Nhược Vương mới khỏi hẳn không lâu. Bệnh của hắn kéo chừng hơn nửa tháng mới khỏi hẳn, bởi vì không có nửa điểm tin tưởng với y dược của thời đại này, hơn phân nửa thời gian Tôn Nhạc đều coi chừng dùm hắn, nếu không kịp xuất cung sẽ nghỉ ngơi ở trong lầu gần bên. Một ngày này, trong Sở cung là một mảnh áp lực, ngay cả tiếng sênh ca cũng không dám vang lên. Nhược Vương ngồi trong thư phòng, các đại thần đầy điện, bọn họ cũng ngồi ngay ngắn giống như Nhược Vương ở trên vị trí đầu não, mặt đều âm trầm, không nói một lời. Cũng không biết qua bao lâu, hiền sĩ Ly Muội tiến lên mấy bước, chắp tay nói: “Bệ hạ, kẻ địch từ tứ phương mà đến, gấp năm lần chúng ta, không thể đánh! Chỉ có thể thuyết phục!” Ly Muội vừa nói hai chữ ” thuyết phục” này ra, hơn mười cái đầu đồng thời quay lại, nhìn về phía ngồi Tôn Nhạc ở sập cuối cùng phía bên phải. Trên đời này nếu bàn về tài thuyết khách, không ai có thể hơn Điền công! Nhược Vương cúi đầu, hắn không nhìn về phía Tôn Nhạc, mà từ từ nói: “Chỉ có thể thuyết phục?” “Vâng.” Trả lời hắn, là hơn mười giọng nói. “Nếu như thuyết phục không được, thì sao?” Ly Muội tiến lên mấy bước, cao giọng nói: “Thuyết phục không được, đành phải cầu viện các nước khác vậy.” Dừng một chút, hắn còn nói thêm, “Cắt thành cũng được.” Bất kể là cầu viện, hay là cắt thành, cũng là hành động cực kỳ đả thương nguyên khí, cầu viện các nước, cũng phải xuất ra lễ vật, lấy ngàn lạng vàng, có khi còn phải cắt thành, thậm chí còn phải phái con tin. Nếu Tần sớm có phòng bị, có khả năng dù lấy vàng, cắt thành cũng không có ai nguyện ý giúp đỡ! Cắt thành cho Tần Ngô, đó là cắt thịt a! Có năm nước xâm phạm, Sở có bao nhiêu thành trì có thể cắt? Vả lại sau khi dâng thành trì lên, thực lực Sở đã đại giảm, trở thành vô duyên với ngôi báu! Nhưng mà, cứng rắn đối địch cũng vạn lần không thể, liên quân gấp năm lần quân mình, thống soái Doanh Thu nổi danh không kém Nhược Vương, trận đánh nhau này không có nửa phần thắng a! Tôn Nhạc cũng cau mày bối rối, nàng biết vì cái gì Nhược Vương do dự phái mình đi làm thuyết khách. Phải biết rằng, thân phận nữ tử của nàng đã bị thiên hạ biết, hiện tại, Tôn Nhạc đi đến quốc đô nào cũng có thể bị thích khách thuận tay giết! Chuyện này cũng chưa tính, cho dù không có thích khách giết nàng, sợ là cũng không có chư hầu nào bằng lòng gặp nàng a! Nghĩ đến đây, Tôn Nhạc thầm nghĩ : trong trí nhớ, các trận chiến lấy yếu thắng mạnh điển hình cũng không phải không có, nhưng thời đại này chiến tranh đều là bày trận đánh bừa ở cánh đồng hoang vu. Loại đánh bừa này, xe nhà ai nhiều nhất, thì có phần thắng lớn nhất. Lần trước, trong đại chiến liên quân, Nhược vương thi triển chút quỷ kế, nhưng quỷ kế kia chỉ hữu dụng lần đó thôi. Hơn nữa đối thủ của hắn lần này không phải ai khác, mà là danh tướng Doanh Thu nổi danh cùng hắn! Gặp phải đối thủ mạnh mẽ như Doanh Thu, thực lực lại cách xa như vậy, thật đúng là không thể dựa vào may mắn. Sau khi Ly Muội nói xong, trong điện lại