Vô Diệm Xinh Đẹp
Chương 115
Lúc này, cơ hồ sự chú ý của mọi người đều vô ý hay cố ý rơi vào trên người Ngũ công tử, đều mong chờ câu trả lời của hắn.
Đương nhiên, không ai cho rằng Ngũ công tử sẽ cự tuyệt.
Cơ Ngũ chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tôn Nhạc.
Khi chống lại hai con ngươi trong trẻo như gương của Tôn Nhạc thì hắn nhẹ nhàng cười.
Nụ cười này, làm cho Tôn Nhạc trong lòng bình tĩnh lại. Nàng cười lại, thầm suy nghĩ: ta tại sao đến Ngũ công tử cũng không tin? Tôn Nhạc, ngươi quá thiếu tự tin rồi.
Ngũ công tử quay đầu chống lại hai mắt Trĩ tài nữ, ánh mắt hắn trong trẻo mà bình tĩnh, hắn nhàn nhạt trả lời: “Tôn Nhạc đã như người trong gia đình ta, Trĩ đại gia nói quá lời!”
Thanh âm của hắn có điểm khó chịu, dĩ nhiên là muốn khiển trách!
Hắn rõ ràng đang trách móc Trĩ tài nữMọi người thực sự kinh ngạc. Bọn họ nhìn nhìn ngũ công tử, lại nhìn Tôn Nhạc một chút. Tôn Nhạc ngồi ở sau lưng Ngũ công tử thật sự không bắt mắt. Bọn họ nhìn thoáng qua, liền đem sự chú ý bỏ vào trên người Ngũ công tử.
Khuôn mặt nhỏ mỹ lệ của Trĩ tài nữ đỏ lên. Nàng không được tự nhiên đứng lên, hướng về phía Ngũ công tử nhẹ nhàng khẽ chào, yếu ớt nói:
“Thiếp thân nói không suy nghĩ. Thúc tử chớ để trong lòng.”
Ngũ công tử chắp tay trước ngực đáp lễ.
Lúc này trong nội tâm Tôn Nhạc một mảnh trong trẻo lạnh lùng!
Nàng vốn một mực thờ ơ. Đến lúc này, đầu óc nàng đã khôi phục mười phần thanh tỉnh. Nàng cảnh giác nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện, chính mình đã thành trung tâm chú mục của mọi người! Đặc biệt là Tề vương, trong ánh mắt quét về phía nàng như có điều gì suy nghĩ! Những người này có thể sẽ đem mình trở thành vật phẩm nịnh nọt Trĩ tài nữ không?
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng cả kinh!
Tôn Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu.
Quả nhiên, Tề hầu nhìn thoáng qua Trĩ tài nữ, chuyển hướng Ngũ công tử nhàn nhạt nói: “Thúc tử làm người thật thuần hậu, tỳ thiếp chính là tỳ thiếp, sao có thể xưng là người nhà?” Hắn nhìn về phía Tôn Nhạc, biểu lộ lạnh lẽo, quát: “Ngươi tên là Tôn Nhạc?”
Tim Tôn Nhạc nhảy dựng! Đến rồi! Nếu lúc này Tề hầu bắt buộc Ngũ công tử đem mình chuyển tặng cho Trĩ tài nữ, sự tình có thể rắc rối to! Không thể để cho hắn nói ra!
Tôn Nhạc nhẹ nhàng khẽ chào, chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng đáp: quay đầu nhìn về phía Trĩ tài nữ, lanh lảnh nói: “Tôn Nhạc có thể biết, Trĩ đại gia thay mặt ai mà yêu cầu Tôn Nhạc?” Nói đến đây, khóe miệng Tôn Nhạc khẽ cong, lộ ra một nụ cười có điểm nghịch ngợm , “Lại không biết người này có phải là người trong lòng Trĩ đại gia hay không?”
A? Trĩ đại gia có người trong lòng?
Thanh âm Tôn Nhạc vừa rơi xuống, Tề vương, Trình tử cùng các nam nhân rất có hứng thú với Trĩ đại gia đều xoạt quay đầu nhìn về phía Trĩ đại gia, chờ câu trả lời của nàng.
