Vô Diệm Xinh Đẹp
Chương 113
Tay nhỏ bé cực kỳ trắng noãn, mọng nước tràn đầy sức sống mà thon dài, đốt ngón tay nho nhỏ. Chỉ xem cái tay này, mọi người liền tim đập rộn lên, lập tức ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chỗ bức rèm che, ngay cả thở cũng không có ai dám thở gấp.
Bức rèm che nhoáng lên một cái, một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Mỹ nhân này có một bộ lông mi dày hơn nữ nhân bình thường, môi dày, làn da nàng trắng noãn như đậu hủ, hai tròng mắt nhìn quanh thu ba long lanh, dáng người cực kỳ đầy đặn hoàn mỹ.
Đây là theo mắt nữ nhân như Tôn Nhạc còn trong mắt của một đám nam nhân, mỹ nhân trước mắt vừa xuất hiện, lửa khói hôi hổi trong đại điện lập tức trở nên sáng rực như ban ngày. Bọn họ còn chưa thấy rõ dung nhan mỹ nhân, liền bị diễm quang của nàng làm cho hoa mắt.
So với mỹ nhân này mà nói, Cơ Lạc đã là u ám không bắt mắt. Lúc này, ngay cả Cơ Ngũ công tử từ trước đến nay không ham nữ sắc cũng bị choáng váng, ngẩng đầu yên lặng đánh giá Trĩ tài nữ trước mắt, bất quá chỗ bất đồng với bộ dáng háo sắc của các nam nhân khác là, hai mắt của hắn vẫn trong trẻo như cũ.
Mọi người chỉ lo si ngốc nhìn Trĩ tài nữ, đến khi nào thì nàng ngồi xuống trên sập cũng không phát hiện. Về phần bốn thiếu nữ đeo kiếm đi theo Trĩ tài nữ, càng không có ai chú ý tới.
Trĩ tài nữ lúc này đang xẹt qua trên mặt từng người, khi quét đến trên mặt Ngũ công tử thì nàng hơi dừng dừng, sau đó lại dời ánh nhìn về phía người khác.
Sau khi nàng dò xét hết mọi người trong điện, chậm rãi giơ chén rượu trong tay lên, chén rượu màu xanh, bàn tay ngọc nhỏ bé trắng noãn giao nhau, nhất thời mọi người đều say.
Trĩ tài nữ giơ chén rượu lên hướng mọi người nói: “Chư vị đều là cao hiền các nơi, thiếp sớm đã sớm nghe danh, hôm nay nhìn thấy, hết sức vinh hạnh. Mời uống!”
Chúng nam nhân vừa nghe nàng nói như vậy, lập tức đều lâng lâng. Nhất tề giơ chén rượu lên hướng Trĩ tài nữ ra hiệu.
Trong ánh mắt lửa cháy bừng bừng, động tác bối rối của những người này, Cơ Ngũ bộ dạng phục tùng liễm mục, vẻ mặt bình tĩnh càng thu hút người.
Trĩ tài nữ vừa nhìn về phía Ngũ công tử, khóe miệng khẽ cong, lông mi thật dài của nàng rủ xuống. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện ra một cái bóng hình cung, mắt nhìn rượu lay động trong tay, ngân nga nói : “Thiếp mời Cơ Ngũ công tử uống chén này.” Dứt lời, nàng nâng cốc hướng Ngũ công tử nhoáng lên một cái. Sau đó ngẩng cằm hoàn mỹ mà tinh xảo lên, nhấp một ngụm rượu.
Cặp môi đỏ mọng, chén màu xanh, rượu vàng. Trong thời gian ngắn, bộ dạng mỹ nhân uống rượu này làm ọi người lại si ngốc một trận. Trong ánh mắt nhìn về phía Ngũ công tử càng nhiều đố kỵ.
Trĩ tài nữ sau khi uống rượu trong chén, nâng hàng mi dày lên đánh giá Ngũ công tử.
“Nghe nói công tử từng đêm xem thiên tượng. Từ ba tháng trước liền kết luận sẽ xuất hiện Phá Quân Tinh xâm phạm Tử Vi Tinh. Còn có việc này sao?”