trầm mặc. Một lúc sau, Nhược Vương từ từ nói: “Điền công đã bị thế nhân phát giác, không thể đi sứ, chư công đi về suy nghĩ trước, nếu như có ý tưởng, nhanh chóng vào trong cung nói ta!” “Dạ!” Trong tiếng đồng ý chỉnh tề, chúng đại thần nhất nhất lui ra. Trong điện chỉ còn lại Tôn Nhạc cùng Nhược Vương, hai người, một người ngồi xuống ghế chủ tọa, một người ngồi ghế hạ tọa xa xa nhìn nhau. Qua hồi lâu, Nhược Vương nặng nề nói” Tỷ tỷ, Nhược nhi cuồng vọng a!” Tôn Nhạc không hé răng, nàng biết Nhược Vương nói cái gì. Hôm trước hắn còn nói với mình thiên hạ không còn ai có thể ngăn cản hắn, chỉ chớp mắt liền rơi xuống loại hoàn cảnh bất lực này! Tôn Nhạc ôn nhu cười nói: “Sao Nhược nhi lại tự trách? Nếu Doanh thu thật sự là anh hùng, tự nhiên sẽ mặt đối mặt đấu với đệ! Nhưng hiện tại hắn lại liên quân với bốn nước, lấy binh lực gấp năm lần công kích đệ, đây là thắng bằng vũ lực a!” Tôn Nhạc vừa nói những lời này ra, trên gương mặt ủ dột của Nhược Vương lập tức lộ ra một nụ cười. Chính là nụ cười này chỉ chợt lướt qua, hắn lắc đầu cười khổ nói: “Đại trượng phu làm việc, vốn là để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn. Mặc dù Doanh Thu không phải anh hùng, nhưng hắn vẫn là kình địch!” Tôn Nhạc nghe vậy cười cười, thầm suy nghĩ: cho dù tuổi trẻ kiêu ngạo, nhưng đến lúc mấu chốt vẫn có thể thanh tỉnh đối mặt, Nhược nhi thật sự là người tài! Nhược Vương từ từ đứng dậy, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tôn Nhạc ngồi chồm hỗm xuống. Tay hắn đưa lên, cung nữ sớm hầu ở hai bên vội vàng tiến lên rót rượu cho hai người. Hắn nâng chén về hướng Tôn Nhạc quơ quơ, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, mời uống một ly!” Tôn Nhạc giơ chén rượu lên ngửa đầu uống một ngụm, nàng để cốc xuống bàn thấp giọng nói: “Nhược nhi, trời không tuyệt đường người, đệ là Phá Quân tinh, sinh mệnh lâu dài, có quốc gia hậu thuẫn, không có khả năng tuyệt đường vào lúc này!” Nhược Vương vừa nghe, hai mắt sáng ngời. Hắn phấn chấn nhìn Tôn Nhạc, nhìn nhìn, bỗng nhiên cười khổ nói.” Hẳn là nên tìm Cơ Ngũ tính toán.” Nhắc tới Cơ Ngũ, Tôn Nhạc không khỏi mỉm cười, nụ cười vừa thoải mái vừa ngọt ngào. Làm một trận đau đớn vọt tới trong lòng nhược Vương. Nhược Vương trầm giọng quát: “Người tới!” “Dạ!” “Thông tri xuống, cô đi tắm rửa thay quần áo, mời Thúc tử đến tính toán thiên mệnh!” “Dạ!” Nhược Vương ngẩng đầu thấy Tôn Nhạc hơi ngạc nhiên, nhếch miệng cười, chớp chớp mắt phải với nàng, nói: ” Trăm vạn đại quân của năm nước xâm phạm, Sở nhân từ trên xuống dưới đều hoảng sợ, với tình thế hiện nay, có thể yên ổn lòng dân là việc chính! Tỷ tỷ, lúc này đây Nhược nhi cùng Cơ Ngũ sẽ phối hợp diễn một tuồng kịch .” Tôn Nhạc cười nói: “Tốt!” Nhìn thấy Nhược Vương không còn buồn rầu, trong lòng của nàng buông lỏng một chút. Trong đầu Tôn Nhạc bỗng nhiên nhớ lại trước kia từng xem qua một cái chuyện xưa, trước khi đại quân xuất chinh, dùng tiền đồng tính toán thiên mệnh, tiền đồng này được