Trĩ đại gia ngẩng đầu yên lặng nhìn về phía Tôn Nhạc, đôi mắt nàng mở thật lớn, tựa hồ cho tới bây giờ, nàng mới dám xác định nữ tử dung mạo xấu xí, không hề có chỗ xuất sắc trước mặt, chính là Tôn Nhạc! Chỉ có Tôn Nhạc kia, mới có thể dùng một câu nói hời hợt, liền đẩy mối họa đi, giải cứu mình từ trong nguy cơ ra.Ở đây không thiếu người thông minh tuyệt đỉnh, có không ít người cũng nhìn ra chỗ thông minh của Tôn Nhạc. Nhưng bọn họ vừa đối diện với gương mặt bình thường không có gì đặc sắc của Tôn Nhạc, liền không có hứng thú dời ánh mắt đi.
Trình tử cười cười, thật thà phúc hậu nói: “Xin hỏi là anh kiệt phương nào, lại có thể chiếm được tâm hồn thiếu nữ của đại gia?”
Trĩ đại gia mỉm cười, sóng mắt nàng đảo qua Tôn Nhạc, nhìn thấy Tôn Nhạc lại yên tĩnh ngồi trở lại chỗ cũ, nụ cười kia càng thêm sáng lạn hai phần.
Nàng dùng một nụ cười hoa mỹ, khi làm ọi người hoa mắt thần mê, khẽ mở cặp môi đỏ mọng, thở dài nói: “Thiếp nào có người trong lòng?”
Một câu nhổ ra, mọi người nhất tề thở ra một hơi, trong ánh mắt nhìn về phía nàng lại nóng lên ba phần.
Tề vương xoa chòm râu, nhìn chằm chằm vào Trĩ tài nữ cao giọng nói:
“Trĩ đại gia nếu như nguyện ý, nam nhân trong thiên hạ người nào không muốn lấy? Giống như bản hầu cũng ao ước đã lâu! Chỉ cần đại gia nói một câu, bản hầu nguyện ý dọn ra một thê vị.”
Tề vương nói đến đây, ánh mắt đảo qua mọi người, hắn rất sợ chúng hiền nhân cho là hắn chỉ trọng sắc không trọng tài, liền vẽ rắn thêm chân tăng thêm một câu, ” Tài mạo song toàn như Trĩ tài nữ vậy, ngoài phụ trợ quốc sự, còn tuyệt sắc quyến rũ, chính là có một không hai a! Ha ha ha.”
Trong tiếng cười lớn của Tề vương, Trĩ tài nữ mỉm cười, nhàn nhạt đáp: “Tạ Tề vương ưu ái, nhưng thiếp không dám nhận ý tốt của người.”
Trình tử ở một bên thở dài: ” Ánh mắt Trĩ đại gia thật cao. Ai, nếu như đại gia nguyện ý, ta nguyện dùng vị trí chính thê hứa hôn!”
Trĩ tài nữ mỉm cười, biểu lộ trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không đáp lời.
Một hiền sĩ thanh niên ngồi bên cạnh Trình tử nhìn thấy hắn bị vắng vẻ, ha ha cười, cao giọng nói: “Nếu như đại gia nguyện ý, ta cũng nguyện chỉ lấy một mình đại gia làm vợ!”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía hiền sĩ thanh niên kia, Trình tử cười lạnh nói: “Xin hỏi Võ nho, nếu như vậy, vợ cả của nhà ngươi xử trí thế nào?”
Võ nho là thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt chữ điền, có vài phần tuấn lãng, Tôn Nhạc biết rõ hắn, người này là đại biểu danh gia ?
Võ nho cười ha ha, cao giọng nói: “Mụ già ngu si, làm sao có khả năng so sánh với Trĩ đại gia? Đến lúc đó truất phế làm thiếp là được!”
Võ nho vừa nói lời này ra, Tôn Nhạc cùng Trĩ đại gia đồng thời rũ mắt xuống. Mà chúng nam tử cùng bọn Ly tử, đều lộ vẻ mặt khinh thường. Ly tử cả giận nói: “Tình ngĩa phu thê nói bỏ là bỏ, người như thế, lời nói có gì đáng tin?”