Ngũ công tử bộ dạng phục tùng liễm mục, giống như lãnh đạm trả lời:
“Đúng vậy.” Ngay lúc hai người từng câu từng chữ nói chuyện với nhau, người danh gia cùng pháp gia ngồi ở hàng phía trước đều có điểm kích động.
Ngũ công tử lãnh đạm như thế bên cạnh mọi người càng nổi bật không chịu nổi. Chỉ có Tôn Nhạc biết rõ, Ngũ công tử đây là không được tự nhiên.
Khóe miệng Trĩ tài nữ khẽ nhếch, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện ra một nụ cười. Nàng vốn cực kỳ mỹ lệ, nụ cười này, tựa như trăm hoa đua nở, trong thời gian ngắn, mọi người cũng đều ngây dại đến choáng váng, mấy người càng kích động, một lòng muốn ở trước mặt nàng thi triển sở trường càng si ngốc ngơ ngác, đem những lời đã sớm chuẩn bị tốt toàn bộ vứt lên chín tầng mây.
Tôn Nhạc ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nàng phát hiện Trĩ nữ trước mắt này, xác thực là rất có hứng thú với Ngũ công tử, nhưng hứng thú của nàng, lại không quan hệ đến tình yêu nam nữ.
Lông mi thật dài của Trĩ tài nữ vừa phẩy phẩy, nàng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mà nói: “Ba tháng trước, thiếp từng thấy qua Sở Nhược kia.”
A?
Chúng nhân ngạc nhiên, đến Tôn Nhạc cũng ngốc vù vù nhìn về phía nàng, không hiểu thầm nghĩ: nàng vì cái gì tại loại trường hợp này nhắc đến việc này? Quái, nữ nhân này suy nghĩ cái gì đây?
Trĩ tài nữ dường như không có phát giác được sự ngạc nhiên của mọi người. Nàng ngước mắt nhìn về phía mọi người, sau khi đảo qua một đám biểu lộ kinh ngạc thì lại là thản nhiên cười.
Sau khi mộtần nữa làm ọi người ngây người, Trĩ tài nữ khẽ mở cặp môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói: ” Sở Nhược thật không giống một thiếu niên. Theo thiếp chứng kiến, người này thật oai hùng. Lúc ấy thiếp thân thấy, liền nghĩ người này sẽ làm nên chuyện, thật không ngờ Cơ Ngũ công tử từ trên tinh tượng cũng thấy được điểm này, thiếp thân bội phục.”
Mấy lời này của nàng, càng nói càng mềm nhũn, tuy nhiên câu chữ nghe lên cũng không dị thường, nhưng từ giọng nói mà nghe, nàng đối Sở Nhược vương tựa hồ không có một chút ác cảm. Chẳng những không có ác cảm, chỉ sợ còn không thiếu hảo cảm. Tôn Nhạc nhìn vưu vật tuyệt mỹ động lòng người trước mắt này, cực kỳ hiếu kỳ: cũng không biết Sở Nhược vương là cái dạng thiếu niên gì? Rõ ràng có thể làm nữ tử như Trĩ tài nữ vậy sinh ra hảo cảm đối với hắn?
Mọi người đang ngồi đều là ngườicó khát vọng, nghe được Trĩ tài nữ nhắc tới Sở Nhược Vương, không khỏi đều lộ ra vẻ mặt trầm tư. Lý tưởng trước mặt, cuồng nhiệt của những nam nhân này đối với Trĩ tài nữ tựa hồ thấp xuống một chút.
Lúc này, Ly tử dẫn đầu quát: “Sở nhược vương này bất quá là một cuồng đồ kiêu ngạo, chỉ là một thiếu niên, liền dám đòi vương vị! Ý muốn độc bá Trung Nguyên, người không gia thế tổ tông như vậy, làm sao xứng với chữ hùng?”
Thanh âm Ly tử vừa rơi, Trình tử Pháp gia đã mở miệng, thanh âm Trình tử rất chất phác, lúc nói chuyện mỗi chữ mỗi câu đều thật là chậm rãi, “Lời ấy sai rồi! Hôm nay vương thất suy thoái, chư hầu là thế lực chính, trong số vương hầu các quốc gia người muốn rục rịch cũng không phải là số ít.” Hắn nói đến đây, nhìn chằm chằm Ngũ công tử, tiếp tục nói: ” Đại hội năm nước lần trước, vấn đề Triệu vương tử hỏi Cơ Ngũ công tử kia, còn không phải là có ý nhòm ngó ngôi báu sao? Sở Nhược vương này bất quá là kẻ dẫn đầu làm loạn mà thôi, nhân vật như vậy, xác thực có thể gọi là người oai hùng.”