đặc chế, hai mặt đều là mặt phải. Người tính toán sẽ nói nếu gieo tiền đồng một trăm lầm đều là mặt phải, thì chứng tỏ thiên ý chấp thuận chiến thắng này, kết quả đương nhiên là gieo trăm lần tiền đồng đều ngửa mặt phải lên. Nghĩ đến đây, Tôn Nhạc nói cái ý tưởng này ra. Nhược Vương nhíu mày, mừng rỡ nói: “Kế này rất hay!” Nói tới đây, hắn gắt gao nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, khẽ thở dài: “ Tỷ tỷ quả nhiên trí kế (trí tuệ và mưu kế) hơn người!” Tôn Nhạc miễn cưỡng cười, thầm nói: ta chỉ mượn trí tuệ của người khác a! Kế tiếp, Nhược Vương tắm rửa thay quần áo, cẩn thận mà mời Cơ Ngũ tiến cung. Sau khi Cơ Ngũ quan sắt thiên văn tinh tượng, buổi sáng giờ Thìn canh ba, trên quảng trường ngoài Sở Vương cung, trước mặt mấy ngàn dân chúng dự đoán thiên mệnh trước cho Sở quốc. Chín mươi chín tiền đồng dùng để tính toán thiên mệnh đều ra mặt phải, dự báo tin tức Sở quốc trường tồn, tin này truyền lưu đến từng ngõ ngách, bằng tốc độ nhanh nhất khuếch tán ra tứ phương. Đến lúc này, tâm tình mỗi Sở nhân đều trấn định, từ đại thần, cho tới người dân buôn bán, không hề hoảng loạn giống như trước kia nữa. Lòng người đã an ổn, nhưng liên quân của năm quốc sắp sửa tuyên thệ trước khi xuất quân, cũng không vì lời dự đoán của Thúc tử mà có thể dừng bước. Đại chiến đã như lửa sém đến lông mày! Thời gian đã không chờ ai! Thời gian này chúng thần Sở quốc ngày nghĩ đêm mong, nghĩ tới nghĩ lui đều bó tay hết cách, bất tri bất giác, sự chú ý của bọn hắn lại về tới trên người Tôn Nhạc. Tôn Nhạc ngửa đầu, nhìn một mảnh lá cây từ trên nhánh cây phiêu nhiên xoay tròn, rơi xuống trên lưng bàn chân của nàng, vừa mới rơi xuống, một trận gió thổi tới, cuốn nó rời khỏi lưng bàn chân Tôn Nhạc, rơi vào trong khe nước bên cạnh. Nàng xem thật tình như thế, chuyên chú như thế, người đứng phía sau đến gần cũng không phát hiện. Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, tiếp theo, giọng nói vui mừng của Cơ Ngũ truyền đến” Tôn Nhạc.” “Ừa? “Cơ Ngũ lẳng lặng nhìn nàng, nói thật nhỏ: “Nàng thật sự muốn giúp đỡ Nhược Vương sao?” Tôn Nhạc chớp chớp lông mi thật dài, gật gật đầu. Nàng quay đầu đối diện với Cơ Ngũ, nhìn đôi mắt trước kia thanh tĩnh như nước, nay thêm một tầng ưu sầu cùng bất đắc dĩ. Nàng vươn tay xoa mắt của hắn: “Cơ Lương, chàng vốn tự do tự tại, bàng quan, nếu không có tôi, nhất định chàng cũng không có nhiều phiền não như vậy!” Cơ Ngũ đặt tay nhỏ bé của nàng lên trên mặt, trong mắt vô vàn ôn nhu, “Lúc trước ngay ngô dại dột, nay có Tôn Nhạc dù đau khổ cách mấy cũng rất là ngọt ngào! Tôn Nhạc, ta không hối hận!” Tôn Nhạc nghe đến đó, dương môi cười. Nàng nhìn mi tâm nhíu chặt của Cơ Ngũ, nhẹ giọng nói: “Sau lần đi sứ này, nếu như tôi có thể bình an vô sự, chúng ta liền dứt bỏ Sở quốc cùng nhau đi đến chân trời góc biển đi.” Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Chàng phải tin tôi.” Thấy Cơ Ngũ giật mình, Tôn Nhạc cười nói: “Tôi đã nghĩ ra biện pháp tự do hành tẩu thế gian .” Cơ Ngũ vui mừng quá đỗi! Hắn ngây ngốc nhìn Tôn Nhạc, thật sự là không thể tin vào lổ tai của mình. Trong một tháng này, Tôn Nhạc luôn ở trong Sở cung làm bạn với Nhược Vương sinh bệnh, chính mình muốn gặp mặt nàng cũng hết sức khó khăn. Hơn nữa, trên đường gặp được mấy hạ thần, đều nói những lời châm chích trào phúng rất là khó nghe. Hắn đã từng tưởng, mình sắp mất đi Tôn Nhạc. Nhưng không nghĩ đến lúc này, Tôn Nhạc lại cho hắn lời hứa hẹn này. Hắn cơ hồ đã tuyệt vọng, Tôn Nhạc của hắn lại nói cho hắn biết, cho tới bây giờ nàng vốn không thay lòng! Mỗi một ngày hắn đều chờ đợi, chờ Tôn Nhạc nói cho hắn biết sự lựa chọn của nàng, hiện tại, hắn nghe được! Bất tri bất giác, trong mắt Cơ Ngũ là một mảnh chua xót, nước mắt không chịu khống chế trào ra. Trượng phu rơi lệ, rất là xấu hổ. Lập tức hắn vội vàng nghiêng đầu đi, che giấu sự mất tự nhiên của mình. Tôn Nhạc ngửa đầu lẳng lặng nhìn Cơ Ngũ, nàng thấy Cơ Ngũ động tình, trong lòng nhất thời tràn đầy ấm áp. Nàng thầm nghĩ: Tuy rằng Nhược nhi thâm tình với ta, nhưng ta đã lựa chọn Cơ Ngũ. Lúc này đây, nếu ta có thể giúp hắn cứu quốc gia của hắn, bảo vệ giang sơn của hắn, đó xem như cũng đã hoàn lại tình ý của hắn rồi! Đời người tám chín phần là chuyện không như ý, Nhược nhi, ngày lá thư đệ bảo vệ Trĩ cơ được mang đến, tình yêu nam nữ giữa ta và đệ đã chặt đứt! Cho dù là một hồi hiểu lầm. Nhưng mà, nhưng mà, ta đã có Cơ Lương a! Tôn Nhạc không nhận thấy được, Lúc này sở dĩ nàng quyết định cùng Cơ Ngũ rời xa Sở quốc, ngoại trừ phương diện tình cảm ra, còn có một nguyên do là nàng thật sự mỏi mệt rồi! Cho tới bây giờ Tôn Nhạc cũng không phải là một người chủ động, ham muốn quyền lợi. Lầc tung hoành này, nàng gần như mạo hiểm đến cửu tử nhất sinh, nhưng mà tiếp theo thì sao? Sau đó nữa thì sao? Cho tới nay, mỗi lần Tôn Nhạc xuất đầu, cũng là vì sự sinh tồn của mình, đều là bắt buộc mình đi gánh vác đủ loại trách nhiệm cùng sóng gió. Nàng đã sớm mệt mỏi, mưốn lui, muốn như nữ nhân tầm thường. Giúp chồng dạy con trải qua những ngày an tĩnh. Mà không phải như bây giờ, đẩy chính mình lên đầu sóng ngọn gió, vĩnh viễn không được an bình. Cơ Ngũ nhịn cảm giác chua xót trong mắt xuống, quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cười, nhất thời tất cả khó chịu cùng phiền não đã phiêu tán không thấy. Cơ Ngũ đưa mắt nhìn bóng lưng Tôn Nhạc xoay người rời đi., thầm nghĩ: thân phận nàng đã lộ, thế nhân đều biết tên Điền Công Tôn Nhạc, không biết nàng muốn dùng biện pháp gì tiếp cận Vương các nước chư hầu? Đảo mắt, lại nghĩ tới: lúc này đây đám người Doanh Thu thề phải tiêu diệt Sở quốc, cho dù nàng có biện pháp may mắn thuyết phục được các quốc gia. Chỉ sợ quay người lại liền gặp vô số thích khách, lần này nàng đi sứ, thực là vô vàn nguy nan. Cửu tử nhất sinh a! Tôn Nhạc, dù nàng gặp cái bất hạnh gì, Cơ Ngũ vẫn luôn cùng nàng! Cơ Ngũ nghĩ đến đây. Khóe miệng mỉm cười, một nụ cười tươi tràn ngập lưu quang xẹt qua khuôn mặt tuấn mỹ.