Võ nho nhìn chằm chằm Ly tử, quát: “Đại trượng phu làm việc, vốn là tùy cơ ứng biến, hạng người như bọn ngươi luôn mồm nhân nghĩa trách nhiệm, câu nệ thủ cựu, lại là chính trực sao?”
Ly tử tức giận đến nghẹn lời. Hắn vốn không phải người giỏi ăn nói , Võ nho nói một câu, liền làm hắn nghẹn cứng không còn gì để nói.
Nam tử bên cạnh Ly tử, thấy vậy lắc đầu: cùng người Danh gia đấu võ mồm, cũng không phải là ý kiến sáng suốt! Phải biết rằng, Danh gia, vốn lợi dụng lẫn lộn đen trắng, lật ngược phải trái mà thành danh.
Võ nho thấy không có ai trách vấn mình nữa, đầu vừa chuyển, đối mặt Ngũ công tử, hắn chắp tay trước ngực, cao giọng nói: “Thiên hạ thanh thiếu niên đều ái mộ Trĩ đại gia, Thúc tử tài tuấn như thế, vì sao lại thờ ơ với mỹ nhân tuyệt sắc? Chẳng lẽ lại vú già bình thường phía sau người, có cái mị thuật gì khác sao?”
Hắn nói đến đây, ngửa đầu cười ha hả!
Người này nói chuyện thật sự là vô lễ!
Lông mày Tôn Nhạc nhăn lại.
Trong ánh mắt của mọi người, hai mắt Ngũ công tử giống như nhắm mà không phải nhắm, cũng không nhìn về hướng Vũ nho, lại càng không phản ứng với câu hỏi của hắn.
Ngũ công tử tỏ thái độ như vậy, làm ọi người càng chú ý.
Võ nho thầm giận, thanh âm hắn cất cao, kêu lên: “Thúc tử vì sao không trả lời?”
Ngũ công tử không thèm để ý tới.
Võ nho giận quá thành cười, hắn ha ha nói: “Chẳng lẽ Thúc tử có ham mê khác, không dám trả lời?”
Hắn đây là thầm trào phúng Ngũ công tử thích chuyện Long Dương.
Rốt cục, Ngũ công tử giương mắt lên, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Võ nho, nhàn nhạt nói: “Ta tranh cãi với ngươi, thì sẽ hèn mọn giống ngươi, làm ơn đừng nói nữa!”
Lời ấy rất hay!
Tôn Nhạc hai mắt cười dịu dàng nhìn về phía Ngũ công tử, một hồi tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên. Hơn nữa tiếng vỗ tay này càng ngày càng vang, đầu tiên là Ly tử cùng Trình tử, sau đó là Nam tử, cuối cùng đến Trĩ đại gia cũng vỗ tay cười khẽ.
Vèo ngồi xuống, Võ nho tức giận đến khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng! Hắn vọt đứng lên, trợn mắt trừng mắt nhìn mọi người, muốn xoay người rời đi, lại không biết nghĩ tới điều gì, lửa giận của hắn chậm rãi giảm đi, hắn thậm chí còn chậm rãi trồi lên một nụ cười mỉm, lại thản nhiên tiếp tục ngồi.
Một hồi biện luận, Võ nho thảm bại.Ánh mắt Trĩ tài nữ vừa chuyển hướng về phía Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc cảm giác được ánh mắt nàng, âm thầm nhíu mày: cũng không biết là cái duyên cớ gì, làm cho nàng cảm thấy hứng thú đối với ta như thế?
Lúc này, Tề vương thở dài: ” Sở Nhược rõ ràng chỉ dùng thời gian một năm, liền thu phục được chúng tù trưởng đất Sở rồi, chư vị có biết hắn dùng cái biện pháp gì?”
Hắn mặc dù nói là chư vị, ánh mắt lại chuyển hướng Trình tử. Đang ngồi tuy đều là tuấn kiệt đương thời, nhưng chân chính biết được những bố cục chiến sự này, chỉ có Pháp gia Trình tử mới biết chút râu ria. Nói thực ra, chuyện cỡ này hẳn là nên hỏi người tung hoành binh gia.