Từng chữ từng câu hắn nói ra, hai mắt đều liên tiếp nhìn hướng Trĩ tài nữ , một bộ ý tứ ‘ ta đứng bên phía tài nữ’.
Trình tử nói đến đây, quay đầu nhìn về phía Ngũ công tử, chắp tay trước ngực nói: “Xin hỏi Cơ Ngũ công tử, Sở có Tử Vi hoàng khí không?”
Hắn lại trực tiếp hỏi Ngũ công tử, Sở Vương có thể trở thành thiên hạ cộng chủ hay không?
Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều cả kinh, đồng loạt trừng hai mắt nhìn về hai người Ngũ công tử cùng Trình tử.
Ngũ công tử hướng về phía Trình tử chắp tay trước ngực hoàn lễ, lạnh nhạt nói: “Loạn tượng vừa sinh, thiên hạ các nước đều có hoàng khí xuất hiện, Sở cũng không ngoại lệ.”
Thiên hạ vừa mới đại loạn, hoàng khí còn chưa có định chủ nhân cuối cùng, hắn trả lời những lời này cũng hợp tình hơp lý.
Ngũ công tử nói đến ‘ thiên hạ các nước đều có hoàng khí xuất hiện ’ thì tinh quang trong mắt Tề vương mãnh liệt, hắn vốn một mực lắng nghe, đột nhiên chen vào nói: “Cơ Ngũ công tử mới được liệt vào hàng Chư Tử, các vị có thể xưng hô hắn là Thúc tử.”
Đây cũng là chính danh rồi!
Lúc này dù người hồ đồ cũng rõ ràng, bữa yến hội đêm nay, chính là Tề vương vì Ngũ công tử mà tổ chức. Hắn vừa tiến đến liền hướng mọi người tuyên bố Ngũ công tử từng ra lời tiên đoán với thế cục ngày hôm nay, lúc này lại hướng mọi người đang ngồi thận trọng đưa ra chuyện hắn đứng hàng Chư Tử. Những chuyện này chính là giúp hắn tạo thế nha.
Hiền sĩ đang ngồi đều là đại hiền dương danh thiên hạ, tuyên bố với bọn họ, chẳng khác gì là tuyên bố trước mặt người trong thiên hạ.
Trong thời gian ngắn, mọi người đều châu đầu ghé tai thầm thì.
Trong tiếng nghị luận, vài tiếng ho vang lên, vẫn là Trình tử, hắn đang mở miệng định chất vấn, Trĩ tài nữ đã ra cười tiếng, bàn tay nhỏ bé của nàng hợp lại, ngân nga nói: “Thiếp rất may! Được tham dự thịnh hội.”
Nàng nói cái này, vừa đúng cắt đứt Trình tử, cũng biểu lộ sự ủng hộ của nàng. Trình tử nhíu mày, lại ngậm miệng.
Tề vương thấy không có người phản đối, ha ha cười, trong tiếng cười, hắn chuyển hướng Ngũ công tử nói: “Vừa rồi Thúc tử có nói, Sở quốc cũng có hoàng khí xuất hiện, chuyện này bản hầu cũng không rõ. Thiên hạ không phải do người có đức tiếp nhận sao? Sở nhược vương lớn lốí hồ đồ như thế, chẳng lẽ hắn cũng là tuân mệnh trên trời?”
Ngũ công tử cười cười, hướng về phía Tề vương chắp tay trước ngực trả lời: “Hiện tượng thiên văn như bàn cờ, có khi cần Phá Quân Tinh xung phong liều chết một phen, thế cục mới có thể chuyển thành rõ ràng.”
Lời này vừa ra, Tề hầu bừng tỉnh đại ngộ.
Không chỉ là Tề hầu, ngay cả trong đám người bên cạnh cũng có không ít người gật đầu.
Những lời này của Ngũ công tử, làm ọi người, kể cả Trĩ nữ lại rơi vào trầm tư.
Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn Ngũ công tử, lúc này, một cái ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu của nàng: hôm nay Ngũ công tử đứng hàng Chư Tử rồi, hắn, sợ là không cần mình nữa a?
Loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện, khiến nàng ngoài vui mừng cho Ngũ công tử, cũng thêm một phần buồn vô cớ. Loại buồn vô cớ cùng mất mát này không giải thích được, tựa như là cái loại cảm giác một người một mực ỷ lại vào mình, dần dần có thể độc lập, dần dần không hề quay đầu lại.
Lúc này, Trình tử đột nhiên nói : “Theo ý Thúc tử, Sở Vương là người dẫn đầu hiến dâng tính mạng đến phá vỡ cục diện. Cái loại người này, nếu giết đi có phạm vào thiên ý không?”
Ngũ công tử khẽ giật mình, hắn không biết trả lời thế nào.
Tề vương cũng giật mình, hắn như là hiểu ra cái, trên mặt lập tức phơi phới.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Ngũ công tử trầm tư một chút, lắc đầu nói: “Sẽ không.” Thấy Tề vương lập tức ngẩng đầu nóng rực nhìn mình chăm chú, Ngũ công tử cân nhắc câu chữ: “Loạn tượng mới phát sinh thì trong thiên địa nhiều sát khí. Ngườigiết Phá Quân khẳng định cũng sẽ nhận hết loại sát khí này.”Ý tứ của những lời này của Ngũ công tử là, nếu như hiện tại đi công kích Sở Nhược vương, tuy rằng người đánh sẽ được thiên mệnh ban thưởng công đức, chỉ là khó tránh khỏi sẽ phải chịu sát khí đánh sâu vào, người đánh cũng sẽ tổn hao nhiều thực lực.
Lông mày Tề vương lại nhíu chặt.
Trình tử còn định hỏi tiếp, Trĩ tài nữ lúc này thở dài nói: “Loạn thế phát sinh, mạng người không bằng cỏ rác. Nữ tử như chúng ta, càng mệnh bạc như nước, cũng chỉ có trượng phu, mới có thể không sợ ngược lại còn rất là trông mong. Ai.”
Thanh âm nàng tcó điểm mềm yếu, câu này vốn là lời thở dài rất thất vọng đau buồn, từ trong miệng của nàng thốt ra, lại như lời nỉ non nói nhỏ, trong thời gian ngắn, mọi người đang hùng tâm tráng chí lại là trong lòng mềm nhũn, con mắt lần nữa đồng loạt nhìn về phía nàng, trong mắt lộ ra vô cùng si mê.
Trình tử dẫn đầu an ủi: “Trĩ tài nữ làm gì đau buồn? Tài nữ tài mạo như thế, coi như là người trong thiên hạ đánh thành một đoàn, cũng sẽ không có nửa người cam lòng thương tổn người.”
Tiểu tử này nói chuyện từng chữ từng chữ, tựa hồ đang an ủi, nhưng lời này nói như vậy thật là có điểm ôn nhu tình ý.
Lúc này Tề hầu cũng cười, “Trĩ tài nữ nếu như sợ tình đời phức tạp, sao không ở lại trong nội cung Tề hầu ta hưởng phúc an nhàn?”
Hắn nói đến đây, cảm giác được ánh mắt hiền sĩ dò xét mình có điểm khác thường, lập tức hiểu được, chính mình hôm nay là muốn nạp hiền cùng biểu hiện yêu hiền, mỹ nhân này vẫn là tạm thời để ở một bên mới tốt.
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng bổ sung: “Loại thời đại này tài nữ chạy đông chạy tây quá mức không an toàn, nếu như không muốn ở trong nội cung Tề hầu cùng đám công chúa bọn họ trò chuyện, cũng có thể đến Tắc Hạ cung .” Vừa nói như vậy, lời của hắn lập tức từ háo sắc Trĩ nữ biến thành mến tài Trĩ nữ.
Trĩ tài nữ thấp giọng trả lời: “Tạ Tề hầu coi trọng.”
Trĩ tài nữ đáp lời xong, trong đại điện lại trở nên an tĩnh.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
10 chương
25 chương
59 chương
65 chương
40 chương