Trình tử hơi nhíu lông mày, nói: “Người trong thiên hạ đều nghị luận việc này. Theo cái nhìn của ta, Sở Nhược mười một mười hai tuổi mới về đến Sở, mười lăm tuổi liền động thủ thu phục chúng tù trưởng, ba năm này, hắn hẳn là dùng pháp luật tàn khốc thống trị các địa phương, dùng nghiêm hình luyện binh, dùng thưởng phạt dạy người! Chỉ có như thế, mới có thể trong thời gian ba năm ngắn ngủn đạt được thành tựu lớn như vậy.”
Tề vương rơi vào trầm tư.
Trình tử nói đến đây, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng Tề vương, cao giọng nói: “Người bản tính ham ăn biếng làm, nếu như không lấy cái chết đến bức hiếp bọn họ! Dùng cực hình đến dọa bọn họ, dùng quy củ thúc đẩy bọn họ, sao có thể chỉ trong vài năm luyện thành binh lực bất bại?”
Tề vương ngẩng đầu nhìn Trình tử, có vẻ có điểm ý động .
Trình tử đang muốn nói thêm mấy lời, khiên cho Tề vương theo chủ trương của mình. Tề vương đột nhiên nói với mọi người: “Sở Nhược vô đạo, ta muốn chinh phạt hắn, có ổn không?”
Rốt cục nói đến chính đề!
Chúng hiền đã sớm cảm giác được Tề vương lần này sẽ lợi dụng chuyện Sở Nhược vương xuất đầu, bây giờ vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức người người nghiêm nghị, người người nâng lưng lên nhìn về phía Tề vương.
Tề vương chuyển hướng Ngũ công tử, nói: “Thúc tử có nguyện ý cho ta một quẻ?”
Hắn đây là muốn Ngũ công tử dùng quẻ tính toán quyết định này là lành hay dữ.
Ngũ công tử cúi đầu đáp: “Được thôi! Xin nguyện ý, sau khi tắm xong lại gieo quẻ!”
Tề vương nói: “Chuyện này cũng hợp tình hợp lý.”
Ly tử đứng lên, chắp tay trước ngực nói: “Vương xuất binh vì nhân nghĩa, dùng đại nghĩa mà phạt vô đạo, tất thắng!”
Tề vương mừng rỡ, liên tục chắp tay trước ngực trả lời: “Đúng!”
Nam tử ở một bên chắp tay trước ngực nói: “Không bằng phái thuyết khách, trước dùng đạo lý khuyên nhủ Sở Nhược, nếu như có thể thuyết phục, thiên hạ chẳng phải là bớt đi can qua?”(Can qua: Chiến tranh)Lời này của Nam tử cũng không hợp toan tính trong lòng Tề vương rồi, sở dĩ Tề vương muốn đánh Sở Nhược vương, lý do lớn nhất là muốn mượn trận chiến này đạt được càng nhiều lợi ích.
Lời nói của Nam tử vừa rơi xuóng, Võ nho ở bên cạnh lập tức đáp: “Võ nho nguyện ý đi thuyết phục.”
Tề vương thấy hai cao hiền đều có mục đích này, lập tức rơi vào trầm tư, sau khi nghĩ nghĩ hắn cười nói: “Tốt! Xin tặng ba trăm lượng vàng.” Hắn đây là đồng ý cách làm của Võ nho cùng Nam tử.
Nam tử đứng dậy, hướng về phía Tề vương chắp tay trước ngực nói:
“Vâng!”
Tề vương ha ha cười, trong tiếng cười, hắn nhìn về phía mọi người nói:
“Thúc tử từng nói, Phá Quân Tinh sát khí quá nặng, người xuất binh sẽ phải nhận hết công kích. Như thế, ta định cùng vài quốc gia hợp công Sở Nhược, được không?” “Được!” “Như thế rất tốt!”
Mọi người không hẹn mà cùng lên tiếng trả lời, khiến cho Tề Vương cực kỳ vui mừng, hắn lần nữa ngửa đầu cười lên ha hả. Trong tiếng cười lớn của Tề vương, lông mày Trĩ tài nữ có chút nhíu lại. Bất quá chỉ là trong đảo mắt, nàng liền cười đến thản nhiên như trước.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
10 chương
25 chương
59 chương
65 chương
40 chương